1. Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra nàng chợt hoảng hốt , mình đã chết rồi sao , nhưng khung cảnh này lại không giống ở ầm tì , địa ngục . Không đúng khung cảnh này là khuê phòng của nàng , là nơi nàng ở trước khi nàng trở thành hoàng hậu , cảnh vật bày trí như vậy lẽ nào nàng trọng sinh rồi sao , nếu thật như vậy thì nàng phải sống lại một đời cho thất tốt , vì gia đình , người thân và cũng vì kẻ yêu nàng .
Còn đang trong hồi tưởng suy nghĩ thì ngoài phòng có tiếng bước chân , sau đó là tiếng gõ . Ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng nói phát lên của Lạc Nhi
" Tiểu Thư , người đã thức chưa , hôm nay là ngày người xuất giá đó "
Nàng không nghe lầm chứ , hôm nay là ngày nàng xuất giá , chuyện gì xảy ra vậy , không thể nào lẽ nào nàng trọng sinh , mà trọng sinh vào ngay lúc nàng chuẩn bị gã cho hắn , cho nam nhân yêu nàng tha thiết .( có phải hên quá rồi không )
"Tiểu thư, người chưa thức à "
"Tiểu thư , nô tì vào trong nha"
Nói rồi nàng ấy mở cửa nhẹ nhàng đi vào.
"Aaaaaaa... tiểu thư người thức rồi sao không trả lời nô tì , làm nô tì vào gặp người ngồi như vậy giật hết cả người "
Nàng vừa gặp lại Lạc Nhi , nô tì trung thành tận tâm , tận tuỵ với nàng kiếp trước cũng vì nàng mà kiếp trước chết không nhắm mắt .

Có một dòng nước ươn ướt nơi khoẻ mắt của nàng như sắp chảy ra - nàng tự hứa với lòng kiếp này sẽ không để Lạc Nhi chịu khổ nữa , sẽ giúp nàng sống cuộc đời tươi sáng hơn kiếp trước .
"Lạc Nhi, ta xin lỗi "
Lạc Nhi nghe xong vội hoảng hốt.
" Tiểu Thư , người sao vậy , sao lại xin lỗi Lạc Nhi "
" À mà đừng quan tâm việc đó nữa người mau thức dậy để Lạc Nhi giúp người tắm rửa sạch sẽ , trau chuốt cho người , hôm nay là ngày vui của người đó nhanh đi tiểu thư"

Nói rồi Lạc Nhi liền phân phó cho thêm 3,4 nô tì đi vào rồi tất cả chạy nhanh tới bên Tiêu Ngọc giúp nàng sửa sang , tắm rửa , lúc này nhìn nàng chả khác gì con búp bê gỗ mặc cho mọi người xung quanh bôi bôi trét trét trên mặt của nàng? Nàng có thể nói không sao? Không được , nàng con nhớ kiếp trước cũng như vậy nàng cực ghét mùi son phấn , ghét mấy thứ quần áo hoa lệ nặng mấy chục kí kia , nhưng mà làm tân nương tử thì phải đành vậy thôi , Nàng đành ngoan ngoãn ngồi yên mặc cho bọn họ hầu hạ.

Trải qua gần hai canh giờ trang điểm, thay y phục, đắp lên khăn voan, ngoài cửa kiệu hoa cũng đã đến, rất là đúng giờ.

Một lúc sau , Tiêu Ngọc được Tiêu Thần cõng lên kiệu hoa giữa tiếng khóc thút thít của Mẫu Thân , về phần bọn người kia đang nghị luận cái gì, nàng chả quan tâm cho lắm. Nàng thừa biết bọn họ đang chê cười nàng gả cho một kẻ ngốc tử , nếu là kiếp trước chắc chắn nàng đã đòi sống đòi chết không gả cho hắn vì kiếp trước người nàng yêu không phải hắn , nhưng mà kiếp này nàng thà gả cho hắn một kẻ ngốc còn hơn phải gả cho một tên nam nhân nói yêu nàng nhưng không làm được gì cả , còn hại chết gia đình nàng , con của nàng và cả nàng.

Vào kiệu nàng ngồi ngay ngắn , mong sao sớm sớm gặp hắn , kiếp này nàng nhất định sẽ bù đắp cho hắn . Bù đắp lại những ân tình của hắn kiếp trước đã giành cho nàng ( khúc này bả chưa biết ổng giả ngốc nha cả nhà , chị đã bị lừa rồi)
"Khởi Kiệu ....." tiếng la to rõ vang lên, đội ngũ một trăm người kéo dài uốn cong đi về hướng Thất vương phủ.

Diễn tấu sáo và trống một đường chậm chạp di chuyển, không quá nửa canh giờ, kiệu hoa đã tới Thất Vương phủ.

Tiêu Ngọc ngồi yên bên trong kiệu hoa, xuyên thấu qua khăn voăn màu đỏ , cảm nhận không khí náo nhiệt , sôi nổi bên ngoài

"Tân lang đá cửa kiệu " Theo một tiếng hô to rõ, Tiêu Ngọc cảm thấy cửa kiệu bị người ta nhẹ nhàng đá một cước, dọc theo khăn voan vạt áo, còn có thể nhìn thấy màn kiệu hơi rung động .

"Tân lang đón tân nương ra kiệu!" Một bàn tay trắng như ngọc xuất hiện trước mắt Tiêu Ngọc, cái tay này nàng nhận ra, là hắn, trắng nõn trơn bóng, còn có chút lạnh nhè nhẹ. Nàng đưa tay trái ra đặt vào tay phải của hắn, thuận theo hắn đi theo ra ngoài. Cảm thấy giữa bàn tay hơi run một chút, Tiêu Ngọc nhếch miệng lên nở một nụ cười ấm áp, hắn là đang khẩn trương đi? An ủi nắm thật chặt tay của hắn. Cảm xúc của nàng lúc này cũng không sao nói nên lời , vừa xúc động , vừa hồi hộp . Bước qua chậu than 1 đường đi vào phòng khách

Lúc này trong phòng khách, hoàng đế Mộ Dung Thái và hoàng hậu Uyển Hàm Ngư ngồi ở vị trí chủ tọa, thái tử Mộ Dung Trí cũng ngồi ở phía dưới bên tay trái, sau đó là các hoàng tử, hai bên có chừng trăm vị đại thần.

Tiêu Ngọc theo Mộ Dung Triết đi vào, bóng người chằng chịt thoáng qua bên mép khăn voan, Thất vương phủ khi nào thì nào náo nhiệt như vậy?
"Nhất Bái Thiên Địa"
"Nhị Bái Cao Đường"
"Phu Thê Giao Bái"
"Đưa Vào Động Phòng" Rất thuận lợi, ngoài dự liệu của mọi người.
Lúc này Thái tử Mộ Dung Trí đang lấy làm bất ngờ , cùng lo sợ , hắn nghĩ không phải hai hôm trước nàng còn đòi sống chết không chịu gả cho tên ngốc kia sao , nói chỉ muốn làm thê tử của hắn , nói sẽ tìm cách thuyết phục cha nàng không để nàng gả cho tên ngốc kia ,sao hôm nay nàng lại nhìn như chả có vẻ không ưng thuận chút nào hết vậy . Lẽ nào nàng đã chấp nhận gả cho tên Ngốc tử đó , không thể, không thể được .... Nhưng mà , lúc này đây bái đường cũng bái rồi hắn còn có tư cách gì để ngăn cản nàng làm tân nương của người ta . Tâm hắn lúc này như có ai xé đi một mảng lớn , thật đau.

Sau khi kết thúc nghi lễ nàng được đưa vào phòng tân hôn .
Lúc này trong phòng tân hôn, chỉ còn lại hai người là Tiêu Ngọc và Mô Dung Triết, không, phải nói là chỉ có hai người bọn họ bước vào đây. Vì Thất hoàng tử ngây ngô nên không cần tiếp khách khứa trực tiếp vào phòng cùng tân nương tử.

Tiêu Ngọc ngồi ở mép giường, còn Mộ Dung Triết thì ngây ngô đứng ở nơi đó, cảm xúc trong đáy mắt là hạnh phúc, là kích động, là vui mừng, thế nhưng những ngón tay thon dài lại nắm chặt hai ống tay áo, không biết phải làm sao.
Tiêu Ngọc bất đắc dĩ thở dài một cái, đây là kết hôn ư?

Sau một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì ? ( nàng sắp nặng chết vì cái mũ phượng này rồi) nên cuối cùng vẫn là nàng mở miệng nói chuyện, giọng nói lại mang theo chút buồn bã nhè nhẹ, đầy ắp tình cảm không thể nói hết " Phu quân đứng như vậy, là bởi vì không muốn cưới Ngọc Nhi sao? " Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Tiêu Ngọc cũng thoáng kinh ngạc một chút, từ khi nào thì mình lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện vậy? Nghe mà ngay cả mình lại sơn gai óc. Aizzz thật là hết thuốc chữa rồi .

Mộ Dung Triêt nghe thấy câu này, lập tức lộ ra dáng vẻ luống cuống trước nay chưa từng có: "Không phải, không phải vậy, không phải là ta không muốn cưới nương tử. Ta... ta, ta. . . . . ." hắn gãi đầu, không biết phải giải thích như thế nào. Hành động và lời nói của hắn lúc này thật giống một tên ngốc tử chính hiệu chả khác là mấy , hắn là người bình thường 100% a , vì sao ngay lúc này lại luống cuốn như vậy không ổn , chả lẽ vì cưới được nàng nên hắn vui mừng quá nên ngốc thật rồi. Nhưng mà vẫn phải tiếp tục giả vờ tiếp tục vì nàng căng bản chỉ biết hắn là ngốc tử mà làm sao biết hắn không phải. Haizzz... lúc này vẫn chưa thích hợp để cho nàng biết chỉ đành vậy thôi. Sao đó chợt hắn nghe thêm tiếng nói của nàng.

"Vậy vì sao phu quân còn chưa vén khăn voan lên" Tiêu Ngọc rất muốn điên cuồng hét lên một câu rằng: Mũ Phượng trên đầu được làm bằng hoàng kim, rất nặng đấy! Sắp chịu đựng hết nổi rồi đấy . Chàng mà còn không mau vén khăn voan ra thì thật sự có chuyện thật đấy.

Mộ Dung Triết chợt hiểu ra, quét mắt nhìn khắp phòng, rốt cuộc tìm thấy một cây gậy hỉ làm bằng hoàng kim đặt ở trên bàn. Hắn chậm rãi đến gần Tiêu Ngọc bàn tay cầm gậy hỉ hơi run rẩy. Vén khăn voan của nàng lên .

Cuối cùng khăn voan cũng được vén lên . Đè nén tính khí xuống, rốt cuộc đợi đến khi thấy được khuôn mặt của Mộ Dung Triết , nàng rõ ràng cảm nhận được trong lòng của vị nam tử mặc hỉ phục đang đứng ở trước mắt mình rất kích động và vui sướng, Tiêu Ngọc đột nhiên cảm thấy đáy lòng của mình dường như có một dâng lên một chút ngọt ngào, một chút đắng chát khó tả , đời trước nàng cũng được cưới hỏi nhưng ngày nàng làm tân nương tử , tướng công của nàng lại cùng lúc nạp thêm một tân nương tử khác cảm giác lúc ấy của nàng thế nào nhỉ có lẽ nàng cũng không nhớ rõ chỉ biết có đau lòng , mà thôi.

Con ngươi chuyển sang đậm màu, nàng không thể không thừa nhận kiếp trước nàng đường đường là một Nữ Tướng Quân chiến lược quân sự , mưu kế của kẻ địch nàng đều nhìn thấy vậy mà lại luỵ tình một nam tử không yêu nàng để rồi bỏ mất một nam từ như vầy. Người nam tử trước mắt này hiện tại có một địa vị quan trọng trong lòng nàng. Kiếp trước hắn rõ ràng rất ngốc thường xuyên bị người khác ức hiếp vậy mà lại đứng ra bảo vệ nàng . Dù hắn cũng bị thương có kém gì nàng. Bỗng tâm nàng chợt đau nhói , đời này sống lại nàng sẽ đối xử thật tốt với hắn , yêu thương hắn bằng tất cả những gì nàng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh