Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự hoa hoàn tự phi hoa,

Dã vô nhân tích tùng giao trụy

Phao gia bàng lộ,

Tư lượng khước thị,

Vô tình hữu tứ.

Thủy long ngâm – Tô Thức

Trong lịch sử quyền lực đế vương Trung Quốc, vô luận là thế nào, bên người hoàng đế đều từng có nhân vật đặc biệt được sủng ái tin tưởng, hoặc là hậu phi hoàng thân hoặc là tướng quân tể tướng, thậm chí có thể là hoạn quan nịnh thần.

Thẳng đến triều đại này, thân tín của hoàng đế không phải chỉ một người mà là bốn người, trong kinh thành là đại hồng nhân có quyền thế đặc biệt, địa vị của bọn họ chân chính là "dưới một người, trên vạn người", trừ bỏ hoàng đế, không có bất kì kẻ nào có thể hạ mệnh lệnh đối với bọn họ, cho dù là thái hậu, thái tử, hoàng hậu hoặc sủng phi gì đó đều giống nhau.

Bọn họ mở miệng nói một câu, đều tương đương là thánh chỉ của hoàng thượng, bọn họ làm bất cứ chuyện gì đều không cần sự đồng ý trước của hoàng thượng, bọn họ có thể công khai ở trước mặt hoàng thượng rút đao chém người, bọn họ thậm chí còn không cần quỳ trước hoàng thượng, bọn họ chính là – Kinh thành tứ đại cấm vệ.

Tứ đại cấm vệ đều mang bên mình lệnh bài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tượng trưng cho thân phận của mình, cũng là ở thời điểm thích hợp hạ mệnh lệnh, thậm chí là điều động quân đội, cho dù là thái hậu, cũng không thế vi phạm mệnh lệnh của bốn khối lệnh bài kia.

Bọn họ chẳng những là nhân vật mà hoàng đế tin tưởng, còn là nhân vật thần bí nhất, căn bản không có bao nhiêu người biết họ là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ, chỉ biết bọn họ mỗi vị đều có thể đại diện cho hoàng đế.

Dĩ nhiên, lại càng không có người biết tứ đại cấm vệ mặt ngoài là tùy giá của hoàng thượng, bảo hộ hoàng thượng, hiệp trợ hoàng thượng, nhưng trên thực tế nhiệm vụ cuối cùng của tứ đại cấm vệ là – Giám thị hoàng đế!

Bởi vì, vị đương kim hoàng thượng này tự mình cần cù, tiết kiệm làm chính sự nhưng đế vị cũng không đến lượt hắn, là hai vị sư phụ của tứ đại cấm vệ thuận theo thiên mệnh đưa hắn lên ngôi, sau đó liền thành công lui thân.

Hai vị dị nhân biết hắn là người có trí tuệ năng lực tuyệt luân, là vị hoàng đế hùng tài đại lược, sẽ đem lại sự cường thịnh tột đỉnh cho triều đại này.

Nhưng lại không dự đoán được, hai vị dị nhân vừa rời đi, hoàng đế liền bắt đầu truy sát từng vị văn thần võ tướng từng bày mưu tính kế vì tiên đế mà không hướng về hắn, cũng liên đới tới cả dòng họ cửu tộc, mấy vạn người chết, hơn nữa hình phạt cực kỳ tàn khốc.

Vì thế, hai vị kia lại trở về bên cạnh hoàng đế, bề ngoài là muốn bảo vệ hoàng đế nhưng trên thực tế cũng là cảnh cáo, giám thị hoàng đế. Nếu ngươi không làm hoàng đế cho tốt, chờ xuống đài khom người chào đi!( bị giáng xuống làm thần tử phải khom người quỳ gối trước hoàng đế khác đó)

Năm năm sau, bọn họ lại rời đi, nhưng để lại bốn đồ đệ tiếp nhận công việc của bọn họ.

Cho nên, nếu muốn nói là hoàng đế tin tưởng tứ đại cấm vệ chi bằng nói là hắn sợ hãi họ còn thỏa đáng hơn, bởi vì hắn biết rõ ràng là tứ đại cấm vệ mà hai vị dị nhân lưu lại xác thực là có khả năng đem hắn đá xuống ghế rồng, đổi lại hoàng đế khác ngồi lên.

Như vậy sao được, ngai vàng hắn ngồi chưa có nóng chỗ đâu!

Bởi vậy, vì vĩnh viễn bảo vệ đế vị, cũng để truyền lại cho con cháu đời sau, đương kim hoàng đế đành phải ngoan ngoãn làm một hoàng đế tốt!

Câu chuyện bắt đầu

Phong thành Thiệu gia đại phủ lại cưới vợ cho con trai.

Đội ngũ đón dâu náo loạn, gõ chiếng trống, thổi kèn, đốt pháo vang trời. Chú rể cao cao trên yên ngựa, kiệu tám người khiêng. Tân nương đội mũ phượng vai quàng khăn, phúc nhân theo sau đưa tới khăn đỏ, tân nương gả.

Hôm nay là Thiệu gia cưới con gái tri huyện Khánh thành.

Tính đến nay, gần ba năm, Thiệu gia lão đại đã đem năm đệ đệ của mình tất cả đều gả.... Đâu, không! Là đem năm đệ đệ tất cả đều cưới vợ, thậm chí có người đã sinh oa nhi làm cha, nghĩ đến cuối cùng cũng đến phiên hắn đi?

Thật sự là một đại ca đầy trách nhiệm, nhị lão Thiệu gia dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi.

Mà dân chúng Phong thành cũng vui vẻ ba năm uống năm lần rượu mừng, một lần so với một lần càng to hơn, một hồi so với một hồi càng phong phú hơn, mỗi một hồi đều mang gia quyến theo cơm no rượu say, tâm lại càng vừa lòng, quà mừng tùy ý đưa hai ba văn cũng được bởi Thiệu gia không hiếm lạ.

Nguyên nhân chính là Phong thành thủ phủ Thiệu gia , sau khi nhị lão lần lượt qua đời. Trong bảy năm, là người khiêm tốn ngay thẳng, Thiệu gia lão đại liền đem Thiệu gia lên tới địa vị Giang Nam đại phú hào số một, số hai đồng thời trong ba năm làm chủ cho năm đệ đệ thành thân. Vì Thiệu gia, hắn coi như đã tận tâm tận lực, dân chúng Phong thành nhắc tới hắn ai cũng giơ ngón tay cái lên hô một tiếng " Hảo". Bởi vì hắn chỉ là con nuôi được Thiệu gia nhị lão năm đó nhất thời thiện tâm nhận nuôi mà thôi.

Kính nể hơn là, ở ngay tiệc rượu, trước mặt mọi người giao phó, sau khi kết thúc hôn lễ , Thiệu gia lão đại sẽ từ bỏ thân phận chủ nhân Thiệu gia, buông bỏ thành quả vất vả nhiều năm, đem tất cả giao cho năm đệ đệ đã lập gia đình, một mình lên kinh thành cầu công danh cho chính mình.

Vô tư làm như thế, chẳng trách người người đều không khỏi trầm trồ thán phục.

Chỉ trừ một người, một thiếu nữ không đến hai mươi tuồi, là một mĩ nhân hoạt bát lanh lợi, mang trang phục màu tím nhạt, thắt lưng thắt một cái đai lưng màu bạc rất khác biệt, Chu Tước khấu hoàn. Nàng an vị ở trên bàn đãi khách bên ngoài, một mặt uất giận khó chịu, hờn dỗi thiếu chút nữa nổi bão lật bàn.

Có lầm hay không a! Hắn ngày mai sẽ lên kinh đi thi?

Trong ba năm, mỗi khi nghe nói Thiệu gia muốn kết hôn, nàng liền cấp tốc chạy tới nhìn một cái xem có phải cái tên kia rốt cục muốn lấy vợ hay không? Không ngờ, mỗi một lần đều là hy vọng tới, thất vọng về. Lần này lại còn nói hắn muốn lên kinh đi thi!

Còn theo đuổi khảo thí cái gì. Thiệu gia đã giàu có như vậy rồi, không ngoan ngoãn theo bọn đệ đệ chạy nhanh tới cưới lão bà về làm ấm ổ chăn, cầu công danh làm cái gì nha?

Xem thế này, hắn cầu công danh của hắn, nàng thì làm sao bây giờ? Con dâu tương lai của Dương gia là nàng phải làm như thế nào?

Chẳng lẽ hắn định cùng nàng dây dưa? Hoặc hắn chính là không muốn nhận thua?

Lý do gì thì đều có khả năng, đừng nói là hắn còn đang đợi nàng. Nàng không tin hắn chỉ bằng một tấm hồng thiếp ghi bát tự cùng với một tín vật định hôn mà rơi ở trên đường không ai muốn nhặt, liền ngoan ngoãn chờ đợi một vị hôn thê có trời mới biết có bộ dạng rốt cuộc là cái giống rùa gì?

Là nàng cũng sẽ không chịu. Tuy rằng nàng đã sớm biết " đối thủ" có bộ dáng như nào, điều kiện cũng vừa lòng không sai, nhưng từ " tiên đoán" của sư tỉ, vị hôn phu đương nhiệm của nàng tương lai sẽ đem nàng áp chế đến khóc dưới địa ngục nam nhân. Nàng liền phát ra lời thề, tuyệt đối không gả cho Thiệu gia lão đại này.

Nói đùa, trên thế giới này, trừ sư phụ và sư trượng , ai dám áp chế nàng?

Cho nên, mỗi ngày nàng lại thắp hương bái phật, khẩn cầu lão thiên gia đem vị hôn phu mau mau cưới vợ nạp thiếp, thì nàng mới quang minh chính đại đem hết tội lỗi đổ lên người hắn, danh chính ngôn thuận hủy hôn, bằng không nàng không thế nói rõ với sư phụ, người thay nàng định ra việc hôn nhân.

Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến đối phương nhất định cũng ngày ngày hy vọng vị hôn thê ngàn vạn lần đừng tìm đến trước cửa, nếu không đột tử thì ít nhất cũng bị bệnh quên đi việc hôn ước, để hắn có thể tự do tự tại tiêu dao chân trời góc biển. Đã là nhà gái bội ước trước, tự nhiên hắn không thẹn với lương tâm.

Chậc chậc! nguyên lai hai bên đều có loại tính toán. Được rồi, một khi đã như vậy nàng liền thẳng thắn nói ra, cùng hắn giáp mặt nói cực kỳ rõ ràng, dạy hắn chạy nhanh đến từ hôn. Dù sao, nàng cũng tuyệt đối không chủ động từ hôn, hơn nữa cũng tuyệt đối không gả cho hắn. Tốt nhắn hắn nên rõ ràng, muốn cưới Ngọc La Sát nàng, trước đó nên dự trữ trên mười cái mạng mới đủ.

" Được, ta từ hôn!"

Bất chợt nghe thấy tiếng trả lời quyết đoán rõ ràng như thế, Thủy Tiên không khỏi cứng họng, kinh ngạc đến cực điểm.

Làm..... làm sao sảng khoái đáp ứng như vậy?

Lời kịch nàng chuẩn bị tốt lại không dùng được, làm sao bây giờ?

Trên đường cái hướng kinh thành, cách Phong thành một khoảng cách đủ xa, Thủy Tiên mới cản lại vị Thiệu gia lão đại kia, dưới ánh mắt mê man của đối phương, nói hai ba câu biểu lộ thân phận của chính mình.

Sau khi đối phương làm rõ nàng là người nào, thế nhưng lại hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, hơn nữa câu nói đầu tiên lại là: "Ta chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ xuất hiện."

Trong giọng nói còn mang theo một phần ảo não, vẻ mặt tỏ ra thất thố trước tình huống thình lình xảy ra này. Hắn đây là có ý gì? Hắn cho rằng nàng muốn xuất hiện trước mặt hắn sao. Bởi vì trong lòng tức giận, nên giọng điệu tiếp theo của nàng sẽ không khách khí. Đơn giản tỏ rõ ý đồ, khẩu khí không tốt yêu cầu đối phương theo ý tứ của nàng, chủ động từ hôn.

Tưởng rằng đối phương cự tuyệt, cùng nàng giằng co, nếu không cũng phải chất vấn một hai câu, không ngờ đối phương dùng giọng điệu dứt khoát, cho nàng một câu trả lời khiến nàng thiếu chút nữa nghẹn chết.

Có lầm hay không, chưa thấy qua thì nàng không xét đến, hiện tại đã gặp nàng, thế nhưng hắn còn dám ở trước mặt nàng từ hôn dứt khoát kiên quyết như thế.

Thế nào, ghét bỏ nàng không đủ xinh đẹp hoặc gia thế không đủ hiển hách hay sao? Cũng không nghe nói hắn có người khác. Đối phương hoặc là kiêu ngạo, không thèm cùng nàng cò kè mặc cả? Hoặc là hắn căn bản không sao cả, người ta tùy tiện yêu cầu hắn làm thế nào, hắn liền đáp ứng như vậy? Hoặc là người này không có hứng thú với nữ nhân.

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm đánh giá đối phương. Không nghĩ tới người này so với ấn tượng của nàng càng đoan chính. Một thân áo văn sĩ màu xám bạc, tóc đen búi lại bằng dây vải cùng màu, tuổi chừng hai mươi lăm, dáng người thon dài cao ngất, một hơi thở nồng đậm phong độ người tri thức.

Mặt hắn tựa hình trứng, mi đậm, hai tròng mắt hắc bạch phân minh biểu hiện một cỗ khí chất đặc biệt kiên nghị, nổi bật lên là cái mũi cao ngất, môi dày mượt mà. Tất cả tổ hợp thành một thân thông minh trầm ổn, vừa thấy liền biết người này thực tế giống như lời đồn về cá tính của Thiệu gia lão đại: Thông minh tuyệt đỉnh, ngay thẳng đoan chính lại có nề nếp hoàn toàn bất đồng với một thân khí chất nho nhã.

Bằng lương tâm mà nói, bộ dáng người này thật đúng là không sai, khí chất thực ra khá tốt, ít nhất cũng có thể đánh giá tám phần, nhưng so ra vẫn kém nàng. Như vậy, hắn cũng dám từ hôn với nàng? Tuy là lời nàng đưa ra, nhưng hắn đáp ứng sảng khoái như vậy lại làm cho nàng khó chịu đến cực điểm. Như này cũng không được, bị người ta quả quyết lui hôn như thế, nàng quả thật mất mặt quá đi thôi.

Không được!

"Xin hỏi vị này là ...."

Lúc này nàng trở nên khách khí hơn nhiều, nàng liền nghĩ ngay từ đầu đã nhận sai đối tượng rồi cũng không chừng.

"Dương Nhạn Nho." Thanh âm trầm thấp hiên ngang,  cùng với con người hắn lại càng ăn khớp.

"Thái dương dương, hồng nhạn nhạn, nho nhã nho."

"Là."

"Sinh ngày xx tháng xx năm xx?"

"Là."

Thật bất hạnh, quả thật là người này.

"Như vậy quả thật ngươi biết ta là ai?"

"Ngọc Tiên cô nương." Dương Nhạn Nho dừng một chút rồi lại bổ sung: "Sinh ngày xx tháng xx năm xx..."

"Từ từ." Thủy Tiên một mặt thống khổ hô ngừng. "Làm ơn đừng gọi ta bằng cái tên kia, gọi là Thủy Tiên! Thủy Tiên!"

Trong hai tròng mắt hiện lên một tia nghi hoặc: " Thủy Tiên?" Dương Nhạn Nho chần chờ lặp lại một lần. " Vì sao?"

Nàng trừng hai mắt: " Ta cần ngươi quản vì sao!" Thủy Tiên tức giận nói: " Dù sao chính là ta không thích cái tên kia, ngươi gọi Thủy Tiên là được rồi."

Trán nhíu lại, Dương Nhạn Nho cũng không nói thêm gì.

" Được, như vậy..." Ánh mắt Thủy Tiên sáng ngời nhìn thẳng hắn: " Ta vừa mới cầu ngươi chủ động từ hôn, câu trả lời của ngươi là ...?"

" Ta đồng ý từ hôn." Một lần nữa, Dương Nhạn Nho vẫn như cũ không chút do dự nói một đáp án giống như trước.

Đáng chết! Lại trả lời nhanh như vậy.

" Vì sao?" Vẻ mặt Thủy Tiên giận dữ, ngữ khí không vui hỏi: " Ngàn vạn lần đừng nói là vì ta muốn cầu nên ngươi đành phải chấp nhận, ta không có dễ bị lừa."

Dương Nhạn Nho im lặng một lát rồi chậm rãi nói: " Ngươi và ta đều có ý từ hôn, như vậy dù là bất cứ nguyên nhân gì hẳn là đều là không sao cả."

" Ai nói không sao cả. Ta...." Không biết vì sao, Thủy Tiên vừa nhìn thấy hắn nhíu mày, liền không tự chủ được ngừng lại, tiện thể kiềm chế hỏi lại: " Như vậy, ta hỏi ngươi, nếu ta không tìm ngươi trước, tương lai ngươi liền dự tính từ hôn sao?"

" Không sai."

Tốt lắm, quyết định này hắn đã có từ sớm, vậy đây không phải là vấn đề của nàng. Nhưng mà, Thủy Tiên vẫn không nhịn được nhiều chuyện hỏi một câu: " Vì sao?" Cho dù hắn vốn đã dự tính từ hôn, nhưng khi thấy nàng rồi sẽ không hối hận sao? Không có một tia chần chờ sao?

Nhưng mà, lời vừa ra khỏi miệng, Thủy Tiên cũng không thật sự phải hỏi hắn. Nhưng liếc thấy một tia bất đắc dĩ cùng không hề chùn bước lặng lẽ xẹt qua mặt Dương Nhạn Nho đã thành công khơi dậy lên lòng hiếu kỳ của nàng, nàng quyết tâm hỏi đến cùng.

" Người đã có người trong lòng?"

Không cần nghĩ ngợi, " Không có." Dương Nhạn Nho lập tức phủ nhận.

" Ta không xứng với ngươi?"

Dương Nhạn Nho lại lắc đầu. " Là ta không xứng với ngươi."

" Trưởng bối phản đối?"

" Không phải."

" Đệ đệ phản đối?"

" Chuyện đó càng không thể."

Thủy Tiện mị mị mắt. " Ngươi... có bệnh kín?"

Lập tức Dương Nhạn Nho lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: " Ta thật sự khỏe mạnh."

Có chút phát hỏa, " Vậy rốt cuộc là vì sao?" ThủyTiên tức giận hỏi. Dương Nhạn Nho lại trầm mặc, Thủy Tiên bất giác lại càng hồnghi.

" Cho ngươi biết, nếu ngươi không đem nguyên nhân nói cho rõ ràng, ta sẽ không đồng ý từ hôn." Nếu ở một khắc trước, có đánh chết nàng cũng không tin mình sẽ nói ra " Không đồng ý từ hôn." Nhưng lúc này, lòng hiếu thắng của nàng bao trùm hết cả, những vấn đề khác sau này có thể thu xếp sau.

Sau một lúc lâu nhíu mày trầm tư, Dương Nhạn Nho mới trả lời: " Ngọc cô nương, ta chỉ có thể nói cho ngươi, từ hôn là vì suy nghĩ cho Ngọc cô nương ngươi, còn những cái khác ta không thể nhiều lời, mời ngươi không cần lại làm khó xử ta."

Khó xử hắn?

" Nói cái gì!" Thủy Tiên căm tức: " Bản cô nương bị từ hôn, muốn biết nguyên nhân một chút chả lẽ không được?"

Thật sự rất muốn nhắc nhở nàng, rõ ràng là nàng đến trước đưa ra ý muốn từ hôn, thế nào lúc này lại quay lại trách hắn đây. Đảo mắt nghĩ lại, nhìn qua vị này là một cô nương vừa điêu ngoa lại bốc đồng, hắn nếu nói như vậy chỉ sợ lại càng căm tức, càng không bỏ qua cho hắn. Trái lo phải nghĩ, ở dưới tình huống không thể làm cho nàng biết nguyên nhân thực tế lại muốn nàng tự động rút lui, có vẻ như cũng chỉ còn lại một biện pháp. Lấy tiến làm lùi.

Vì thế Dương Nhạn Nho khẽ hắng giọng, gật gật đầu: " Được, nếu vậy thì ta không từ hôn, chọn một ngày tốt, chúng ta thành thân đi." Ngữ điệu của hắn trầm ổn kiên nghị, nghe qua ngay cả một tia ý tứ giả dối cũng đều không có.

" Cái gì?" Quả nhiên, Thủy Tiên vừa nghe liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, " Ta mới không cần." Nàng thét chói tai.

Hắn lại gật đầu: " Cũng được, vậy chúng ta lập tức giải trừ hôn ước."

Nói xong, Dương Nhạn Nho lập tức lấy ra thiệp hồng đưa cho Thủy Tiên, không hẹn mà cùng lúc, Thủy Tiên thốt lên một tiếng " Được." Sau đó cũng vội vàng lấy ra ngoài thiệp hồng. Mới đưa ra một nửa, nàng lập tức hô một tiếng lại lập tức đem thiệp hồng thu hồi, tiện đà ngước mắt hồ nghi nhìn vẻ đoan trang của hắn, sau đó thả một lời bình:

" Xảo trá."

Âm thầm tán thưởng tính cảnh giác của đối phương, bề ngoài Dương Nhạn Nho vẫn làm như không có việc gì.

" Thật có lỗi, Nhạn Nho không hiểu dụng ý của cô nương."

" Làm trò." Thủy Tiên cười nhạt. " Nói cho ngươi biết, ngươi diễn trò thì cô nương ta sẽ tiếp, đừng cho rằng ta là người vô dụng. Tóm lại, nếu hôm nay ngươi không nói cho ta nguyên nhân rõ ràng, cô nương ta sẽ không từ hôn."

Dương Nhạn Nho lại nhíu mày.

" Ngọc cô nương..."

" Gọi ta là Thủy Tiên." Thủy Tiên hầm hầm nói. " Còn nữa, nếu ngươi không nói thì cô nương ta chẳng những không từ hôn mà cũng sẽ không gả cho ngươi, hiểu không?"

Tất cả trong ngoài đều bị nàng chiếm, rốt cuộc là muốn hắn làm thế nào?

Dương Nhạn Nho thở dài: " Ngọc cô nương có ý muốn như thế nào?"

" Không có gì." Thủy Tiên giương cao chiếc cằm tinh xảo nói: " Trước tiên ngươi nói cho ta rõ ràng nguyên nhân từ hôn, sau đó chúng ta liền từ hôn."

Trên trán nổi lên sự khó xửa, Dương Nhạn Nho cắn môi suy tư.

" Như vậy, Ngọc cô nương coi như Nhạn Nho có người khác đi."

Thủy Tiên khinh thường ha một tiếng.

" Câu này của ngươi trước sau mâu thuẫn, không hợp lý."

Dương Nhạn Nho bất đắc dĩ cười khổ.

" Ngọc cô nương, ta đã nói rồi, từ hôn là vì tốt cho cô, không nói nguyên nhân cũng là vì tốt cho cô, Ngọc cô nương cũng đừng truy cứu nữa."

Hắn càng không nói, Thủy Tiên lại càng làm thị phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#codai