Chương 40: Hắn muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  editor: Vân Phiêu

Dạ Nguyệt Ly luôn cùng người phía trước duy trì khoảng cách không đến một trượng, lướt qua tầng tầng mái hiên, cảnh sắc từ phồn hoa biến thành vắng vẻ, thẳng đến khi phòng ốc thưa thớt, người đi đường cũng không có, người phía trước mới dừng lại ở chỗ đất trống.

Mộ Dung Tiểu Tiểu sắc mặt trầm tĩnh, không chút hoảng hốt. Từ lúc ở Liễu thành, nàng đã biết huyết môn môn chủ này vỗ công không kém, cũng nhờ vậy mà thiên không quyết mới có thể đột phá tầng thứ 4, đến bây giờ hắn cũng điểm huyệt nàng, người này chắc hiểu được không thể liều mạng cùng sư huynh đi.

Dạ Nguyệt Ly đáp xuống, ánh mắt lạnh như băng sắc mặt ngoan lệ, "Mục đích?"

"Tiêu dao trang chủ quả nhiên không thích nói, Die nd da nl e q uu ydo n nếu không sao vừa nhìn thấy bổn tọa đã kêu giết, cứ như thế bổn tọa không có thời gian cùng trang chủ ngồi xuống hảo hảo nói chuyện." Ngữ khí pha chút bất đắc dĩ, sau một lúc lâu lại nói: "Cho nên bổn tọa mới nghĩ ra chiêu này." Tay phải chậm rãi đặt trên vai Mộ Dung Tiểu Tiêu, ngón tay trỏ trong chiếc găng tay đen như có như không lướt qua hai má của Mộ Dung Tiểu Tiểu, chậc chậc thở dài: "Trang chủ thật có diễm phúc, tiểu mỹ nhân trưởng thành chắc hẳn xinh đẹp vô song, ánh mắt thật đẹp."

Cái bao tay thô ráp vuốt phẳng qua da thịt mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu, mang theo chút ngứa ngứa, trong mắt nàng lộ vẻ chán ghét, nàng ghét đụng chạm với người khác trừ sư huynh!

Dạ Nguyệt Ly hiểu được tiểu nhân nhi chán ghét, nhìn chằm chằm ngón tay của Huyết môn môn chủ lãnh ý trong mắt càng sâu, "Huyết Thiên xem ra ngươi không muốn nói chuyện tử tế?"

"Trang chủ đừng hiểu nhầm, bổn tọa chỉ cảm thấy trang chủ quá mức sa vào nữ nhân, đã quên chuyện phải làm của mình." Ngón tay có chút động lời nói âm trầm.

Khi huyết môn môn chủ mới nói xong câu đó mũi chân Toái Nguyệt vừa vặn chạm xuống đất, lúc này hai tròng mắt lạnh lùng nhiễm lên lo lắng, hắn nghe ra ẩn ý trong lời nói, nhưng mà, làm sao mà Huyết Thiên biết được? Hắn rốt cuộc là ai?

Nên làm gì? Sư huynh có chuyện gì phải làm? Mộ Dung Tiểu Tiểu suy nghĩ nhìn thẳng vào mắt sư huynh, nàng biết huyết thiên căn bản không muốn giết nàng, bằng không đã sớm động thủ, tin rằng sư huynh cũng nhìn ra điều đó, huyết thiên bắt nàng chính là muốn dẫn hắn lại đây.

"Cần ngươi quan tâm sao?" Trong mắt Dạ Nguyệt Ly lãnh ý tràn ra bức người.

"Được rồi, Dạ trang chủ, bổn tọa đã nói xong, nhớ rõ nhanh chóng tìm nam dục, bằng không..." Ngón tay nhẹ lướt qua động mạch trên cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó nhẹ nhàng xoẹt qua, "Lần sau cũng sẽ không thể nào nguyên vẹn như thế này."

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm sau tầng hắc sa, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu biết huyết thiên không nói đùa, đầu ngón tay kia của hắn mang tia lãnh ý, sát khí xuyên thấu qua đôi găng tay, hướng đến ngay trên cổ nàng.

Hắn thật sự muốn giết nàng!

"Ngươi cho rằng có lần sau sao?" Dạ Nguyệt Ly lạnh giọng nói.

"Muốn diệt huyết môn? Bổn tọa chờ trang chủ đại giá quang lâm, ha ha ha ha....." Vừa cười lớn vừa đem Mộ Dung Tiểu Tiểu ném về phía trước, bóng dáng lập tức phóng về phía sau lao nhanh đi.

"Nha đầu." Dạ Nguyệt Ly ôm lấy cả người tiểu nhân nhi, giải huyệt đạo, ánh mặt mang vẻ xin lỗi nhìn Mộ Dung tiểu Tiểu, dù thế nào thì cũng tại hắn làm tiểu nha đầu bị liên lụy.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mi tâm khẽ nhíu, nội tâm than nhẹ, "Sư huynh, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh ta." Cũng chỉ vì võ công của nàng không bằng người ta, vốn tường rằng luyện đến tầng thứ tư của thiên linh quyết thì nàng không cần lo lắng khi đối mặt với cao thủ, đúng là đã quên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng tu luyện tiếp, tranh thủ sớm ngày đột phá.

"Ai nói không thể, mặc kệ là lúc ngươi ăn cơm hay ngủ,hay cả tắm rửa, đi ra ngoài phải có sư huynh ở bên cạnh, như vậy sư huynh mới yên tâm." Dạ Nguyệt Ly tà tà cười, gần đây tiểu nha đầu không muốn tăm với hắn, bây giờ sao hắn lại không đồng ý? Nghĩ đến đây, hai tròng mắt lộ vẻ trêu tức.

"Không được!" Mộ Dung Tiểu Tiểu vội vàng phản bác, dứt lời miệng khẽ mím, khuôn mặt rối rắm, đánh chết nàng cũng không cần cũng sư huynh tắm rửa, luôn cùng sư huynh lột trần từ đầu tới chân làm sao có thể?  

  "Nha đầu, chuyện này không phải ngươi quyết định."Dạ Nguyệt Ly mặt mày hớn hở, trực tiếp bác bỏ.

Mặc kệ trên lưng hắn phải mang cái gì, tương lai có phát sinh chuyện gì, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn sẽ không bao giờ lùi bước...

Toái Nguyệt phía sau cũng cùng lúc đáp xuống, cũng may, chủ tử xem ra không sao rồi, hai mắt tò mò quan sát Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng rốt cuộc có bản lãnh gì, mà có thể khiến tâm tính của chủ tử không bị rối loạn khi nghĩ về chuyện quá khứ?

"Ta không muốn!" Quá xấu hổ rồi, nàng cũng không quên hôm qua hai người thiếu chút nữa đã "lau súng cướp cò."

"Sư huynh muốn." Hắn sẽ không ngu ngốc mà bỏ qua những cơ hội tiếp xúc thân mật với nàng tốt như vậy.

*Dạ ca quá phúc hắc rồi....=^^=*

"Ta không muốn." Sư huynh chỉ biết ăn đậu hũ của nàng thôi.

"Sư huynh muốn." Không ăn cũng uổng.

"Không muốn!"

"Không muốn cái gì?"

"Cùng nhau tắm rửa!"

Lúc này hai người đã đáp xuống đường phố nhộn nhịp, lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu hét lớn, mọi người xung quanh quay đầu lại nhìn quỷ dị, à đã hiểu, cùng nhau tắm rửa nha, tất cả bọn hộ đều nghe được.

"Mẫu thân, tỷ tỷ này thật lười nha, lớn như vậy còn muốn ca ca tắm cho, Bảo Nhi còn có thể tự tắm rồi đấy." Một tiểu oa nhi ba tuổi nắm tay mẫu thân của mình, rất tự hào nói.

Mộ Dung tiểu Tiểu sắc mặt đỏ lên, đứa trẻ phá phách kia! Dám cười nhạo nàng?

Có thể tìm cái lỗ để cho nàng chui vào được không?

Nhìn cảm xúc của tiểu nhân nhi trong lòng thay đổi trong nháy mắt, Dạ Nguyệt Ly quan tâm đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay vào trong ngực mình, tốt bụng mở miệng nói "Ừ, cùng nhau tắm rửa."

Cảm giác người trước ngực căng thẳng, người nào đó cao giọng cười to.

Mặt trời đang lúc chính ngọ, bóng dáng của hai người xếp chồng lên nhau, dường như cứ như vậy chặt chẽ, thân thiết dây dưa với nhau cả đời, cũng không biệt ta ngươi. Mà trong mắt Dạ Nguyệt Ly một chút lo lắng cuối cùng cũng bị nụ cười thay thế.

Toái Nguyệt đi theo phía sau lưng chủ tử, im lặng nhìn tất cả trước mắt, như thế hắn cũng yên tâm.

Trở lại phủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngạc nhiên khi thấy Bắc Thần Thụy cũng ở đây.

Tầm mắt dừng ở cửa chờ đợi đã lâu, thấy bóng dáng của Dạ Nguyệt Ly vừa xuất hiện, cũng phi thân bay lên cười hắc hắc nói: "Đã trở về, đã trở về, nhìn đi, ta đã nói là không có việc gì rồi mà."

Đường Tuên Tuyên vẻ mặt ưu tư nhìn lại, sao nàng lại có cảm giác hắn rất vui mừng? Là nàng suy nghĩ nhiều sao?

Ngay lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu xuất hiện sự lo lắng của Bắc Thần Thụy cuối cùng cũng được gỡ xuống, giọng điệu mừng rỡ, "Tiểu Tiểu, ngươi không bị thương chứ?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, yếu ớt cười nói: "Ta không sao." Bởi vì hắn sợ nàng bị thương ảnh hưởng tới việc ngày mai trị liệu cho thái hậu, cho nên mới canh giữ ở cửa thấy nàng bình yên trở về mới an tâm rời đi, nàng lại nói: "Yêm tâm đi, ngày mai vẫn như bình thường tiếp tục châm cứu cho thái hậu."

Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly vừa mới trầm xuống lập tức tưới tắn trở lại. không tệ, ưu điểm nhanh thông suốt này của nàng không tệ, nghiêng đầu nhìn qua Bắc Thần Thụy trong mắt mang vẻ hả hê.

Hắn đắc ý quá sớm chứ? Đừng có nhếch môi khinh thường như vậy, thực sự khẳng định tiểu nhân nhi màng không phát hiện ra sao?

Nghe được lời hơi cam đoan của Mộ Dung Tiểu Tiểu, ý cười bên môi Bắc Thần Thụy bị kìm hãm,nét vui vẻ nhanh chóng khôi phục, "Tốt, không có việc gì là tốt rồi." Trong nội tâm lại là ý cười chua sót, trong lòng thầm nói hắn nhớ...quá, hắn thật ra là rất lo lắng cho nàng, nên mới luôn đợi ở nơi này, cũng không phải vì hoàng nãi nãi.

Khuôn mặt khẽ nhíu, như vậy là xong rồi? Đùa giỡn như vậy còn chưa đủ mà?

"Nhị hoàng tử, người xem bây giờ cũng đã qua bữa trưa rồi, không bằng người hãy ở lại dùng bữa đã?" Bộ dạng cười nói nịnh hót kia, nhìn là biết hắn muốn làm lửa giận của Dạ Nguyệt Ly càng lớn hơn, không biết còn tưởng hắn nợ nhị hoàng tử cái gì.

Chớp mắt một cái yên tĩnh.

Dạ Nguyệt Ly kiêu ngạo rời đi, bờ môi mang nụ cười như có như không, chỉ là đáy mắt mang theo ánh sáng lạnh hó có thể phát giác.

Mộ Dung Tiểu Tiểu hoàn toàn không tự biết, căn bản không biết có người chờ xem nang diễn kịch.

Đường Tuyên Tuyên nhìn bên này một chút, bên kia một chút, đã xảy ra chuyện gì sao?

Bắc Thần Thụy làm sao có thể không hiểu được không khí cổ quái này, nho nhã cười, "Không cần, ta còn có việc đi trước." Nói xong xoay người ra cửa, bóng lưng cao lớn, bóng dáng dưới chân không dấu được sự cô đơn.

Ra khỏi cửa phủ bước chân của Bắc Thần Thụy bất chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ngày mùa hè trời trong, vạn dặm không có một bóng mây, nắng ấm gió nhẹ, thế nhưng hắn lại cảm thấy có chút lạnh.

Vì sao, hắn lại không muốn rời đi?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung