Chương 70: Người muốn mắc câu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Người muốn mắc câu.
Edit: Tiểu Mãn
Beta: AnHaLam

Diệp Trạch Nam đưa tay kéo cô, cô trực tiếp đem chén nhựa nhỏ đập tới, "Buông ra!"

​Chén nhỏ đập trên mặt đất, lật ra. Cháo còn xót lại bên trong rơi hết trên mặt đất.

​Diệp Trạch Nam tay giơ lên. Gần như đã nghĩ cho Tống Dư Kiều một cái tát, Bùi Ngọc Linh đang nằm ở trên giường bệnh phía sau đúng lúc mà kêu anh một tiếng: "Trạch Nam!"

​Tống Dư Kiều cúi đầu, hung hăng mà hít sâu hai lần, ngồi xổm xuống đem cái chén nhỏ trên mặt đất nhặt lên, xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại. Để cho Diệp Trạch Nam cùng Bùi Ngọc Linh mẹ con hai người một đoạn chỗ trống ở chung thời gian.

​Bùi Ngọc Linh nhìn bộ dạng uể oải này của con trai, bộ dáng không phấn chấn, nói: "Đêm qua lại đi nơi nào lêu lổng hả? Mẹ sống hay chết đều mặc kệ?"

​Diệp Trạch Nam không nói gì, gắt gao nắm thành quả đấm, trên mu bàn tay đều nỗi gân xanh.

​Anh ở trong điện thoại, đã nghe chị Lưu kể lại tình huống, tất nhiên là biết trong chuyện trong nhà cùng tình hình của mẹ nơi này.

​Bây giờ, thấy được vành mắt Tống Dư Kiều sưng lên, thâm quầng. Cũng nghĩ đến Tống Dư Kiều hẳn là một đêm đều ngủ không có tốt.

​"Mấy năm nay, cho tới bây giờ mẹ cũng không có nói gì về con, con ở bên ngoài ăn chơi cũng được, cho tới bây giờ mẹ vẫn hướng về con, nhưng hiện tại xuất một cái Từ Uyển Lỵ, cô ta lại mang đứa nhỏ của con, mẹ nói thật cho con biết, mẹ cũng muốn hiểu, muốn đứa nhỏ, con cùng ai cũng có thể sinh, mẹ biết, nhưng trước đây con tâm tâm niệm niệm đi tìm hai năm, rốt cục tìm được Tống Dư Kiều về rồi, chỉ có này một cái!"(chỗ này Lam k hiểu)

​Diệp Trạch Nam ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là tia máu.

​Anh không quên được trong hai năm kia. Hận không thể đem thành phố C lật lên mà tìm, đào ba thước đất cũng cần phải tìm ra Tống Dư Kiều, mỗi khi nhớ tới Tống Dư Kiều, trong lòng đều là hận ý cùng nỗi nhớ vô tận.

​Nhưng bây giờ đây, anh cũng quên không được chuyện của cô phản bội cùng lừa gạt!

​Kỳ thật, Bùi Ngọc Linh đối Tống Dư Kiều cũng có chút áy náy. Bà sợ con trai mình phát hiện, kỳ thật ẩn sâu trong đoạn trí nhớ kia, là không cam, nhưng con của mình kiêu ngạo, chuyện đã qua rồi, đàn ông nào không vụng trộm chứ.

​Cho nên, chỉ cần ba cắn răng không nói, vậy thì sẽ không ai biết chuyện này.

​Nhưng Tống Dư Kiều bên này... Làm thế nào để tận lực vãn hồi đây?

​Bùi Ngọc Linh nói: "Con à, hiện tại mẹ hỏi con một câu, con vẫn thích Tiểu Kiều sao?"

​Tống Dư Kiều mở cửa phòng tắm, liền nghe thấy Bùi Ngọc Linh hỏi câu này.

​Chẳng qua, Diệp Trạch Nam đưa lưng về phía cô, cô không có nhìn thấy miệng của anh, cũng không có nghe được anh lên tiếng.

​Bùi Ngọc Linh để cho Diệp Trạch Nam đưa Tống Dư Kiều trở về đi nghỉ ngơi, hôm nay xin phép một ngày.

​Tống Dư Kiều không có cự tuyệt. Đánh giá hệ đất rác.

​Cô vốn dĩ làm việc ở Diệp Thị, nếu ông chủ lớn đã đồng ý cô hưởng lương nghỉ ngơi, cô cớ gì mà không nghỉ đây?

​Dọc theo đường đi, Tống Dư Kiều cùng Diệp Trạch Nam đều không nói gì, tuy nhiên không khí trầm mặc thế này, so với trước kia thì đã hòa bình hơn rất nhiều rồi.

​Đưa Tống Dư Kiều đến tiểu khu Kim Thủy, Tống Dư Kiều mở cửa xe xuống xe, không nghĩ tới Diệp Trạch Nam cũng theo xuống.

​"Em chuẩn bị khi nào thì quay lại nhà ở?"

​Tống Dư Kiều cười lạnh: "Anh chừng nào thì tính toán ký thỏa thuận li hôn?"

​"Tôi nói rồi, tôi sẽ không ký."

​"Tốt lắm, cũng chỉ có cách nhờ pháp luật rồi."

​"Em muốn khởi tố ly hôn?" Diệp Trạch Nam hỏi.

​Tống Dư Kiều không có trả lời lại anh, mà là lên lầu, lưu lại một câu: "Hạn chót là tuần sau, tôi chờ giấy thỏa thuận li hôn từ anh."

​... ... ...

​Hôm nay có thời gian rảnh, Tống Dư Kiều theo Tống Sơ Ảnh đi bệnh viện khám thai.

​Trong bệnh viện vừa lúc vượt qua một nữ công nhân công ty mỗi tháng đi kiểm tra định kì một lần, ở bên ngoài phòng khám đã xếp thành một hàng thật dài.

​Hai người dù sao cũng không gấp, Tống Dư Kiều liền đỡ chị, đưa cô ngồi trên ghế dựa trên hành lang nghỉ ngơi một hồi.

​Chẳng qua, đi theo phía sau có hai vệ sĩ đeo kính đen, thật sự rất chướng mắt.

​Không chỉ là vướng mắt Tống Sơ Ảnh, hơn nữa lại e ngại trên hành lang nhiều nữ công nhân như vậy, đã bắt đầu có xì xào bàn tán rồi.

​Chẳng qua cũng khó trách, hai người phụ nữ nhỏ bé, đi theo hai người đàn ông mặc đồ đen cao lớn, cũng không phải loại thường thường.

​Tống Sơ Ảnh nói với Tống Dư Kiều: "Có chút khát nước, muốn uống nước ô mai."

​Tống Dư Kiều lập tức đứng dậy: "Em đi xuống mua."

​Đợi cho Tống Dư Kiều vừa rời đi, Tống Sơ Ảnh liền đứng dậy, hướng sâu trong hành lang đi đến, đến một mình ngã rẽ thì dừng lại, đẩy cửa đi vào.

​Hai người vệ sĩ cũng theo ở phía sau.

​Tống Sơ Ảnh xoay người, trực tiếp dơ tay liền cho một trong hai người vệ sĩ một cái tát: "Cậu đi nói cho Hàn Cẩn Du, tôi cmn không sinh đứa bé này! Cho dù anh ta cầm dây thừng trói tôi, tôi cũng không sinh!"

​Hai người vệ sĩ không hé răng, chẳng qua đã đi qua phía sau Tống Sơ Ảnh, để phòng cô từ trên cầu thang té xuống.

​... ... ...

​Tống Dư Kiều từ dưới lầu mua nước ô mai đi lên, trên ghế công cộng ngoài hành lang không có bóng dáng Tống Sơ Ảnh.

​Có một người phụ nữ đang ở xếp hàng nói: "Đi qua hành lang bên kia rồi."

​Tống Dư Kiều mang theo một túi đựng nước ô mai, đi qua, đẩy cửa an toàn ra, liền nhìn thấy Tống Sơ Ảnh dựa vào tường đứng, phía trước hai người vệ sĩ cũng đứng.

​"Chị?"

​Tống Sơ Ảnh ngẩng đầu: "Tiểu Kiều, điện thoại của chị có phải ở chổ em không?"

​Tống Dư Kiều gật đầu.

​Bởi vì Tống Sơ Ảnh đang mang thai, những cái này điện tử sản phẩm mang theo phóng xạ tính gì đó, đều là do cô thu lại.

​"Em giúp chị gọi cho Hàn Cẩn Du, đã nói hai người vệ sĩ này tính phi lễ chị, để cho hắn phế bỏ một cánh tay của bọn hắn một cho chị!"

​Vốn dĩ da của hai người vệ sĩ kia đều là màu đồng, hiện trong nháy mắt có chút trắng bạch.

​Tống Dư Kiều biết chị lại buồn bực, liền phất tay hai người vệ sĩ đi ra, làm cho bọn họ cách xa một chút, sau đó lôi kéo Tống Sơ Ảnh m ra ngoài cửa an toàn, đến bên ngoài, mới nói: "Chị, có phải chị không muốn đứa nhỏ này phải không?"

​Tống Sơ Ảnh quyết lắc đầu: "Không muốn."

​"Chị, nếu chị không muốn đứa nhỏ này, chị cho em, em giúp chị nuôi, " Tống Dư Kiều dừng một chút, "Em bị khám thì bị vô sinh, về sau khó có khả năng mang thai."

​Tống Sơ Ảnh trong một cái nháy mắt mở to hai mắt nhìn: "Làm sao có thể? !"

​Tống Dư Kiều cười khổ một cái, thật là, nghĩ muốn có đứa nhỏ lại không thể có, không muốn có lại cứ có bầu, Chẳng qua không có đứa nhỏ cũng được, có thể quyết định thật nhanh cùng Diệp Trạch Nam hoàn toàn cắt đứt, không cần có một đứa nhỏ làm cho nóng ruột nóng gan.

​"Thật sự, cho nên, chị cả, chị cứ an tâm sinh hạ đứa nhỏ này, chị không cần, em giúp chị nuôi, nếu Hàn... Anh ta muốn đứa nhỏ, em sẽ đem đứa nhỏ cho hắn."

​Lúc đi ra ngoài, Tống Sơ Ảnh bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: "Như vậy hắn ta còn muốn em sao?"

​Tống Dư Kiều lúc này ngây người, không nghe rõ lắm, hỏi lại một câu: "Muốn ai?"

​Tống Sơ Ảnh nhìn Tống Dư Kiều quay mặt: "Không có chuyện gì, đi thôi, đến phiên chúng ta rồi."

​Sau khi siêu âm, Tống Dư Kiều cố ý đi qua xem ảnh chụp, nhìn đứa nhỏ bên trong hình, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, hóa ra đứa nhỏ ở trong bụng mẹ có dạng này, có thể loáng thoáng thấy một mảnh bóng đen, nhìn ra được là mặt bên của một đứa con nít.

​Dựa theo lời dặn của bác sĩ, cái thai trong bụng Tống Sơ Ảnh không bình thường, đầu thai nhi hướng xuống dưới, hơn nữa cuống rốn quấn quanh cổ, nếu ở trong mấy tháng này có thể làm cho trở nên thẳng lại thì đến lúc đó là có thể sanh thường, nếu thai vị vẫn như vậy, cũng chỉ có thể sanh mổ thôi.

​Tống Dư Kiều hỏi: "Vậy làm như thế nào cho thẳng lai?"

​Bác sĩ nghe lời nói của Tống Dư Kiều, cô cảm thấy có chút lạ, người phụ nữ có thai ở chỗ này bất động thanh sắc ngồi như Thái Sơn, mà trái lại em gái đi theo khẩn trương cực kỳ. Cô nói vài loại tư thế nên dùng, nói: "Hiện tại đứa nhỏ mới hơn năm tháng, không gấp gáp làm cho thẳng, đợi đến lúc bảy tám tháng là hữu hiệu nhất."

​Từ trong bệnh viện đi ra, đã qua hơn mười giờ, Tống Sơ Ảnh đề nghị nói muốn đi nhà hàng bên ngoài ăn cơm.

​Lúc ăn cơm, Tống Sơ Ảnh liền hỏi tới tình huống của Diệp Trạch Nam - em rễ cô.

​Tống Dư Kiều nói: "Chị cả, chuyện này cũng chỉ có chị có biết, lúc trước là em muốn gả cho Diệp Trạch Nam, cũng là em muốn ẩn hôn, ở bên ngoài không có danh phận, thật là khó chịu."

​Tống Sơ Ảnh dụng thìa múc một ngụm nước quả salad, "Anh ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em cũng có thể nha, anh ta ở bên ngoài là kim cương vương lão ngũ, em chẳng lẽ không đúng quý tộc độc lập thân đến sao? Hai mươi hai tuổi, không phải là độ tuổi hoa nở này sao."

​"Chị, em 24 rồi ! Chị còn tưởng rằng em còn mới vừa học đại học à."

​"A..., em hai tư rồi, chị xém quên."

​Tống Dư Kiều đang đang ăn cơm, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô lơ đãng nhìn thoáng qua màn hình, trên màn hình lóe ra ba chữ "Bùi Tư Nhận" kia, liền đập vào mắt, tự nhiên cũng bất ngờ xông vào trong tim.

​"Chị, em đi nhận cú điện thoại."

​Tống Sơ Ảnh nhíu mày, nhìn bộ dạng Tống Dư Kiều vội vàng chạy đi nghe điện thoại, tay đang cầm dao cắt thịt bò, hung hăng mà cấn trên đĩa ăn cơm, phát ra âm thanh chói tai, có lẽ thật sự dùng sức quá mạnh, sau cô ăn một ít thịt bò, thấy trên ăn cơm đĩa một vết cắt cực kì rõ ràng.

​... ... ...

​Kỳ thật, điện thoại của Bùi Hạo Dục bị mất rồi.

​Nguyên một buổi sáng, cậu bị Bùi Tư Nhận nghiêm cấm hạn chế trò chuyện, lại còn hạn chế tự do thân thể.

​Đợi đến lúc tan học, Bùi Hạo Dục chọc chọc khuỷu tay bạn tốt Mộ Tiểu Đông, hỏi: "Cậu có mobile phone không? Không cần quá hiện đại, có thể gọi điện thoại là được, điện thoại đời cũ cũng được."

​Mộ Tiểu Đông lắc đầu: "Không có."

​Bùi Hạo Dục trợn tròn mắt: "Biết ngay cậu không có."

​Cho nên, lúc giữa trưa chú Lê Bắc tới đón cậu, cậu đã nói muốn đi công ty của cha, sau đó thừa dịp Bùi Tư Nhận ra ngoài cùng chú Cố Thanh Thành gặp mặt, ở trong văn phòng của cha bắt đầu lục tung.

​Ở giữa, Ngô Na ở bên ngoài nghe thấy được tiếng vang, còn tưởng rằng là có con chuột, tiến vào liền thấy, là tiểu công tử của ông chủ, liền yên lặng đi ra ngoài.

​Bùi Hạo Dục cười đặc biệt ngọt, kêu một tiếng: "Chị Ngô Na!"

​Ngô Na run run một cái, tuy nhiên cô cực kỳ thích nghe mấy đứa nhỏ kêu cô là chị, nhưng là, một khi kêu chị, sao cùng ông chủ cùng bối phận được? Vẫn lại là kêu dì đi.

​"Chị có biết cha em để mobile phone ở đâu sao?"

​Ngô Na nháy mắt một cái, chỉ chỉ phía sau bàn làm việc: "Chỗ thứ ba ngăn kéo, cái chìa khóa ở bên phải cái thứ hai trong ngăn kéo."

​Bùi Hạo Dục mặt mày hớn hở: "Cảm ơn chị Ngô Na!"

​Ngô Na run run một cái, khẩn trương đóng cửa lại.

​Ngay lúc Tống Dư Kiều bấm nghe điện thoại, Bùi Hạo Dục lập tức biến sắc mặt, vốn là khuôn mặt rực rỡ, tươi sáng, lập tức lại như khóc tang, bắt đầu khóc lóc kể lể: "Kiều Kiều, hu hu hu, ba con đêm qua đánh con, hắn cũng không cho con gọi điện thoại cho dì, đem di động của con dấu đi, con rất khó khăn mới tìm được điện thoại của cha ở văn phòng, vụng trộm gọi cho dì một cú điện thoại..."

​"Anh ta đánh con hả ?"

​Nghe được thanh âm Tống Dư Kiều kinh hoảng như vậy, Bùi Hạo Dục nói bừa càng hăng hái: "Đúng vậy, cha con đêm qua lúc trở về có uống rượu, sau đó nói con là con riêng, sau đó con muốn gọi điện thoại cho bà nội, cha liền tức giận đem điện thoại quăng xuống, sau đó đem con đặt ở trên ghế sofa cởi quần của con, dùng sức đánh vào mông con, hiện tại con vẫn không có biện pháp... Ngôi xuống."

​Bùi Hạo Dục nói xong một chuỗi dài như vậy, đột nhiên cảm giác được cái văn phòng này rất lớn, lại có phần âm trầm. Quay đầu vừa thấy, quả thực, cha đứng ở cửa, ôm cánh tay đứng, khuôn mặt khuất bóng, cho nên nhìn thấy khuôn mặt đen cực kỳ.

​Bùi Hạo Dục vội vàng cho Tống Dư Kiều nói: "Kiều Kiều, cha con đến đây, dì nhanh tới cứu con!"

​Nói xong, cậu không chút do dự liền cúp điện thoại.

​Dưới tình huống như vậy, có thể nói ít đi một câu liền nói ít đi một câu, miễn cho trước khi Kiều Kiều đến , kích thích cha tức giận.

​Bùi Hạo Dục đem di động của Bùi Tư Nhận đặt lên bàn, sau đó từ trên ghế xoay nhảy xuống, hừ một tiếng: "Con đã nói cho Kiều Kiều rồi !"

​Nói xong câu đó, Bùi Hạo Dục cắm đầu chạy về phía toilet, sau đó khóa trái cửa lại.

​Bùi Tư Nhận nhìn hai cái chân nhỏ, ngắn ngủn của con trai, lắc lắc cái đầu chạy vào toilet đóng cửa lại, sờ sờ cằm, chỉ sợ con không nói cho Kiều Kiều thôi.

​... ... ...

​Tống Dư Kiều mặc dù nói trong lòng có chút gấp, muốn đi Bùi thị đi một chuyến, nhưng vẫn đưa Tống Sơ Ảnh về nhà trước.

​"Chị, em không đi lên."

​"Nhìn vẻ mặt em có vẻ kích động, biết em có chuyện, lại vẫn phải gắng gượng đưa chị trở về, đi nhanh di, " Tống Sơ Ảnh nói, "Chẳng qua trước tám giờ tối nhớ trở về, chị có chuyện muốn nói với em."

​Tống Dư Kiều đưa tay ra dấu OK, liền nói địa chỉ Bùi Thị cho tài xế xe taxi phía trước.

​... ... ...

​Bùi Tư Nhận lấy chìa khóa toilet dự phòng, mở cửa ra, liền nhìn thấy nhóc con kia ngồi trên nắp bồn cầu, vẻ mặt phòng bị theo dõi anh.

​"Con sẽ đến trường muộn rồi." Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay.

​Bùi Hạo Dục cũng học theo bộ dạng của Bùi Tư Nhận, ôm lấy cánh tay mập mạp, nhưng khí thế rõ ràng yếu đi quá nhiều, Chẳng qua giọng nói bù lại khuyết điểm, lớn tiếng nói: "Không đi!"

​"Ta đây sẽ nói cho Kiều Kiều, con lại muốn trốn học."

​Bùi Hạo Dục ngạnh cổ nói: "Con sẽ trốn học!"

​Bùi Tư Nhận nói: "Vậy họp phụ huynh cuối học kỳ, để Kiều Kiều dự cho con, để cho thầy giáo phê bình Kiều Kiều, con nỡ để cho Kiều Kiều vì con mà bị thầy giáo phê bình sao?"

​Những lời này vừa lúc chọc đến trái tim nhỏ của Bùi Hạo Dục, mắt cậu vốn đã sáng giờ lại sáng hơn: "Lần tới cha để cho Kiều Kiều đi họp phụ huynh cho con sao? Không tìm mẹ mới cho con nữa?"

​Bùi Tư Nhận gật đầu.

​"Cha, người luôn nói chuyện không chắc gì hết!"

​"Lần này cha đảm bảo."

​"Được rồi, " Bùi Hạo Dục xoay người, từ trên nắp bồn cầu bò xuống, "Con sẽ tin tưởng cha một lần nữa vậy."

​Lúc Lê Bắc tới xách cặp cho Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục xoay người lại, trịnh trọng tuyên bố với Bùi Tư Nhận: "Cha, nếu người để cho Kiều Kiều đi họp phụ huynh cho con, con sẽ biểu hiện thật tốt, nếu người không để Kiều Kiều đi họp phụ huynh cho con, con sẽ biểu hiện không tốt, để cho thầy giáo mỗi ngày gọi cho phụ huynh."

​Lê Bắc lặng thinh không tiếng động mà day day trán.

​Đừng nha! Gọi phụ huynh không gọi cha cậu, mười lần thì chín lần rưỡi đều là gọi tôi mà! Bị mắng không phải cha cậu mà là tôi có được hay không?

​... ... ...

​Bùi Tư Nhận tính thời gian vừa vặn tốt, để cho Lê Bắc đưa Bùi Hạo Dục đi học được 10 phút, trợ lý ở quầy lễ tân dưới lầu đã gọi điện thoại.

​"Tống tiểu thư mới vào thang máy."

​Trong lòng Tống Dư Kiều như lửa đốt, đẩy cửa văn phòng Bùi Tư Nhận ra, thấy Bùi Tư Nhận ngồi phía sau bàn làm việc nhàn nhã dùng trà, bỗng nhiên cảm giác Bùi Tư Nhận giống như là Lã Vọng buông cần Khương thái công.

​Mong có người cắn câu!

​Bùi Tư Nhận nâng mắt thấy Tống Dư Kiều: "Nếu đã đến, thì vào đi, đứng ở cửa là có chuyện gì xảy ra?"

​Tay Tống Dư Kiều ngừng một lúc, mới vào cửa, chẳng qua cửa phòng không có đóng lại, mà khép hờ, để lại một khe hở.

​Trong lòng Bùi Tư Nhận buồn cười, thật là sợ anh ở trong phòng làm việc đem cô làm thế nào chứ, khi đó cách lần đâu tiên cách năm năm là ở trên xe, lần thứ hai, tuyệt đối sẽ chọn một nơi lãng mạn, như là buồng nhà sinh, phòng tắm, phòng thay quần áo hoặc là văn phòng như thế này, về sau đến đây hưng trí có thể chơi đùa, tạm thời không suy xét việc phòng bị.

​Tống Dư Kiều đi tới, ánh mắt đảo quanh văn phòng một lượt, không thấy cái người gọi điện thoại cho cô - Bùi Hạo Dục.

​Bùi Tư Nhận nói: "Bùi Hạo Dục đi học rồi."

​"A..., vậy... Không có chuyện gì, quấy rầy Bùi tổng rồi."

​Tống Dư Kiều nói xong đã xoay người muốn ly khai, Chẳng qua bước chân cô ngắn, hơn nữa lại do dự hai giây, lúc bước lên trước đi tiếp, phía sau liền đưa qua một đôi tay, trực tiếp đem cửa phòng đóng lại, hơn nữa lại còn khóa cửa.

Hôm qua ngày 2/9 mọi người có đi chơi đâu ko ạ???❤️❤️❤️ ch này là quà lễ đó nha😘😘, ai còn tương tác vs truyện thì coment một cái cho búp biết nha, búp sẽ follow lại hết nha😘😘, cầu cmt❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro