biển lặng không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hai tuần , là quãng thời gian đáng lẽ sẽ hạnh phúc nhưng lại đổi thành nổi đau , cô ta cũng dính người thật .

tôi biết tôi đang tự vả nhưng mà...tôi thấy sự mệt mỏi trong mắt của dương , em có vẻ không thoải mái khi tay phải nắm chặt , miệng cô ta thì lải nhải bên tai như vậy .

dương không thích điều đó !

nhất là trong một mối tình , em thích sự yên tĩnh hiểu nhau trong từng cung bậc cảm súc . chứ không phải luyên thuyên về vài ba câu chuyện chả có ý nghĩ nào , phải đó là một điều quá cơ bản khi yêu một cô gái nào đó .

tôi vẫn nhớ khi đi với tôi đến phố cổ hội an , em đã cười rất nhiều . cả hai còn đi chơi lòng vòng hồ tây , ăn bánh giò , đi cà phê , ngồi rap freestyle cho nhau nghe...

em đã rất vui...nhưng bây giờ tôi chả thấy nụ cười ngây ngô của em nữa , tôi chỉ thấy nụ cười ngượng , giả tạo trên khuân mặt xinh đẹp ngập trong ánh buồn .

"không !!!! anh dương , anh phải đi với em~"

"ừm...huyền , xe không đủ chỗ em đi với bố mẹ anh đi"

"không mà ~ anh không thương em à ? hay thôi anh chở em đi đi , để anh ta đi xe oto đi"

"thôi , huyền con đi với hai bác đi...để dương đi với hoàng"

"con..."

...đến cả mẹ em cũng nói chuyện dịu dàng với cô ta như vậy...anh thua thật rồi sao dương ?

sau gần một tiếng khuyên nhủ cô ta mới chịu lên xe với bản mặt giận dỗi . tôi chả nói gì phát ngán cái kiểu làm nũng như vậy , không hiểu sao dương vẫn có thể chiều theo ý cô ta , từ một cô gái hiểu chuyện trưởng thành , có được chút sự quan tâm từ em liền thay đổi , nhìn chiếc xe lăn bánh mà tôi cảm thấy có chút thoải mái , ừ ít nhất là vậy .

"anh hoàng..."

tôi quay qua đã thấy em đứng trước mặt , tay đang níu tay áo tôi dựt dựt , tôi thấy hai má em đỏ lên vì không khí lạnh đột xuất của đà lạt . thấp tận mấy độ , làn khói em phà ra còn vương vấn mùi dâu xộc vào mũi tôi , vẫn mùi dâu quen thuộc làm tôi bỏ hết những mệt mỏi trên vai siêng suốt mấy đêm mất ngủ .

"em không lạnh sao , mặc ít thế ?"

tôi cởi áo khoác lên cho em , nhìn em cúi đầu tôi sợ em sốt , đưa tay sờ trán em , bất ngờ...

chụt

em hôn lên má trái của tôi khi tôi lo bận áo cho em , tròn mắt nhìn em , mạch máu bắt đầu chảy nhanh trên cơ tay tôi rồi đến tim , nóng dần và mãnh liệt .

em đi lại , ôm lấy cổ tôi , thì thầm vào tai tôi với giọng nói nức nở tự như sắp khóc .

"em nhớ hoàng..."

"em không hiểu vì sao nữa , nhưng em cảm thấy mệt lắm~hoàng ơi"

chữ hoàng ơi cứ văng vẳng bên tai mà thật ấm lòng , tôi sẵn sàng mặc mỗi áo phông đi hết đêm đà lạt , chỉ để em bên cạnh gọi tôi như thế đấy . hoàng ơi là câu ngọt ngào nhất xuất phát từ miệng em mà tôi muốn nghe .

"nếu em mệt thì đừng cố nữa , nếu mệt rồi đừng yêu nữa về đây , anh vẫn ở đây mà"

"..."

tôi nghe tiếng gió thổi lao xao trong không khí , tôi nghe tiếng xe cộ chạy nhanh trên đừng và...tôi nghe tiếng khóc uể oải của em .

em bấu áo tôi , dừng như dương của tôi chả còn đứng vững trước những gánh nặng trên vai và cái mặt nạ tươi cười kia nữa...

chả còn yêu đời , tràn đầy hi vọng như trước nữa . mối tình đầu là mối tình đau nhất , nhưng mấy ai hiểu rằng , họ sẽ đau thế nào khi lựa chọn giữa hai người mình yêu .

chỉ thể chọn một , và bỏ quên người kia như một quá khứ tốt đẹp nhưng không nhất thiết phải ghi nhớ .

tôi đỡ lấy cơ thể bé nhỏ đang run bần bật trong lòng , siết em thật chặt như muốn bảo với em rằng...đừng đi nữa dương ơi





khi tôi và em cởi chiếc mũ nặng nề xuống thì trước mắt đã là biển xanh , thật đẹp , tôi nhìn qua em , đôi mắt long lanh viền mắt đỏ hoe còn chưa phai màu . tôi đưa tay chạm vào bọng mắt , em ngước mắt nhìn tôi , cúi người tôi khẽ cười đặt môi mình lên đôi mắt kia , em nắm chặt lấy tay tôi như không muốn tôi rời đi

"dương , anh yêu em"

lúc chúng tôi tay trong tay bước xuống bãi biển đầy cát trắng , tôi đã hít thật sâu cái mùi muối biển này , cơn gió chiều tạ qua , mái tóc em bay trong gióng , đôi mắt vô hồn nhìn về phía biển xanh chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân .

tôi thấy yên bình...ừm cảm giác vui mừng trong lòng chưa một lần suất hiện trong hai tuần qua , khi tôi thu mắt mình lại , tôi có thể nhận thấy anh hôn lên gò má tôi , như một thói quen tôi đáp trả nó . nhưng chưa kịp làm gì tôi đã nghe tiếng ba mẹ gọi .

tôi giật mình mở mắt , tay vô thức buông tay anh ra , diệu huyền từ đâu chạy lại đi đến bên tôi , em có vẻ nũng nịu khi bị bắt đi với ba mẹ tôi , không biết nói gì tôi chỉ đành thuận theo mà dỗ dành em , em đàn tay mình vào tay tôi , nhưng...tôi không còn thấy nó ấm áp như trước nữa, nó rất lạnh...không giống như tay của hoàng .

trước khi bị em kéo , đi ngang qua người hoàng , em đã thấy khuân mặt thoáng nãy còn cười rất thoải mái nhưng bây giờ thì...đình dương xém chút đã bật khóc ngay tại chỗ và em thực sự không muốn biểu cảm đó đeo bám anh hoàng của em suốt quảng đời này....

giây phút ấy em cảm thấy bản thân mình tồi tệ hơn bao giờ hết...rất tồi tệ


tối đó chúng tôi cắm trại bên bờ biển , sóng biển đánh vào bờ tạo những làn bọt trắng xoá về đêm khi ánh trắng ngoi lên từ biển mang một màu xanh biếc , đậm màu phủ lên mặt biển lấp lánh như ngôi sao nhưng lại bình yên . tôi cùng anh và huyền dạo trên biển lúc ba mẹ làm đồ ăn , chúng tôi cứ đi , sóng cứ đánh .

huyền , em mặc một chiếc váy hoa cúc màu trắng vàng trông rất dễ thương với mái tóc nâu xoã ngang vai . ban nãy em thay đồ xong có hỏi tôi , hôm nay trông em có đẹp không .

tôi đã nói , em đẹp như mặt trời sáng chói khiến tôi không thể với tới , tôi chạm vào chỉ có thể phỏng tay .

nên tôi chọn cách tách em ra , để đi về phía mặt trăng...

lời nói đó thoáng qua trong đầu tôi , nhưng tôi chỉ nói mấy câu đầu câu cuối tuyệt nhiên tôi chọn cách không nói để lại trong tim mình .

hôm nay em đặc biệt không nắm tay tôi nữa , tôi hơi ngạc nhiên hỏi nhưng em lấy đại cái ly do mà trả lời , lòng chợt cảm thấy vui cũng cảm thấy lo lắng . hôm nay cả anh hoàng cũng không nói gì chỉ lẵng lặng đi sau hai đứa tôi , anh không đeo mắt kính và nó khiến tôi liền tưởng tới một thứ , ác quỷ cắt bỏ hai cái sừng liền thành thiên sứ dáng trần nhưng bàn tay dính máu khiến người ta điên cuồng muốn chiếm lấy .

và tôi ở trong câu chuyện đó chính là 'người ta' !

bàn tay tôi vung văng trong không khí nhìn đường ven biển mà chúng tôi sẽ đi , tôi khẽ nhắm mắt không phải tận hưởng không khí , mà là tránh đi hai đôi mắt kia dán vào người tôi , không biết nhìn ai , không biết nên cười với ai cả tôi đơn giản che giấu đi đôi mắt đã nhanh ngấm nước của bản thân .

đôi mắt lại muốn rơi lệ nhưng tôi không cho phép , bản thân đã chìm trong bóng tối không thấy đường , chỉ bước theo cảm nhận của lòng bàn chân trong giây phút đó tôi đã nghĩ đến một điều .

hay mình đi trốn đi...đi đến nơi mình cho là bình yêu nhất...!

nhưng rồi tôi lại đá phăng nó đi . nếu bây giờ tôi không đối diện liệu họ còn đau bao lâu nữa , không lúc này khi nào mới dám đối diện ? Chẳng lẽ ôm cái mối tình ngang trái này tới khi mình già ?

Hạnh phúc liệu có đến , hay là lựa chọn sai lầm mà rời đi !

không...tôi mãi mãi không đồng ý !!

"dương ?"

Tôi thoát khỏi suy nghĩ của bản thân nhờ tiếng gọi của hoàng , nhìn lại tôi thấy cả ba đang đứng trước những hòn đá to và lớn . diệu huyền lo lắng hỏi tôi nhưng tôi chỉ trả lời đơn giản rồi bỏ mặc cả hai leo lên một tảng đá nào đó ngồi . Khí trời se lạnh mùi biển mặn nồng , tôi nhìn hai người kia , mỗi người một nơi không nói hay nhìn nhau dù một cái , tôi thầm nghĩ . nếu tình yêu này không có , chắc có lẽ bọn tôi đã là bộ ba bạn thân nhỉ ?

suy nghĩ nông cạn , tôi tự mắng bản thân mình ! hai người luôn đấu đá nhau từ mặt học tập lẫn làm việc như vậy làm bạn thì có phải là sẽ cào rách mặt nhau không chứ ? ha~

bỗng một sức nặng áp lên người tôi , vòng tay ôm lấy tôi mùi hương đặc biệt lãng vãn quanh mũi nó khiến tôi đắm chìm , đáp lại cái ôm đó tôi vô thức xoay đầu ngã ra bờ vai của người nọ . còn ai nữa chứ...là anh hoàng của tôi .

"em không lo huyền sẽ thấy à ?"

"em yêu anh , em quyết định rồi...dù thế nào đi nữa em sẽ không buông tay"

vừa dứt câu môi tôi chạm vào một đôi môi khác , khô rát nhưng ngậm vị cà phê nó khiến tôi thoả mãn ôm lấy đôi tay ấy , như gọng sắt nhốt tôi lại nhưng tôi lại tình nguyện bị nhốt ! những lần nhấm nhấp , những cử chỉ thân mật trao nhau thay cho lời tỏ tình hay bất cứ thứ gì . Hơn hết nó chứa đựng tình cảm to lơn cả hai dành cho nhau .


Phía xa xa nơi có một cô gái đứng nhìn hai thân ảnh trao nhau yêu thương , cô cười một nụ cười hạnh phúc không phải châm biến ghen tị , không rơi một giọt lệ nào...vì cô biết...người con trai cô dành thanh xuân để yêu đã nằm trong tay người anh yêu thực sự từ rất lâu rồi . Cô đến dành giựt thứ vốn từ đâu đã không thuộc về mình thì kết quả cô nhận là nhân quả thôi , người ngay từ đâu được đình dương chọn...chính là việt hoàng rồi !

có những thứ chúng ta rất khao khát có được nhưng khi nhận ra nó không thuộc về mình thì cũng đừng cố chấp giữ lấy , đôi khi buông bỏ cũng là một cái để ta thay đổi chính bản thận mình .

vì hoàng hôn cũng là minh chứng cho sự kết thúc đôi lúc cũng đẹp !

cho nên đừng ngần ngại buông tay để người mình yêu về với đúng người , dù sao họ cũng sẽ thành người từng yêu mà thôi . dừng niếu kéo , hãy kiêng cường lên... nhé ?

End !

[29/7/2021 , tác giả Wendyheila]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro