chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Lệ Hành lần này từ bệnh viện trở về, Lục lão tiên sinh mời vài bác sĩ về nhà, không ít phương tiện chữa bệnh cũng từ bệnh viện dọn tới phòng Lục Lệ Hành, thời khắc theo dõi tình trạng thân thể.

Nói không dễ nghe, Lục Lệ Hành chính là về nhà chờ chết.

Lá rụng về cội, rất nhiều người bệnh nặng không muốn chết ở bệnh viện, bệnh viện chỉ có thể làm theo ý nguyện cho họ trở về nhà. 

Lục Lệ Hành đối thân thể của mình trong lòng hiểu rõ, nhưng loại sự tình này nói ra quá mức không thể tưởng tượng, không thể nói thẳng, chỉ uyển chuyển hướng Lục lão tiên sinh tỏ vẻ: 

- Ông nội, ông đừng lo lắng, ta cảm thấy khá hơn nhiều.

Anh vừa nói vậy, sắc mặt mọi người trong phòng trầm xuống, ngay cả Kỷ Khinh Khinh đều nhìn anh với ánh mắt thương hại.( Tội ghê)

Quả nhiên là hồi quang phản chiếu.

- Tốt, cháu cảm thấy tốt liền tốt.

Lục lão tiên sinh nắm Phật châu trongtay run run rẩy rẩy đứng dậy, Kỷ Khinh Khinh ở bên vội vàng đỡ một phen.

- Vậy cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt, ông nội ...ông nội lát nữa lại đến xem cháu.

 Lục lão tiên sinh phất phất tay.

- Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!

Trong phòng mỗi người đều mang khuôn mặt trầm trọng, chậm rãi ra khỏi phòng, an tĩnh không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Dì Bùi ở phòng khách khóc đến đứt ruột đứt gân, thấy lão tiên sinh xuống dưới, vội vàng đứng dậy, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng hỏi: 

- Lão tiên sinh, thật sự không có cách nào sao? Đi bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất, hoặc là, ra nước ngoài……

Bà khóc không thành tiếng, như thế nào cũng không chịu tin tưởng Lục Lệ Hành là người bệnh không sống được bao lâu nữa.

- Tôi thấy thiếu gia tinh thần còn rất tốt, có thể đi, có thể cười, có thể nói chuyện, có lẽ bệnh tình không có nghiêm trọng như vậy ?

Lão tiên sinh nghe xong lời này khép hai mắt lại, thời gian một tháng, vô số chuyên gia hội chẩn, phàm là có một tia cơ hội, ông lại như thế nào sẽ dễ dàng từ bỏ?

- Tôi biết bà từ nhỏ chiếu cố nó lớn lên, nhìn nó bệnh thành như vậy trong lòng khó chịu, tôi là chủ nhà này phải làm sao đây ?   Đứa nhỏ này từ nhỏ liền vì kế thừa Lục thị, chưa từng có một ngày nhàn rỗi chân chính thuộc về chính mình, nếu sớm biết rằng……

Lục lão tiên sinh dừng một chút, lời nói nghẹn lại.

Bùi dì khóc lóc than thở: 

- Lão tiên sinh, tôi…… Tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn lệ hành nó cứ như vậy ở trước mặt tôi…… nó còn trẻ như vậy, còn không có cưới vợ sinh con, nó như thế sao có thể đi được ?

- Có một số việc nếu đã là kết cục đã định, thì phải tiếp thu, ở bệnh viện, trần viện trưởng đã xác minh với ta, lệ hành chỉ sợ cũng là mấy ngày này, có chút đồ vật, cũng nên chuẩn bị đi.

Dì Bùi run như cầy sấy hỏi:

- Chuẩn bị thứ gì?

Lục lão tiên sinh nhắm mắt lại, nặng nề thở dài.

- Nên chuẩn bị tang lễ

"Lễ tang" hai chữ từ trong miệng Lục lão tiên sinh mỏi mệt nói ra, thân thể này của ông cũng đã muốn già thêm vài tuổi.

 
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lúc trước thì mất đứa con trai, hiện tại lại thêm đứa cháu, thật sự quá tàn nhẫn.

- Lễ tang ?

Dì Bùi thanh âm run rẩy, gắt gao nhìn Lục lão tiên sinh thật lâu , suy sụp ngồi ở trên sô pha.

- Lão tiên sinh, thiếu gia nó còn……

- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, năm đó ba Lệ Hành mất, tôi cũng khó có thể chấp nhận.

 Lục lão tiên sinh mỏi mệt phất tay.

- Chuyện này tôi đã giao cho Tần Thiệu đi làm, đàn ông làm việc, khó tránh khỏi không có chu toàn mọi việc, bà chú ý nhiều hơn.

Dì Bùi run run rẩy rẩy đứng dậy, cố nén bi thương trong lòng.

- Tôi đã biết.

Lục lão tiên sinh đem ánh mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, ông trong lòng còn mang một tia may mắn, nghe đại sư nói qua, Lệ Hành chỉ cần cùng Kỷ Khinh Khinh kết hôn, là có thể chuyển nguy thành an, y học hiện đại đã cứu không được Lục Lệ Hành, hiện tại Kỷ Khinh Khinh là hy vọng ông gửi gắm cuối cùng.

- Bệnh tình của Lệ Hành hai người chúng ta đều biết, ông biết rõ làm khó cháu, nhưng ông hy vọng mấy ngày này, cháu có thể ở bên cạnh nó.

Lời nói Lão tiên sinh khẩn thiết, mang theo sự khẩn cầu.

Kỷ Khinh Khinh mềm lòng, không đành lòng cô phụ tấm lòng của Lục lão tiên sinh.

- Lão tiên sinh, ông yên tâm, trong khoảng thời gian này cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.

Lục lão tiên sinh cười nói hiền từ cười:

- Cháu ngoan, đi thôi, đến phòng Lệ Hành bồi nó, ta muốn yên tĩnh một lát.

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, lên đến lầu hai thì nhìn qua đầu nhìn lại, thấy một bóng  dáng đứng bất động, tang thương ở phòng khách.

Lần nữa mở cửa phòng Lục Lệ Hành, thế nhưng cô thấy anh không có ở giường mà đang ngồi ở ghế làm việc, nhìn cái máy tính.

Kỷ Khinh Khinh lông mày nhíu lại, thân thể  như vậy, còn ở kiên trì làm việc?

Cô biết Lục Lệ Hành là người cuồng công việc,  một ngày 24 giờ hận không thể có hai mươi tiếng đồng hồ để làm việc, thậm chí Lục Lệ Hành còn có thể làm việc liên tục 72 giờ không ngủ cũng được.

Nhưng đó là trước kia thân thể khỏe mạnh, Lục Lệ Hành hiện tại, đại nạn buông xuống, nhưng sức khỏe có thể làm việc được sao ? Cho dù người làm bằng sắt, cũng không thể chịu đựng được.

Kỷ Khinh Khinh thấy người này xem nhẹ bản thân mình,  bước nhanh đi đến trước mặt, duỗi tay liền đem cầm cái máy tính trong tay anh cướp đi.

Cô cầm cái máy tính để lên bàn, biết mình xen vào việc người khác, nhưng nhìn  Lục Lệ Hành tổn hại thân thể, bỏ mặc tính mạng của mình, nên lên tiếng nói:

- Lục tiên sinh, tôi biết tôi không có tư cách quản anh, nhưng là anh mới từ bệnh viện trở về, tình trạng thân thể bác sĩ có nói qua, anh hiện tại phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, chẳng lẽ công việc so thân thể của anh còn quan trọng hơn ?

Bị cướp đi máy tính, Lục Lệ Hành đơ một lát, cứng nhắc đem tầm mắt nhìn về phía  Kỷ Khinh Khinh.

Lục Lệ Hành nhướng mày.

- Quản tôi

- Anh cho rằng tôi muốn quản anh? Nếu không phải……!

Kỷ Khinh Khinh tính nói nếu không phải anh sắp chết, tôi mới lười đến quản anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro