Tôi và Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau. Là một buổi chiều nhiều gió...

      Lê những bước chân mệt mỏi trên sân trường , tôi lững thững đi ra nhà xe. Trời tháng ba vẫn còn vương chút se lạnh , thật ra là đợt lạnh cuối cùng. Tôi mặc khoác bomber đỏ. " Cậu mặc bomber đỏ ? cậu cũng thích màu đỏ ? " , giật mình tôi quay lại , ngơ ngác gật đầu . Anh cười , anh nói tiếp :'' Thật trùng hợp, tớ cũng mặc bomber đỏ, nhìn chúng mình giống mặc áo đôi nhỉ..thật khác biệt ! ''. Tôi nhìn quanh. Giữa đám học sinh mặc khoác đồng phục của trường , duy chỉ tôi và anh mặc bomber đỏ. Thật khác biệt! 

     Anh bằng tuổi tôi. Anh có ngoại hình bắt mắt và ưa nhìn. Tôi cũng biết anh từ trước vì anh khá sôi nổi trong các hoạt động của trường.Nhưng chỉ là tôi biết thôi chứ anh không biết tôi. Tôi cũng nhiều lần muốn ra bắt chuyện nhưng có cớ gì để mà nói chuyện chứ ?! vả lại tôi cũng chẳng nghĩ anh hòa đồng đến vậy..

   Trò chuyện với anh một lúc , tôi ra về. Trước khi về anh ghé sát tôi nói nhỏ :'' Tối về nhắn tin với tớ nhé '' ...Tối đó anh chủ động bắt chuyện tôi khi tôi đang lướt newfeed facebook và like dạo. Chúng tôi tìm hiểu nhau . Chợt nhận ra giữa chúng tôi có rất nhiều điểm chung. Tôi có cảm giác như thể chúng tôi đã quen nhau lâu lắm . Thật lạ ! Một dòng điện nhỏ mang một cảm xúc nhỏ len lỏi trong tim tôi. nhỏ thôi nhưng đủ để tôi mỉm cười vô giác. mạng xã hội đúng thật kì diệu mà.. Nó có thể khiến hai con người xa lạ trở nên gần gũi đến vậy sao ?! Từ giây phút đó , từ  khoảng thời gian đó , từ ngày hôm đó tôi thích anh . Sự quan tâm trân thành của anh làm tôi cảm nắng . Nó làm loạn nhịp trái tim đã vốn yên lặng từ lâu của tôi. Một lần nữa nó ấm lại . Một lần nữa hơi ấm lại ùa về nơi lạnh giá . Một lần nữa cảm giác nhớ mong , thèm yêu thương lại quay về nơi tôi.

     Tôi thích anh nhưng tôi không nói. Cứ như vậy tôi yêu anh. Nhưng tôi cũng không nói. Chỉ những hôm cái nhớ thương lên tới đỉnh điểm tôi nói :'' Em nhớ anh''. Không phải tôi ngại cũng không phải tự trọng tôi cao mà là tôi sợ .. mất anh. Giả dụ chúng tôi yêu nhau, giả dụ một lúc nào đó chúng tôi hiểu lầm hay to tiếng với nhau, giả dụ những lúc như thế không ai chịu nhường ai mà cứ giận dỗi , giả dụ chuyện đấy làm chúng tôi mệt mỏi , chán nhau , giả dụ chúng tôi cứ im lặng mãi , giả dụ chúng tôi chia tay . Như vậy chẳng phải tôi sẽ mất anh mãi . Ngay cả ánh nhìn cũng khó mà có được. Nên tôi chọn im lặng . Rồi một hôm khác , anh nói với tôi , anh yêu tôi , nhưng sợ mất tôi nên anh im lặng. Tại sao ngay cả trong suy nghĩ chúng tôi cũng giống nhau đến vậy ?! Hóa ra trong chúng tôi đều có vô vàn những yêu thương và cảm xúc bị kìm nén. Tôi đâm ra khó chịu. Yêu không dám yêu , thổ lộ không dám thổ lộ , muốn một lần nữa được yêu thương , được coi nhau là tất cả , nhưng không dám. Vì vết thương quá khứ để lại của anh và cả của tôi quá lớn . Vì sự quan trọng của tôi trong anh và của anh trong tôi quá lớn. Vì chúng tôi không muốn lặp lại quá khứ và vì chúng tôi không muốn mất nhau. Nên cứ như vậy chúng tôi bên nhau , quan tâm nhau , lo lắng cho nhau , dành tình cảm cho nhau nhưng không dám yêu nhau . Đó là một thứ tình cảm đặc biệt ...

   Chúng tôi vẫn giữ tình cảm kìm nén như thế .. Cho đến vào hè , mối quan hệ ấy vẫn như vậy . Kìm nén . Một mối quan hệ không tên. Cả anh và tôi đều rất muốn nâng cấp và đặt tên cho mối quan hệ này nhưng phần vì rụt rè , phần vì nỗi đau quá khứ vẫn còn thoảng qua đâu đó quanh đây.....

    Đầu hè nóng quá. Ai cúng mang trong người vẻ mệt mỏi , uể oải của cái nắng mới đầu hè. Đầu giờ chiều , tôi gặp anh ở hành lang trường. Anh vuốt tóc tôi như mọi khi, anh mỉm cười với tôi như mọi khi , tôi chào anh rồi lên lớp như mọi khi. Cái vuốt tóc , mỉm cười của anh làm tôi bớt mệt . Thơm quá! Mùi hương từ tay anh vương lại đâu đó trên tóc tôi. Người anh thơm lắm. Mùi thơm khiến tôi như phát điên vào những đêm khó ngủ. Anh dùng một loại nước khá nổi tiếng. Mùi nhẹ nhàng , thanh tao , ấm áp như con người anh vậy. Hmmm...tôi lại nhớ anh rồi . Mùi của anh làm tôi nhớ anh. Đã nhớ anh vậy sao .. vừa gặp mà !

 Tiết 1 .. Tiết 2 .. Tiết 3.. Tiết 4..

 Từng tiết học trôi qua tôi lại hôi hộp , nóng lòng thèm được gặp anh. Đến tiết 5 nỗi nhớ như đong đầy và muốn nổ tung. Trống một cái , tôi nhanh nhanh thu dọn đồ xuống với anh .. tôi nhớ anh. Tôi xuống đợi anh ở gốc cây gần lớp anh như mọi khi . Từ ngày gặp nhau bởi cái khoác bomber đỏ, tôi vô thức hình thành thói quen đợi anh sau mỗi giờ học. Hôm nào cũng vậy . Quen rồi ! Anh ra khỏi lớp , chạy nhảy , cười đùa rồi đến bên rôi . Lúc nào anh cũng vậy , luôn cho tôi cảm giác vui vẻ , bình yên khi ở bên anh . Anh xoa đầu tôi. Hmmm.. cái hành động ấy . Tôi luôn thấy tôi như một đứa trẻ khi ở bên anh cũng bởi hành động ấy. Nhưng tôi thích :* 

     Hôm nay trường tan sớm hơn mọi khi ,tôi và anh đi bộ về . Hiếm khi chúng tôi có dịp đi bộ với nhau . Bởi ngược đường nhau với lại thời gian , công việc nhà không cho phép. Nhưng hôm nay trên đoạn đường quen thuộc của tôi có anh. Không gian quanh tôi lúc này như thu hẹp lại, chỉ còn vỏn vẹn anh và tôi đi dưới bầu trời gọn nhỏ. Thời gian trôi chậm hơn. Quãng đường như xa hơn . Hôm nay như lạ hơn. Đường về nhà khác, khung cảnh xung quanh tôi cũng khác , tôi thấy khác. À, vì hôm nay con đường này của tôi có anh! Vùi mình trong mớ cảm xúc hỗn độn , bất giác anh nắm tay tôi. Thời gian lúc ấy như ngừng lại. Đây không phải lần đâu tiên chúng tôi nắm tay nhau . Nhưng lần này tôi thấy khác. Cái nắm tay ấy không vội vã , không ép buộc , không ngại ngùng , không còn mùi quá khứ và không có sự kìm nén của cảm xúc. Tôi có thể cảm nhận được tình cảm bị giam hãm bấy lâu nay trong chúng tôi đang được buông thả. Tình cảm ấy thật mãnh liệt, nó như con quái thú vật lộn trong lòng chúng tôi vậy...nhưng nó bị kìm nén. Ngay lúc này những cảm xúc trong tôi bấy lâu nay như muốn vỡ òa.

  Anh cứ nắm tay tôi như vậy rất lâu . Khung cảnh quanh tôi và anh im lặng, đến nỗi chúng tôi có thể nghe thấy từng nhịp tim của nhau : chung một nhịp .... " Mình yêu nhau thôi'' , anh phá tan cái không gian im lặng , ngại ngùng giữa hai chúng tôi. '' Nhưng...'' tôi lắp bắp. '' Im lặng nào, anh hiểu mà, mình yêu nhau thôi. Giam cầm tình cảm thế đủ rồi ''. Một làn gió nhẹ thoảng qua chúng tôi. Anh xiết chặt tay tôi hơn. Cái nắm tay thật chặt mà cũng thật nhẹ nhàng như cơn gió . Trong cái nắm tay ấy chúng tôi thấy hạnh phúc, trong cái nắm tay ấy chúng tôi thấy cả lo sợ. Hạnh phúc vì tình cảm kìm nén bấy lâu nay được giải toản. Lo sợ vì  quá khứ của chúng tôi một lần nữa lại lặp lại , lại làm chúng tôi đau và kéo chúng tôi xa nhau , mỗi người một ngả cho đến khi chúng tôi thành người xa lạ...Nhưng dù thế nào đi nữa thì hiện tại chúng tôi đang đi bên nhau. Chúng tôi đang nắm tay nhau ..rất chặt. Và chúng tôi đang yêu nhau. Thật sự yêu nhau. Thử thách trước mắt sẽ chẳng là gì nếu chúng tôi mãi bên nhau như lúc này...

   Bây giờ là đầu tháng tư, tôi có thể thấy một mùa hè thật đẹp đang đợi tôi trước mắt. Mùa hè này của tôi thật lạ . Mùi cũng thật khác. Vì mùa hè này của tôi có anh......  

                                                                                  '' Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy 

                                                                                                                                  và

                                                                                                 Không ai có thể buồn mãi về quá khứ cả '' 

                                                                          - Vịt - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro