tuổi thơ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quê hương cũng giống như hai người yêu nhau lâu ngày, chỉ khi nào xa mới biết nhớ đến mức cào xé.

Không điều gì êm dịu cho bằng việc nhớ về quê hương, cũng chẳng nỗi niềm tiếc nuối nào hoang hoải cho bằng tiếc nuối tuổi thơ nơi quê hương êm đềm. Là những chiều cùng đám bạn chạy nhảy khắp những con ngõ đất đỏ bụi mù, những hôm trốn mẹ đi tắm sông, những lần đánh nhau với mấy thằng nhóc cùng xóm vì chơi bắn bi ăn gian. Hạnh phúc là thứ chỉ có khi hồi tưởng. Tôi không bao giờ ý thức được mình đang hạnh phúc, cho đến khi thời gian mang mình đi xa quê hương, và đến với tuổi tác.

Có những hôm cúp điện, ra ngoài ngồi cho đỡ nóng, nhìn đám trẻ gầy nhỏm chơi tạt hình, mắt chợt cay xè. Ký ức của tôi về tạt hình rất oanh liệt, là lần cả đám trong xóm quá ham mê, rủ nhau chơi một lát trước lúc đi học, rồi say sưa đến mức quên luôn cả buổi học, để về nhà mẹ đánh mẹ la, rồi mẹ phạt quỳ. Cứ khóc rấm rức như thế, mẹ thấy thương nấu cho bát rau đắng, ăn cho mát, cho đỡ đau. Tôi đâu biết rau đắng ăn có đỡ đau hay không, nhưng tôi thích cái vị đắng nghét của nó. Ăn một lần là nhớ hoài, không lẫn đâu với những loại rau khác. Ăn quen sẽ đâm nghiện.

Ai cách xa cội nguồn, ngồi một mình Nhớ lũy tre xanh dạo quanh Khung trời kỷ niệm, chợt thèm rau đắng nấu canh... Vì sao những bài hát quê hương luôn luyến láy ngân nga thật khó hát?Tôi đã nghĩ như thế khi cố hát theo bài hát “Còn thương rau đắng mọc sau hè” của cố nhạc sỹ Bắc Sơn. Tôi thích mê cái ca khúc ấy, vì nó thấm đượm hồn quê. Buồn lắm những chiều nhìn trời chiều mà nhớ mẹ rơi nước mắt, buồn lắm những đêm mất ngủ tự hỏi ở nhà giờ thế nào rồi, con đường đất trải nhựa chưa, mấy bụi râm bụt ngày xưa cùng chúng bạn câu tắc kè có bị người ta chặt đi không, cả cái ao nhỏ hay câu cá chắc cũng đã bị lấp mất rồi?

Tuổi trẻ, sẽ chỉ muốn đi thật xa, vùng vẫy với đất trời,chinh phục những vùng đất mới. Đến khi có tuổi, chỉ ước được về quê, có mắm ăn mắm, có muối ăn muối, miễn được ở trong vòng tay mẹ và tấm lòng bao dung của quê hương thì đến rau đắng cũng ngọt ngào mát lòng. Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ Ghé chốn quê hương xa rồi từ cất bước ly hương Xin được làm gió dập dìu đưa điệu ca dao Trái bếp hiêu sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau... Những bài hát về quê hương, luyến láy lắt léo, khó mà ngân nga, chính là vì những nỗi nhớ bên trong quá nặng lòng. Nỗi nhớ cứ trào lên từng đợt, ầm ầm như sóng, luyến láy cõi lòng. Hát được rồi, cứ muốn hát mãi. Xa quê rồi, cứ nhớ nhung hoài.

Chiều nay nhớ mẹ, nhớ quê, tôi ngồi trước cửa phòng trọ mà ngâm nga hát, dù biết ngang quá, hàng xóm đi qua ai cũng nhìn, nhưng cứ phải hát cho thỏa lòng. Mấy bữa anh em cùng cảnh xa quê ngồi mâm chè mâm rượu, say rồi cũng hay hát với nhau, ai cũng rưng rưng nước mắt. Mẹ ơi, quê hương ơi! Xin sống lại tình yêu đơn sơ Rong chơi những ngày đầu chừa Ba vá miếng dừa mòn sương dãi nắng dầm mưa Xin nắng hạ cuội nguồn mình ngồi Nhớ lũy tre xanh dao quanh Khung trời kỷ niệm chợt thèm rau đắng nấu canh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro