CHƯƠNG 15+16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15: BẠN CŨ

Lý Tiệm Hồng bay lên tường, tiện tay rút vài mũi tên, bẻ đầu tên ném đi, chỉ để đuôi tên trụi lủi, giương cung cài tên, trái tim Đoàn Lĩnh thót lên cổ.

Một tên lao đến ngọn cây trong vườn, vang tiếng động nhỏ, Lý Tiệm Hồng chuyển sang cây khác, bắn liền ba tên, hạ gục lính trong ba trạm gác ngầm, người nằm vắt vẻo trên cây. Lý Tiệm Hồng lại phi thân lên nóc nhà, một tay bấu mái ngói, nằm úp dọc theo hàng ngói, toàn thân hòa vào bóng đêm.

"Bắt đầu thay ca, xuống được rồi." Đoàn Lĩnh nhỏ giọng nói, "Chỉ có nửa khắc, cha, con có cần chờ trên nóc tiếp không?"

Lý Tiệm Hồng nhận đao từ tay Đoàn Lĩnh, nói, "Lúc về không leo nóc nhà, nhảy đi!"

Lý Tiệm Hồng vung dây thừng lục trong người quân Liêu, móc vào đầu cong trên mái, ôm eo Đoàn Lĩnh, hai người đu qua đầu quân Liêu, đáp xuống sân đình phủ Bố Nhi Xích Kim.

Chân vừa chạm đất, Lý Tiệm Hồng liền vung mạch đao đánh gục hai tên lính Liêu, Đoàn Lĩnh chỉ thấy hoa mắt, sau đó Lý Tiệm Hồng nắm tay Đoàn Lĩnh, chạy lên ba bước, nói, "Nhảy!"

Đoàn Lĩnh nhảy lên, cùng Lý Tiệm Hồng phóng qua lan can, Lý Tiệm Hồng một tay dắt Đoàn Lĩnh, một tay cầm mạch đao, thọt hai phát, lại có người ngất xỉu. Trong phủ cũng có lính Liêu tuần tra, Lý Tiệm Hồng ôm Đoàn Lĩnh, rạp người nép dưới bệ cửa sổ.

Trong phòng lớn sáng ánh đèn, có tiếng nói chuyện, Lý Tiệm Hồng nghiêng đầu nhìn Đoàn Lĩnh, ánh mắt Đoàn Lĩnh ngập tràn vẻ sùng bái, không dám lên tiếng, Lý Tiệm Hồng phát hiện mặt Đoàn Lĩnh dính bẩn, liền giơ tay lau cho hắn.

Đoàn Lĩnh nghe tiếng Bạt Đô.

Bạt Đô đang kích động, nói tiếng Nguyên, lại có tiếng bể đồ.

"Là nó?" Lý Tiệm Hồng hỏi.

"Là hắn!" Đoàn Lĩnh nói.

Lý Tiệm Hồng đứng lên, đến cửa phòng, vẫn nắm tay Đoàn Lĩnh, nghiêng người, bước theo dáng bắn cung, vung tay chặt vào gáy lính gác, lực vừa phải, sau đó ném tên lính đã ngất xỉu ra sau vườn hoa, im hơi lặng tiếng.

Đoàn Lĩnh xoay người chạy vào phòng, Lý Tiệm Hồng theo sát phía sau.

"Bạt Đô!"

Vừa bước vào, Đoàn Lĩnh thình lình phát hiện bên trong cũng có vệ binh canh gác!

Bạt Đô và cha đang cãi vã kịch liệt nhất thời im bặt. Đoàn Lĩnh hoảng hồn, quay đầu trốn sau lưng Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng bước vào, vung hai tay, quân cờ gỗ bắn ra như mưa hoa rợp trời, đánh ngất bốn vệ binh Liêu.

"Đoàn Lĩnh?!" Bạt Đô kinh ngạc.

"Đi mau!" Đoàn Lĩnh nói, "Chúng ta đến cứu ngươi!"

Đoàn Lĩnh đã đến, nói thêm cũng bằng thừa, Bạt Đô thoáng nhìn phụ thân, quyết đoán đi theo Đoàn Lĩnh.

"Ta đi dọn đồ." Bạt Đô nói, "Ngươi ở đây chờ ta một lát."

"Không còn thời gian!" Đoàn Lĩnh lo lắng nói.

Cha của Bạt Đô – Bố Nhi Xích Kim Truật Xích đuổi theo sau, Lý Tiệm Hồng khách khí gật đầu với ông ta, làm động tác mời, ý bảo "nhường ngươi trốn trước".

Bạt Đô dừng lại giữa hành lang, Đoàn Lĩnh kéo tay hắn.

"Thôi." Bạt Đô quyết định, "Chúng ta đi."

Đoàn Lĩnh nói, "Tìm mẹ ngươi đã."

Bạt Đô đứng lại, cúi đầu, Đoàn Lĩnh chẳng hiểu ra sao, lắc tay hắn, cảm giác ngón tay Bạt Đô từ từ siết chặt.

Bạt Đô ngẩng đầu nói với Đoàn Lĩnh, "Bà đi trước rồi."

Tảng đá lơ lửng trong lòng Đoàn Lĩnh rơi xuống, đưa hai người đi trốn dù sao vẫn an toàn hơn ba người, quay đầu lại liền thấy Lý Tiệm Hồng chỉ hướng sân sau.

Vệ binh dọc đường đều bị Lý Tiệm Hồng hạ gục, Truật Xích nhìn vệ binh nằm đầy đất, vô cùng phẫn nộ, rút vũ khí bên hông, lại bị một đao của Lý Tiệm Hồng nhẹ nhàng chặn lại.

"Suỵt." Lý Tiệm Hồng ra dấu chớ có gây chuyện, Truật Xích yên lặng, chăm chú nhìn Lý Tiệm Hồng.

Lý Tiệm Hồng vút qua sân sau, lại đánh gục thêm hai vệ binh, bốn người thoát ra hẻm nhỏ.

"Có tập kích!"

Đoàn Lĩnh tính thời gian vừa khớp, thay ca chấm dứt, vệ binh ca sau phát hiện tình cảnh trong phủ, liền lớn tiếng báo động. Vệ binh tuần tra bên ngoài lập tức bao vây, một đội hộ vệ xông tới, Truật Xích rốt cuộc đã chờ được thời cơ phát tiết, tiến lên tung một đấm vào đầu ngựa chiến, hất đổ cả ngựa lẫn kỵ binh.

Tên bay loạn trong hẻm tối, Truật Xích vừa đánh vừa lui, Lý Tiệm Hồng huýt một tiếng, Truật Xích không ham chiến, rút vào hẻm.

Trong cảnh hỗn loạn, Đoàn Lĩnh thấp giọng nói, "Chạy bên này."

Đoàn Lĩnh và Bạt Đô kéo tay nhau chạy như điên, nhưng lính thủ thành đằng xa đã đuổi đến, Lý Tiệm Hồng tiến đến xách hai đứa, nhảy vào sân không biết của nhà nào, lại leo tường chạy thoát, nháy mắt đã ra đường chính, Truật Xích mệt thở gần chết, lảo đảo đuổi theo, thêm một đội vệ binh từ bên hông đánh tới.

"Chạy đi đâu!"

"Bọc đánh!"

Bạt Đô muốn quay lại tiếp ứng cha, lại bị Lý Tiệm Hồng kéo về.

"Buông ra!" Bạt Đô tức giận quát.

Lý Tiệm Hồng không nói không rằng, ném Bạt Đô qua một bên, Đoàn Lĩnh vội ôm chặt hắn, không cho Bạt Đô đi cứu người, Lý Tiệm Hồng nhảy ra ngoài tường, ngay sau đó bên ngoài vang tiếng bắn tên và tiếng kêu la thảm thiết, Đoàn Lĩnh bịt miệng Bạt Đô, tim hai người nhảy lên tới cổ.

Ngay sau đó, Lý Tiệm Hồng nói một câu tiếng Nguyên, hai người đẩy cửa sau một nhà dân, lách mình vào. Truật Xích bình yên vô sự, thở hổn hển nhìn chằm chặp Lý Tiệm Hồng.

Đoàn Lĩnh và Bạt Đô thở phào, Lý Tiệm Hồng tung cước đá văng cửa phòng, ung dung đi vào, bên trong vang tiếng hét của phụ nữ, Lý Tiệm Hồng cầm vỏ đao đẩy nàng ngã xuống giường.

"Mượn đường." Lý Tiệm Hồng tao nhã nói, đưa mọi người ra ngoài từ cửa chính, lại ôm Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh dở khóc dở cười, ngoắc Bạt Đô, Truật Xích để trần vác Bạt Đô loạng choạng bỏ chạy giữa Thượng Kinh tối mịt.

"Đi đâu đây?" Lý Tiệm Hồng hỏi.

Cắt đuôi truy binh, Đoàn Lĩnh chỉ đường đến vườn hoa trong trường, hôm đó không phải ngày nghỉ, các sư đệ đang ngủ trong phòng.

Dời chậu hoa, Bạt Đô chui vào trước, sau đó là Đoàn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng trèo tường, Đoàn Lĩnh dẫn Lý Tiệm Hồng vào Tàng Thư Các. Bạt Đô hiển nhiên ngựa quen đường cũ, lấy chìa khóa nhét dưới một chậu hoa mở cửa Tàng Thư Các.

Cuối cùng cũng thành công, Đoàn Lĩnh căng thẳng suốt chặng đường, dựa vào bàn thở dốc. Bạt Đô thắp đèn, sưởi ấm đêm xuân lạnh lẽo, tiếng bước chân vang lên, ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị Lý Tiệm Hồng phất tay dập tắt.

"Chờ ở đây đến bình minh." Lý Tiệm Hồng đóng hết cửa sổ Tàng Thư Các, không quay đầu nói, "Ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi ra khỏi thành."

"Tên này là ai?"

"Cha ta."

Đoàn Lĩnh nhỏ giọng trả lời Bạt Đô, lấy túi đồ ăn trong áo ra.

"Đói không?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Bạt Đô lắc đầu, Đoàn Lĩnh nói, "Ăn chút thôi, ăn thì sáng mới có sức chạy."

Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ len vào từ khe cửa, rọi lên mặt Đoàn Lĩnh, Bạt Đô ngạc nhiên nhìn Đoàn Lĩnh, lát sau, hắn vươn tay xoa mặt Đoàn Lĩnh.

"Sao vậy?" Đoàn Lĩnh cảm thấy hôm nay Bạt Đô không giống bình thường, hắn có vẻ sợ hãi, theo lý mà nói thì Bạt Đô không nên có biểu hiện như vậy.

"Không có gì." Bạt Đô hỏi, "Hách Liên đâu?"

"Họ vẫn ổn." Đoàn Lĩnh đáp, "Mới gặp hôm nay, không kịp từ biệt, ta sẽ thay ngươi chuyển lời."

"Nếu ngươi bị cuốn vào thì làm sao đây?" Bạt Đô nhíu mày hỏi.

Đoàn Lĩnh nói, "Không sao cả, cha ta lợi hại lắm, cũng chẳng ai biết cha."

Bạt Đô thở dài, dựa giá sách, nhắm mắt, trông như kiệt sức.

"Bạt Đô, ngươi vẫn ổn chứ?" Đoàn Lĩnh cầm tay hắn lắc lắc.

Bạt Đô lắc đầu, Đoàn Lĩnh chừa chỗ để Bạt Đô gối lên đùi mình, Lý Tiệm Hồng đến xoa đầu hai đứa, cởi áo choàng đắp lên cả hai, trên áo còn vương mùi máu, là áo Truật Xích đã mặc trước đó.

Truật Xích đằng xa nói một câu, Đoàn Lĩnh nghe không hiểu, nhưng Bạt Đô thì hiểu, tiếng vừa vang lên, Bạt Đô lập tức mở to mắt.

Lý Tiệm Hồng đáp lại một câu tiếng Nguyên, hai người nói chuyện qua lại. Ngôn ngữ người Nguyên cục cằn mà thẳng thắn, hai người hạ giọng như đang bàn bạc, cũng như mặc cả. Đoàn Lĩnh không ngờ cha biết cả tiếng ngoại tộc, thấy Bạt Đô im lặng nghe, liền đẩy hắn, hỏi, "Họ nói gì vậy, ngươi hiểu không?"

"Cha ta và cha ngươi quen nhau từ trước." Bạt Đô nói với Đoàn Lĩnh, "Là kẻ địch."

Đoàn Lĩnh ngẩn ra, nhếch miệng, không thể tin được, cuối cùng Truật Xích nói một câu, vẻ mặt Bạt Đô lập tức trở nên cảnh giác, bật dậy, khó tin nhìn Đoàn Lĩnh.

"Ngươi... ngươi thế mà là..." Bạt Đô khiếp sợ.

Đoàn Lĩnh mù mờ, "Cái gì?"

"Bạt Đô!" Truật Xích gằn giọng, Bạt Đô không nói nữa.

"Là cái gì?" Đoàn Lĩnh lo lắng hỏi.

"Là con của cha." Lý Tiệm Hồng lên tiếng.

Trong Tàng Thư Các im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng thở, Lý Tiệm Hồng nói, "Qua đây với cha."

Lý Tiệm Hồng xoay người nhìn Đoàn Lĩnh, một khắc đó, Đoàn Lĩnh cảm thấy một mối nguy mơ hồ đang ập đến, hắn quay đầu nhìn Bạt Đô, lại nhìn Lý Tiệm Hồng.

Hắn không biết tại sao, nhưng Bạt Đô vẫn buông tay, ý bảo đi thôi. Hai cha con ngồi dưới giá sách chất đầy cuộn tranh. Truật Xích thì đến bên cạnh Bạt Đô, thở dài ngồi xuống.

"Mệt không?" Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoàn Lĩnh mệt thật nhưng vẫn cố gượng, lại không hiểu ý cha, bọn họ và cha con Truật Xích cách nhau cái bàn dài, hệt như ngày đầu tiên Đoàn Lĩnh và Bạt Đô ngủ trong Tàng Thư Các, chỉ là trên bàn thiếu mất một chiếc đèn, thay vào là ánh trăng bàng bạc.

Đoàn Lĩnh úp mặt vào vai Lý Tiệm Hồng, dụi dụi lấy tinh thần, lắc đầu.

Lý Tiệm Hồng nói, "Người Nguyên đã tấn công thành Hồ Xương, chỉ cần hộ tống bạn con ra khỏi Thượng Kinh là thoát hiểm, đừng lo."

Đoàn Lĩnh "ừm" một tiếng, thấy Bạt Đô ngơ ngẩn nhìn mình, lại ngẩng đầu hỏi Lý Tiệm Hồng, "Cha, vừa rồi cha nói gì với cha của Bạt Đô vậy?"

"Cha nhờ ông ta giúp một chuyện." Lý Tiệm Hồng nói, "Để sau này thuận lợi đưa con về phương Nam."

Đoàn Lĩnh, "?"

Đoàn Lĩnh không hiểu cuộc trò chuyện giữa cha mình và cha Bạt Đô liên quan gì đến việc về phương Nam, Lý Tiệm Hồng lại hỏi, "Con có muốn về phương Nam không? Con muốn sống cùng cha ở phương Bắc suốt đời hay muốn về quê hương của chúng ta?"

Đoàn Lĩnh, "..."

"Cha có về với con không?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng nhếch khóe môi, hỏi ngược, "Nếu không thì sao?"

Đoàn Lĩnh đáp, "Vậy con không đi."

Lý Tiệm Hồng nói, "Đi, con đi đâu cha theo đó."

Đoàn Lĩnh "ừm" một tiếng, nói, "Con muốn về."

Lý Tiệm Hồng không trả lời mà quay đầu nhìn cha con Bạt Đô, cứ như câu trả lời của Đoàn Lĩnh đã chứng minh cho kết luận của hắn.

"Lòng người luôn hướng về quê hương, mặc cho con trai ngươi sinh ra và lớn lên trong thủ đô của kẻ thù." Lý Tiệm Hồng chậm rãi nói, "Máu chảy trong cơ thể là dòng máu người Nguyên, Bạt Đô, ngươi đã từng trông thấy quê hương chưa?"

Bạt Đô chấn động, nghiêng đầu nhìn Truật Xích, định phiên dịch thì Truật Xích đặt một tay lên đầu hắn, ý bảo mình nghe hiểu.

"Con trai ngươi, cũng muốn về." Truật Xích trúc trắc dùng tiếng Hán nói, "Nhưng ngươi, không hy vọng, ngươi, không muốn về."

Lý Tiệm Hồng nói, "Con trai ngươi chưa bao giờ đi qua thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ bao la, xanh biếc như ngọc, nhưng đã vô số lần gặp được trong mơ, đó là thiên hướng trời sinh. Con trai ta cũng hướng về Tây Hồ liễu rũ, ngóng trông Trường Giang dậy sóng dưới chân núi Ngọc Hành."

Bạt Đô suy nghĩ, nhanh chóng phiên dịch lời của Lý Tiệm Hồng.

Truật Xích không nhúc nhích, chăm chú nhìn Lý Tiệm Hồng, như đang đắn đo một vấn đề cực kỳ nan giải.

"Qua đêm nay, thiên hạ này đã thuộc về kẻ khác." Lý Tiệm Hồng nói, "Ta dĩ nhiên không làm khó ngươi, bất luận ngươi có đồng ý hay không, lúc mặt trời lên, các ngươi vẫn có thể rời thành, đây không phải giao dịch, ta nhất định không dùng ơn nghĩa ép buộc ngươi, ngươi suy nghĩ cho kỹ."

----------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 16: VƯỢT HIỂM 

Truật Xích im lặng, Lý Tiệm Hồng ôm Đoàn Lĩnh dựa tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ trời sáng lại tiếp tục trốn chạy.

Đoàn Lĩnh trằn trọc, cuộn tròn trong lòng Lý Tiệm Hồng, khi thức dậy thì nhìn đối diện, thấy Bạt Đô vẫn luôn tỉnh táo. Chợt nghĩ sắp phải ly biệt, ngày sau trời Nam đất Bắc, không thể gặp lại, Đoàn Lĩnh vô cùng rầu rĩ.

Bạt Đô chờ Đoàn Lĩnh tỉnh lại liền nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, tiện đà khom người muốn chui qua bàn. Đoàn Lĩnh cũng bò ra khỏi vòng ôm của Lý Tiệm Hồng, rúc đầu xuống gầm bàn, nhưng bọn họ đã lớn, không còn là hai đứa trẻ năm xưa, gầm bàn không nhét nổi hai thiếu niên.

Bạt Đô cầm một con dao chế tác từ xương, đặt dưới gầm bàn.

"Cho ngươi..." Bạt Đô mấp máy khẩu hình miệng.

Đoàn Lĩnh, "..."

Bạt Đô rút tay lại, búng ngón tay, đẩy con dao xương qua chỗ Đoàn Lĩnh, ra dấu hắn hãy nhận lấy.

Đoàn Lĩnh không biết làm sao, trên người cũng chẳng có thứ gì đáp lễ Bạt Đô, dù sao thì hắn vẫn chưa chuẩn bị gì cho tình huống sắp chia ly này. Bạt Đô thành khẩn nhìn Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh do dự hồi lâu, cuối cùng nắm lấy dao găm, nhận nó.

Truật Xích đột nhiên tỉnh dậy, xách áo Bạt Đô kéo lùi về sau, ra hiệu cho hắn yên phận, đừng rước lấy phiền phức, Bạt Đô đỏ mặt, cũng không dám giãy.

Lý Tiệm Hồng cũng mở mắt, Đoàn Lĩnh thấp thỏm, định trả lại dao găm, Lý Tiệm Hồng lại nói, "Con nhận đi, đó là một lời hứa."

Tia nắng đầu tiên len vào Tàng Thư Các, Lý Tiệm Hồng đứng lên nói, "Đi thôi."

Mặt trời ló dạng, sân sau trường học, Lý Tiệm Hồng lôi ra chiếc xe ngựa chuyên chở vật dụng thường ngày, để Bạt Đô lên trước, phủ cỏ khô, đội mũ rộng vành, Truật Xích đến bên cạnh xe, không nói gì, cuối cùng giơ một tay.

Lý Tiệm Hồng cũng giơ tay lên, hai người đập tay ba lần, Truật Xích bước lên xe, chui vào đống cỏ.

Lý Tiệm Hồng nhảy lên xe, thấy ánh mắt tò mò của Đoàn Lĩnh, liền giải thích, "Đập tay lập lời thề, không bao giờ thất hứa."

"Hai người hứa hẹn cái gì?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Ngựa của Lý Tiệm Hồng đã chờ sau hẻm từ lúc nào, hắn cột ngựa vào xe, vung roi, thấp giọng nói bên tai Đoàn Lĩnh, "Sau khi trở lại lãnh địa của họ, cha Bạt Đô sẽ điều binh áp sát dãy núi Thương Quân, xâm chiếm lãnh thổ nước Liêu."

"Sau đó thì sao?" Đoàn Lĩnh lờ mờ nhận ra Lý Tiệm Hồng đang sắp đặt một việc lớn.

"Cha sẽ lấy chuyện này để giao dịch với Gia Luật Đại Thạch." Lý Tiệm Hồng thản nhiên đáp, "Hôm nay muốn ra khỏi cổng thành phải cần một chút may mắn, để xem ông trời đối đãi với cha con ta thế nào đây, sa!"

Lý Tiệm Hồng đánh xe cỏ khô tới gần cổng thành, sáng sớm vừa mở cổng, người buôn bán bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra, chen chúc nước chảy không lọt, lính gác cổng kiểm tra hàng hóa từng xe.

"Chờ ở đây." Lý Tiệm Hồng nói, "Cho họ đi trước."

Xe ngựa đậu bên đường, Lý Tiệm Hồng đứng từ xa nhìn chằm chặp lính gác, kéo thấp vành mũ, đếm tiền đồng trong tay.

"Mua đồ ăn hả?" Đoàn Lĩnh hỏi.

"Không, đây là ám khí." Lý Tiệm Hồng đáp, xòe năm ngón tay bắt một đồng tiền, cất đi.

"Chắc chắn họ sẽ đuổi theo." Đoàn Lĩnh vừa nghe đã biết Lý Tiệm Hồng muốn dùng vũ lực xông ra, cuống quýt nói.

"Đây là cách cuối cùng, phòng khi hết đường." Lý Tiệm Hồng nói với Đoàn Lĩnh, "Phải chuẩn bị chu đáo."

Lý Tiệm Hồng như đang chờ ai đó, mãi đến khi một chiếc xe ngựa lọt vào tầm mắt hắn.

Lý Tiệm Hồng đã từng thấy chiếc xe này, trang trí rất đẹp, là xe của viện Quỳnh Hoa, xe chạy trên đường lớn định ra khỏi thành, Lý Tiệm Hồng nhướn mày.

"Đó là xe của viện Quỳnh Hoa à?" Lý Tiệm Hồng hơi bất ngờ.

Đoàn Lĩnh nói, "Đúng vậy, là bạn của Lang Tuấn Hiệp, cha cũng quen hả?"

Lý Tiệm Hồng trầm ngâm một lát, nói, "Viện Quỳnh Hoa... thôi, mạo hiểm cũng đáng giá, con trai, con leo vào xe kia đi, cho người trong xe xem một thứ."

Đoàn Lĩnh nghe Lý Tiệm Hồng dặn dò, nhảy xuống, chạy đến xe ngựa của viện Quỳnh Hoa, Lý Tiệm Hồng kéo thấp vành mũ, che khuất nửa gương mặt tuấn tú.

Màn xe vén lên, để Đoàn Lĩnh leo vào.

Người trong xe không phải Đinh Chi mà là một quý phu nhân trẻ tuổi.

"Tỷ là ai?" Đoàn Lĩnh ngơ ngác hỏi.

"Câu này ta nên hỏi mới đúng, nhóc là ai?" Quý phu nhân kia hỏi.

Cô gái bên cạnh phu nhân phì cười, nói, "Gì thế này? Vô duyên vô cớ leo lên xe người ta mà không biết bên trong là ai à?"

Đoàn Lĩnh chần chừ một lát, có lẽ do hắn răng trắng môi hồng, đẹp như ngọc tạc nên phu nhân kia mới không đuổi hắn xuống, chỉ chăm chú quan sát hắn.

"Cha ta bảo ta lên xe cho tỷ xem một thứ." Đoàn Lĩnh thấp thỏm, kéo sợi dây đỏ đeo trên cổ, mở túi vải, lấy ngọc bội cho phu nhân xem.

Quý phu nhân, "..."

Sắc mặt phu nhân bỗng trắng như tờ giấy, suýt không thở nổi, run giọng nói, "Công tử... công tử vừa nói gì? Cha của công tử? Công tử là..."

"Tỷ nhìn thôi, không được sờ." Đoàn Lĩnh thấy phu nhân run tay muốn cầm, vội rút lại ngọc bội, huơ trước mặt nàng rồi mau chóng cất cẩn thận.

"Phu nhân?" Cô gái lo lắng gọi.

"Cha ta nhờ tỷ giúp một chuyện." Đoàn Lĩnh khách khí chắp tay qua đầu, làm đại lễ với phu nhân, phu nhân vội nói, "Không dám nhận, công tử gọi phu nhân là được rồi."

Nói rồi, phu nhân đứng dậy, vén vạt áo đáp lễ Đoàn Lĩnh.

Không lâu sau, xe ngựa của viện Quỳnh Hoa tiếp tục di chuyển, xe ngựa chở cỏ khô của Lý Tiệm Hồng từ ven đường chạy đến theo sau.

Lúc qua cổng thành, từ xe của viện Quỳnh Hoa vươn ra một cánh tay ngọc ngà đưa vật làm tin.

"Đằng sau là xe chở hàng của chúng tôi."

Màn xe vén lên, lộ ra gương mặt nghiêng của phu nhân, phu nhân thoáng nhìn qua, lính gác vội vã cúi đầu nhường đường. Lý Tiệm Hồng tự nhiên đánh xe theo sau, an toàn ra khỏi thành.

Ra quan đạo, Đoàn Lĩnh xuống xe, chạy đến chỗ Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng dặn hắn vài câu, Đoàn Lĩnh quay lại, đứng trước xe nói, "Cha ta cảm tạ phu nhân đã cứu giúp, sau khi về Thượng Kinh nhất định sẽ đến viện Quỳnh Hoa mời một chén rượu."

"Không dám nhận." Phu nhân vén màn muốn xuống xe, Đoàn Lĩnh ngăn lại, nói như Lý Tiệm Hồng đã dạy, "Nơi này không thích hợp ở lâu, không dám làm phiền phu nhân."

"Công tử vạn phúc." Phu nhân khoan thai nói, "Trời phù hộ Đại Trần ta."

Đoàn Lĩnh, "..."

Sắc xuân muôn nơi, cỏ mọc én bay, ruộng bông lau đung đưa theo gió, sợi bông phất phơ trên cánh đồng bát ngát như sông ngân, lướt qua vạn vật tươi tốt. Dưới ánh nắng rạng rỡ, Đoàn Lĩnh chợt thấy không khí có chút trang nghiêm và niềm hy vọng nhỏ nhoi.

"Trời phù hộ Đại Trần ta." Đoàn Lĩnh thì thầm, trong lời nói ẩn chứa niềm tin không thể nghi ngờ.

"Ra đi." Lý Tiệm Hồng nói.

Bạt Đô và Truật Xích chịu giày vò cả đêm, mệt không chịu nổi, dựa xe chợp mắt một lát, Đoàn Lĩnh quay lại vị trí đánh xe, dựa vào lòng Lý Tiệm Hồng, thỉnh thoảng quay lại, thấy Bạt Đô không có ý trò chuyện với hắn, xe lắc lư theo nhịp, Đoàn Lĩnh cũng thiếp đi trong gió xuân.

Trong lúc ngủ say, Đoàn Lĩnh nghe tiếng Bạt Đô.

"Đừng gọi hắn." Bạt Đô nói.

Đoàn Lĩnh trở mình, mơ màng cảm giác có ai xoa đầu mình.

Không biết qua bao lâu, Đoàn Lĩnh tỉnh dậy trên xe cỏ khô đậu bên sườn núi, Lý Tiệm Hồng nằm trên đống cỏ, miệng ngậm cọng cỏ, nhàn nhã ngắm trời xanh mây trắng.

Gió xuân phe phẩy, Đoàn Lĩnh ngáp một cái, vươn vai, thức dậy trong lòng Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng thân thiết hôn trán hắn.

"Bạt Đô đâu?" Đoàn Lĩnh giật mình, tỉnh hẳn.

"Đi rồi." Lý Tiệm Hồng ôm vai Đoàn Lĩnh, "Thằng nhóc ngang ngược kia muốn con làm an đáp của nó, phi vụ này chơi khôn quá."

"An đáp là gì?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng đáp, "Đồng sinh cộng tử, may mà chúng ta không có thứ gì để trao đổi, chứ không là bị lừa rồi."

Đoàn Lĩnh hơi rầu rĩ, hỏi, "Cha, con có còn được gặp Bạt Đô nữa không?"

Lý Tiệm Hồng nói, "Vạn vật trên đời đều cần duyên phận, duyên như cơn gió, người với người cũng như mây trôi trước mắt con, lúc tụ lúc tan, đến đi vội vã, rồi con sẽ quen bạn mới, đừng buồn."

Đoàn Lĩnh "ừm" một tiếng, chẳng biết tại sao, nghe Lý Tiệm Hồng nói thế chợt thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

"Cha cũng sẽ bỏ con à?" Đoàn Lĩnh đột nhiên cảm thấy không thể chịu nổi.

Lý Tiệm Hồng cười hà hà, nói, "Con trả công trước đi rồi cha trả lời."

Đoàn Lĩnh, "..."

Phải rồi, Đoàn Lĩnh suy nghĩ, đành phải hỏi, "Cha muốn trả công thế nào?"

Lý Tiệm Hồng chăm chú nhìn Đoàn Lĩnh, lại cười nói, "Con mài móng làm gì đấy? Tính mưu sát cha hả?"

Đoàn Lĩnh bật cười, cảm thấy Lý Tiệm Hồng thật sự rất hài hước, lát sau, Lý Tiệm Hồng nói, "Lấy cọng cỏ ngoáy tai cho cha coi."

Đoàn Lĩnh xoắn một cọng cỏ, để Lý Tiệm Hồng nằm lên đùi, tập trung ngoáy tai cho hắn, Lý Tiệm Hồng nhắm mắt, trông như đang ngủ, cũng như đang ngẫm nghĩ chuyện gì.

"Con trai."

"Dạ."

"Thấy bản lĩnh của cha như thế nào?"

"Lợi hại." Đoàn Lĩnh khen từ đáy lòng.

"Đã lợi hại như vậy thì muốn sống thế nào cứ sống thế đó, cha dĩ nhiên không bỏ con, bằng không học ra bản lĩnh đầy mình để làm gì?"

Đoàn Lĩnh nghiêm túc nói, "Nếu cha đến viện Quỳnh Hoa uống rượu sẽ quen người con gái khác, sau đó tái giá, tái giá rồi sinh em bé, thế là không cần con nữa."

Lý Tiệm Hồng ngẩn ra, "Nhóc con biết ghen tỵ nữa cơ à?"

Đoàn Lĩnh mỉm cười, cũng tự thấy xấu hổ, nhưng hắn chỉ nói chơi thôi, Lý Tiệm Hồng đương nhiên biết hắn chỉ đùa cho vui.

Nhưng Lý Tiệm Hồng vẫn nghiêm túc trả lời.

"Không bao giờ." Lý Tiệm Hồng thản nhiên nói, "Là cha nợ con, kiếp này không ai có thể thay thế vị trí của con."

Tay Đoàn Lĩnh khẽ run, Lý Tiệm Hồng la lên, "Ui da, cẩn thận."

Tâm tình phức tạp của Đoàn Lĩnh tan thành mây khói, chỉ cúi đầu, cẩn thận ngoáy tai cho Lý Tiệm Hồng.

"Thời buổi này chớ nhắc chuyện hậu cung." Lý Tiệm Hồng nói, "Cha còn phải tranh thủ tình cảm với con trai đây này."

Đoàn Lĩnh, "..."

Đoàn Lĩnh luôn bị cha trêu ghẹo, Lý Tiệm Hồng chợt nghiêm mặt nói, "Cha hiểu mà, trước kia cha cũng từng tranh sủng với Tứ thúc của con, rất bình thường."

"Tứ thúc?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Ngoáy tai xong, Lý Tiệm Hồng hài lòng ngồi dậy, tháo cương ngựa ra khỏi xe, vỗ lưng ngựa, nói với Đoàn Lĩnh, "Ra đây rồi thì dạo một vòng giải sầu không?"

Đoàn Lĩnh lại bị dời sự chú ý, hoan hô một tiếng, biết Lý Tiệm Hồng nói vậy tức là đi chơi, bèn chạy qua để hắn đỡ lên ngựa, hỏi, "Đi qua đêm luôn hả?"

Lý Tiệm Hồng nói, "Tùy con."

Đoàn Lĩnh, "Về phương Nam hả? Trước kia nhà mình ở phương Nam à?"

"Phải." Lý Tiệm Hồng nói, "Nhưng bây giờ thì không còn nữa, con muốn về sao? Ở Thượng Kinh bức bối quá hả?"

Đoàn Lĩnh ngồi trên lưng ngựa, Lý Tiệm Hồng ôm hắn từ đằng sau, thong thả chạy theo hướng Nam, cảnh xuân tươi đẹp, gió dịu phất phơ, vạn vật trỗi dậy. Từ lúc Lý Tiệm Hồng đến Thượng Kinh đến nay đã gần một tháng, đây là lần đầu tiên hai người du lịch đường dài.

Đoàn Lĩnh hỏi, "Mình đi đâu?"

Lý Tiệm Hồng đáp, "Đi gặp một ông bạn già của cha, thỉnh giáo mấy vấn đề."

"Vấn đề gì?" Đoàn Lĩnh thấy hết sức thú vị.

Lý Tiệm Hồng đáp, "Mệnh trời."

Đoàn Lĩnh, "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro