chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác được tia tồn tại, Kỷ Khinh Khinh kinh hoảng kêu to

- Bác sĩ

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

- Mau! Cấp cứu!

- Tim không còn đập!

- Chuẩn bị điện giật!

Ong ——

Lục Lệ Hành cảm giác thân thể phiêu phiêu, tựa hồ rời khỏi ồn ào nhân gian.

Đánh mất cảm giác một giây, thì cảm giác có người ôm anh, đem linh hồn của anh về trong thân thể.

- Kỷ tiểu thư, mời lập tức rời đi

[Cùng Kỷ Khinh Khinh tiếp xúc thân thể, nhiệm vụ hoàn thành,  giá trị sinh mệnh 0.5, mỗi một chút sinh mệnh giá trị tương đương một giờ]

Trong phòng bệnh một trận hoảng loạn.

Máy tâm điện nhịp tim đập ổn định, Lục Lệ Hành lần thứ hai mở hai mắt.

Lục lão tiên sinh từ ngoài đi vào, nhìn thấy anh thức tỉnh, vui mừng quá, mắt mang nước mắt

- Tỉnh…… Rốt cuộc tỉnh

Một tháng qua, đêm không thể ngủ , lo lắng đề phòng , cuối cùng không phụ lão mấy ngày liền cầu nguyện, ngồi bên cạnh đe dọa cháu, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lục Lệ Hành đảo mắt qua nhìn mọi người trong phòng, nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh rồi lại mở ra.

“ Ông nội, thực xin lỗi, làm ông lo lắng.” Lục Lệ Hành mới vừa tỉnh, thân thể suy yếu, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào, ánh mắt sáng như tuyết , đảo qua phía trước suy yếu mệt mỏi, nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh

- Cô ấy là ai?

Lục lão gia tử đem Kỷ Khinh Khinh kéo đến trước mặt

- Đừng trách ông nội tự chủ trương, đây là ông tự định ra vợ cho cháu, cô ấy tên Kỷ Khinh Khinh

Lục Lệ Hành ánh mắt sâu thẳm, đen tối không rõ, cái gì cũng chưa nói, anh nhìn người vợ này một cái, đánh giá rõ ràng. 

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, hoàn toàn không dám cùng Lục Lệ Hành đối diện, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra thân thể cho  Lệ Hành, các số liệu kiểm tra làm cho bác sĩ liên tục nhíu mày.

Lục Lệ Hành nằm phòng chăm sóc đặc biệt một tháng, vài lần thiếu chút nữa không thể cứu về được, bởi vì các cơ quan suy yếu, dù y học hiện đại có phát  triển đến đâu cũng khó thể cứu nổi.

- Lão tiên sinh, chúng ta đi bên ngoài nói chuyện?

Lục lão gia tử nhìn Lục Lệ Hành, gật gật đầu, người ở bên ngoài cùng các bác sĩ rời đi.

Trên hành lang , bác sĩ sắc mặt trầm trọng với  Lục lão tiên sinh nói: 

- Lục tiên sinh một tháng trước gặp tai nạn xe cộ, đưa đến bệnh viện thì vết thương vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận, bắt đầu suy kiệt, trải qua một tháng chữ trị, thân thể sợ đã quá đến mức cuối cùng, hôm nay có thể tỉnh lại…… Thực xin lỗi lão tiên sinh, y học hiện đại không thể cứu chữa được cháu ngài.

Lục lão tiên sinh tay cầm Phật châu, không nói lời nào.

- Lão tiên sinh, tôi biết ngài thương cháu sốt ruột, nhưng vụ tai nạn xe cộ kia Lục tiên sinh thương thế thật sự quá mức nghiêm trọng, một tháng này bất quá là giữ một tia sự sống, lúc khi trị liệu, đối với Lục tiên sinh mà nói, cũng chỉ là thêm thống khổ.

Bác sĩ đẩy đẩy cái mắt kính, thở dài nói: 

- Làm một người bác sĩ, tôi có thể khuyên lão gia ông trân trọng thời gian cuối cùng để không còn tiếc nuối.

Lục lão tiên sinh đột nhiên nắm chặt Phật châu, đây là hắn nhìn cháu mình lớn lên, hy vọng nó cưới vợ sinh con, gia đình hòa thuận vui vẻ, nhưng hiện tại lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Lục lão tiên sinh lảo đảo về phải sau vài bước, bác sĩ vội đỡ ông:

- Lão tiên sinh, ngài bảo trọng thân thể.

Lục lão tiên sinh suy sụp, thất vọng nhắm hai mắt lại.

- Tôi hiểu được, trần viện trưởng, cảm ơn mọi người trong bệnh viện đã toàn lực cứu chữa cháu tôi!

- Đây là chúng tôi nên làm.

Phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người Lục Lệ Hành cùng Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh nhìn người trên giường suy yếu,đáy mắt hiện lên thương hại.

Thật đáng thương a, thân thể suy yếu như thế này, không biết chính mình còn bao nhiêu thời gian, có lẽ là một đêm nào đó ngủ rồi không thể tỉnh lại, chỉ là tia sống sót cuối cùng mà thôi.

Kỷ Khinh Khinh thấy anh dịch dịch góc chăn, ông trời cho anh về bề ngoài không thế bắt bẻ được, gia thế hiển hách, đầu óc cơ trí, đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lại phải mất sớm.

Đối với người sắp chết, Kỷ Khinh Khinh vẫn luôn là mềm lòng.

- Vợ ?

Lục Lệ Hành đầu ngón tay vô ý thức vuốt góc chăn, ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ

- Cô là người ông nội tôi tìm về làm vợ, tôi không có ý kiến gì.

- Tôi cũng không biết vì sao ông lại muốn tôi làm vợ anh, nhưng sau này tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.

  

Làm cho anh cảm thấy không hối tiếc, cô nghĩ.

Lục Lệ Hành im lặng nhìn cô, ánh mắt lưu động nhưng không nhìn ra manh mối, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn gặp qua quá nhiều phụ nữ, những người đó đều vô cùng xinh đẹp, nhưng không làm nổi nên hứng thú đối với anh.

Nhưng cô gái này không giống với những người khác, cô ở bên cạnh mình, có thể làm cho mình sống a.

- Tôi không biết cô là người như thế nào, theo như cô nói cô không biết vì sao ông tôi chọn cô làm vợ tôi, nhưng tôi hy vọng cô có thể tự biết thân phận mình.

Kỷ Khinh Khinh biết anh tính cách lạnh nhạt, không gần nữ sắc, nghe ngữ khí này hình như không vừa ý cô lắm.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, một người chưa từng gặp lại trở thành vợ của mình, ai có thể thích cho được.

Lục Lệ Hành sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường một tháng thân hình gầy ốm đi nhiều, đáy lòng Kỷ Khinh Khinh thầm than, không biết anh có biết về thân thể mình không mà bây giờ còn nói đến vấn đề thân phận của cô.

- Tôi hiểu rõ, anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bên ngoài tôi là vợ anh

Lục lão tiên sinh ra bên ngoài cùng với bác sĩ nói về bệnh tình của bLục Lệ Hành còn chưa về, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, xác thật có chút không được tự nhiên.

- Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.

Kỷ Khinh Khinh cười cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lục Lệ Hành nhìn cô với thái độ không tốt cô có thể hiểu được. Ai có thể vừa mới bị tai nạn xe cộ, nằm trên giường bệnh một tháng, tỉnh lại sau thời gian dài hôn mê, không hiểu gì cả lại có vợ, chắc chắn là tâm tình sẽ không tốt. Mà cô không phải ở đây để nhận ánh mắt chán ghét của anh,ai cũng không thích bị người ta ghét nhỉ ? 

[Cảnh báo tử vong, trong vòng năm phút cậu và cô ấy phải trao đổi tên cho nhau để hoàn thành nhiệm vụ]

Lục Lệ Hành: “ trao đổi tên?”

[Hai người  hiện tại đã là vợ chồng, đương nhiên phải trao đổi tên, phải gọi cô ấy là vợ, cô ấy phải gọi cậu là chồng một lần chứ ]

Lục Lệ Hành:……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro