Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệu Tích cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say trên đùi mình, bạn trai của cậu hôm nay còn biết cả làm nũng để đòi nằm trên đùi cậu ngủ cơ.

"Đồ nhõng nhẽo." Cậu hôn anh một cái.

Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là Doãn Kì vừa trải qua một sinh nhật không mấy vui vẻ.

Tập thể lớp 5 bàn bạc với nhau rằng sẽ để cho cậu Trịnh nhỏ dụ anh Mẫn không vào lớp học sau tiết cuối, để bọn họ có thời gian trang trí lại lớp và tất nhiên đã được sự đồng ý của cô Mai. Theo như kế hoạch thì Doãn Kì sẽ bị bịt mắt lại, sau đó để Hiệu Tích dẫn vào lớp, người cầm bánh kem tất nhiên cũng là Hiệu Tích luôn.

Doãn Kì biết trước hết rồi, nhưng thấy mọi người tất bật chuẩn bị cho mình như vậy anh cũng sẽ giả vờ không biết và tận hưởng nó thôi.

Nhưng khi mở bịt mắt ra, người cầm bánh kem không phải là Hiệu Tích.

Mà là Mẫn Tiêu Tinh.

Nó cười tươi đưa bánh kem lên trước mặt anh, nói anh mau mau ước một điều ước.

Doãn Kì mặt lạnh như đá, không thèm ước mà trực tiếp thổi tắt nến luôn.

Không biết nó lại sử dụng trò gì để bản thân nó là người cầm bánh, nó học ở lớp 3 cơ mà?

"Hiệu Tích, không phải em thích ăn bánh kem lắm sao? Lại đây."

Thấy bạn trai nhỏ vẻ mặt cam chịu đứng đằng sau, Doãn Kì không thể để cho Hiệu Tích của anh chịu thiệt được.

Anh tất nhiên luôn luôn sẽ ưu tiên cho Hiệu Tích.

"Anh Hiệu Tích thích kem lắm ạ? Trét anh một miếng nè!" Mẫn Tiêu Tinh xen vào, nó quẹt một ngón tay lên bánh kem tiếp theo là trét lên má phải của Hiệu Tích.

Doãn Kì và mọi người đồng thời nhíu mày.

Bởi vì bọn họ nghĩ Mẫn Tiêu Tinh là em trai của Doãn Kì nên mới miễn cưỡng nhường bánh kem cho nó cầm, bọn họ không thích ánh mắt của nó nhìn Hiệu Tích đâu.

Nhưng mà nó nghĩ Hiệu Tích là ai chứ? Dễ ăn hiếp lắm sao? Thậm chí cậu Trịnh nhỏ không tức giận mà ngược lại còn đưa tay lên, cố tình úp cả cái bánh kem vào người của nó.

Đừng lo nhé, bánh kem này là của cậu Trịnh nhỏ mua mà.

"Xin lỗi nha, anh định quẹt kem nhưng mà lỡ tay quá." còn cười một cái.

Doãn Kì cười thầm, đúng là láu cá.

Lớp 5 không những không buồn bực ngược lại còn thấy hả hê, hả hê giống như cái cách mà cậu Trịnh nhỏ chào hỏi Quách Lâm Thiên hồi đầu năm học ấy.

"Tan tiệc rồi, chúng ta đi chơi đi!!!" Đồng Phong lên tiếng.

Điềm Ân bĩu môi, "Đừng nói là chúng ta đi karaoke nữa nhé?"

Cô nàng đoán đâu trúng đó, Đồng Phong dẫn mọi người đi karaoke thật...

Là một quán karaoke bọn họ đi nhiều đến nổi chủ quán còn quen mặt, liên hoan, sinh nhật hay là ăn mừng điểm thi lớp 5 đều sẽ kéo nhau đến quán karaoke này. Một phòng không gian cũng không nhỏ, sức chưa cũng có thể lên tới mười mấy người, ánh đèn không quá gắt mắt giá cả cũng không đắt gì mấy.

Ánh đèn vừa tắt, Đồng Phong bắt đầu cầm microphone lên.

"Đừng tranh! Ai cũng có thể hát một bài mà." Cậu ta nhăn mày, nghề của tôi phải để cho tôi chứ.

Đào Nghi ăn đồ ăn vặt trên bàn, cô nàng nói đùa: "Nghe cậu hát chúng tôi sẽ chảy máu tai mất."

Sau câu nói này, cả đám cười ầm lên.

"Đậu, để tôi hát! Để tôi hát cho, hôm nay là sinh nhật của anh Mẫn tôi sẽ hát tặng anh ấy một bài." La Mậu đứng dậy giành microphone.

Đồng Phong tinh nghịch vơi cao microphone lên, "Vậy thì song ca đi, rõ ràng tôi là người cầm micro trước mà."

Chung Nhất Trác huýt sáo một tiếng thể hiện sự ủng hộ cho màn song ca này.

Còn cả đám đồng thời nổi hết da gà lên.

Đồng Phong mà hát karaoke còn cộng thêm cái giọng hát của La Mậu nữa thì... Ai đó mau tới cứu bọn họ đi!!!

"Haha, không ngờ bọn họ có thể tranh một cái micro như vậy." Hiệu Tích ăn miếng trái cây, thấy ngọt thì tiện tay đút cho bạn trai ngồi bên cạnh.

Doãn Kì chép miệng, "Mấy cậu ta còn dư sức lắm."

Không gian không hẹp cũng không rộng nhưng hai người bọn họ lại dán người vào nhau, tựa như không có khoảng cách.

Doãn Kì ngồi dựa ghế sofa còn Hiệu Tích ngồi bên cạnh, tay phải của Doãn Kì không yên phận mà đặt chặt lên eo của Hiệu Tích xoa bóp.

"Nè, mọi người sẽ thấy đó." Hiệu Tích nói nhỏ.

Vậy mà Doãn Kì lại cởi áo khoác đồng phục ra, che lên vòng eo của Hiệu Tích đồng thời cũng che luôn tay của anh đang ôm eo cậu.

Hiệu Tích tức mà không nói được gì, "Anh!"

Doãn Kì tựa đầu lên vai cậu, thở hổn hển: "Anh thì sao?"

Hiệu Tích mắng thầm, "Ấu trĩ."

Doãn Kì không quan tâm mọi người có nhìn hai bọn họ hay không, anh cứ thích dán người vào cậu Trịnh nhỏ như vậy.

Xung quanh ồn ào, tiếng hát vội vã cất lên, ở bàn bên mấy cô nàng đang chơi trò 21 điểm, thực chất thì không có ai chú ý đến hai bọn họ.

"Anh, lát nữa hôn một cái nhé? Quà sinh nhật của anh đó." Hiệu Tích nói giọng gió vào tai Doãn Kì.

Doãn Kì cười nhẹ, "Láu cá, em lại muốn bày trò gì nữa đây?"

Hiệu Tích rất muốn hôn anh nhưng hiện tại bọn họ đang ở chốn đông người, cậu không có gan đó.

Phục vụ mở cửa đem một thùng bia lên, hào phóng nói: "Ông chủ nói tôi đem cho mọi người, chúc Doãn Kì sinh nhật vui vẻ chầu này ông ấy mời."

Doãn Kì khui một lon bia, đẩy qua cho phục vụ: "Gửi lời cảm ơn của tôi tới ông ấy."

Phục vụ cầm lon bia lên uống một ngụm, "Mọi người chơi vui vẻ nhé!"

Bia bọt thì tất nhiên chỉ có mấy anh chàng khui uống, còn những cô nàng của chúng ta chỉ hợp với nước trái cây và nước ngọt thôi, Hiệu Tích biết tửu lượng của bản thân yếu như thế nào, cho nên cậu chỉ uống ké vài ngụm chung lon với Doãn Kì.

"Anh Mẫn, nghe nói khu Vịnh Thủy lại có biến đó." La Mậu khui một lon bia.

"Hình như là đám người bên khu Chợ Cũ kéo qua kiếm chuyện, nhưng mà bị anh Thâm đập xong rồi." Chung Nhất Trác cũng ngồi xuống góp lời.

Hiệu Tích không biết mấy chuyện anh em xã hội gì đó cho nên cậu chỉ im lặng ăn trái cây, uống bia thôi.

Lâu rồi Doãn Kì cũng không nói về mấy chuyện này nên bọn họ cũng có nhiều chuyện để nói, tuy vậy nhưng anh vẫn không quên chăm sóc bạn trai nhỏ. Miệng thì nói nhưng tay thì bóc vỏ hạt dưa cho Hiệu Tích ăn, hết hạt dưa thì tới bóc vỏ quýt, miếng dâu tay được cắt sẵn chỉ cần ghim tăm đưa lên miệng ăn.

"Phải rồi, anh Thâm hỏi chúng ta khi nào đi ăn một bữa cùng anh ấy được không?" La Mậu nói.

Chung Nhất Trác khui thêm lon bia, "Được đó, lâu rồi chúng ta cũng chưa gặp anh ấy."

Doãn Kì không trả lời, chỉ gật đầu qua loa.

"Cậu Trịnh nhỏ cũng đi luôn nha, giới thiệu với anh Thâm bạn cũng chúng ta nữa." La Mậu rủ cậu.

Hiệu Tích cười trừ, "Tôi thì sao cũng được mà."

Phòng karaoke ồn ào, Doãn Kì vô tư ôm eo Hiệu Tích ngồi đến cuối buổi, Hiệu Tích bị phân tâm cậu cảm thấy từ đầu buổi tới giờ dù là Đồng Phong hát gì cậu cũng không nghe rõ...

Cậu chỉ nghe tiếng Doãn Kì thì thầm vào tai cậu, nói mấy câu khiến cậu đỏ mặt đỏ tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonseok