Cái giá của trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời gian trôi qua, sẽ mang đi theo một số thứ của em đi mất, những hãy yên tâm rằng nó cũng sẽ trả lại cho em những điều tương xứng"

                                   💝

Chúng ta đều sẽ theo thời gian mà trưởng thành. Và trên con đường trưởng thành ấy, thời gian cũng sẽ mang đi của em một số thứ.

Thời gian sẽ lấy đi của em sự vui vẻ hồn nhiên nhưng có lẽ cũng sẽ bù lại cho em những bài học về sự lớn khôn.

Càng lớn, chúng ta càng khó tìm đượ những nụ cười vô tư lự như ngày còn bé. Chúng ta vẫn còn đó những nụ cười, nhưng đã mất đi sự hồn nhiên từ lúc nào. Càng lớn, nụ cười của chúng ta mang trong mình vô số những ý nghĩa tùy vào hoàn cảnh đang diễn ra. Càng lớn, nụ cười chân thật vô tue của chúng ta sẽ dần ít đi. Thay vào đó nó trở thành một vỏ bọc, một bộ mặt hoàn hảo để che đậy bản thân mình.

Trưởng thành, em bắt đầu mất lòng tin vào tình bạn, sau một lần đổ vỡ và phản bội. Em dần học được cách trân trọng hơn những người đã ở bên mình đồng cam cộng khổ gian khó không rời. Trưởng thành, em mất đi nhiều mối quan hệ, những người xung quanh có thể tin tưởng cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhưng em vui với điều đó. Bởi vì dù ít ỏi nhưng họ là những người khi em càn thì họ sẽ có, khi em khó sẽ ở bên, đủ để gọi hai tiếng tri kỉ. Đó có lẽ là món quà mà thời gian trao tặng em chăng?

Thời gian cũng sẽ cho em thấy thế nào là hiện thực tàn khốc, nguy hiểm và mệt mỏi ra sao.

Mỗi người đều có vô vàn những ước mơ muốn thực hiện cho bằng được nhưng càng lớn lên, những giấc mơ ấy càng ít dần. Bởi vì thời gian dạy cho chúng ta hiểu, không phải giấc mơ nào cũng có thể trở thành sự thật. Và bản thân chúng ta cũng không chắc sẽ có đủ can đảm cùng kiên trì để có thể thực hiện được hết tất cả những ước mơ đó.

Hiên thực vốn dĩ rất tàn khốc. Nó luôn đặt ra những thứ thách, và đứng trước những sự tuyệt vọng cùng mệt mỏi vây quanh hằng ngày, có thể giữ vững trái tim cùng ý chí kiên cường chỉ để thực hiện một giấc mơ thôi cũng đã phải mất rất nhiều năm tháng, có khi là cả một tuổi trẻ chứ nói gì đến hai, ba hay càng nhiều giấc mơ hơn.

Ai mà không quá một lần trải qua cảm giác cả thế giới chỉ có mình là vô hình, chỉ có mình là kẻ không được ai chú ý đến, cô đơn mà cũng cô độc quá chừng.

Đó là vì, chúng ta luôn mãi mê kiếm tìm, chạy theo những điều quá đỗi xa vời và gọi đó là hạnh phúc mà bỏ qua những điều rất gần, gần đến bên ở ngay cạnh bên nhưng chẳng thể nào nhận ra. Cũng vì thế nên chúng ta cứ đánh mất những gì đang có, còn những gì chưa có thì vĩnh viễn chẳng có được. Cuối cùng còn lại chính mình cô độc.

Hạnh phúc, hãy thu hẹp nó lại, bằng cách tự thỏa mãn với những gì mình đang có. Theo đuổi hạnh phúc, không phải là không tốt. Nhưng đừng theo đuổi những điều bản thân không thể, ngoài tầm với. Hãy biết thỏa mãn với chính mình, để tâm tới những điều gần cạnh, trân trọng những gì đang có. Bởi những người hạnh phúc là những người biết bằng lòng với những gì mà họ có và hiểu rõ bản thân họ điều gì có thể nắm lấy, điều gì không.

Thời gian sẽ buộc bạn phải trả một cái giá cho sự trưởng thành của chính mình. Nhưng cái giá đó không bao giờ là quá đắt cả. Bởi bạn sẽ nhận lại một điều gì đó có thể bằng hoặc xứng đáng hơn cả cái giá bạn phải trả.


End_3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro