Chương 20: Tâm Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi người cho rằng đã không còn một tia hi vọng nào nữa thì một cung nữ từ bên ngoài hớt hải chạy vào, quỳ xuống đất thở không ra hơi nói:

"Thái tử điện hạ, Hoàng... Hoàng trưởng tôn của Bắc Phong quốc nói có thể chữa được bệnh cho tiểu thư!"

"Đi mời!" Hắn như nắm được cọng rơm cứu mạng, cả người phút chốc có tinh thần trở lại, nhanh chóng ra lệnh cho người đem Mạc Quân Nguyệt tới.

Mạc Quân Nguyệt biết tình hình nàng thực sự không ổn nên đi rất nhanh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì nếu không phải nghe được từ các cung nữ tám chuyện thì có lẽ y sẽ không hề biết gì hết. Bạch Ngọc Huyên là người đồng hương duy nhất của y tính đến hiện tại, y tuyệt đối không để nàng chết!

Đợi đến khi y tới thì nàng đã bắt đầu nôn ra máu, y vội vàng đẩy hết đám thái y sang một bên thăm dò hơi thở của nàng rồi rút ra vài ngân châm trong tay áo cắm vào các vị trí yếu huyệt. Ở Thế kỷ 21, nhà của y vốn giàu lên từ việc chữa bệnh cứu người theo Đông y, trong tay nắm giữ rất nhiều phương pháp bí truyền, y thân làm đích tôn trong gia đình dĩ nhiên sẽ nắm được ít nhiều thế nên chỉ cần nàng còn một hơi thở thì y nhất định sẽ lôi nàng về từ tay Diêm vương!

Động tác y châm cứu kê đơn rất thuần thục khiến mọi người bắt đầu có hi vọng trở lại, ngay cả Lăng Minh Hiên cũng im lặng đứng một bên không dám làm phiền. Hắn kiềm nén lo lắng đứng ở một bên yên lặng nhìn, chỉ sợ bản thân ảnh hưởng đến Mạc Quân Nguyệt khiến y không kịp cứu nàng.

Mãi đến gần sáng sắc mặt nữ tử trên giường mới hồng hào trở lại, cả người cũng không còn nóng nữa làm mọi người ai nấy đều thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Mạc Quân Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trên trán, gương mặt mệt mỏi quay sang đưa cho thái y một tờ giấy chi chít chữ:

"Ngươi dựa vào trong này mà sai người sắc thuốc cho tiểu thư, mỗi ngày ba lần. Cứ như vậy liên tục mấy ngày, tiểu thư liền có thể xuống giường nhảy nhót rồi."

Viên thái y mừng rỡ nhận lấy đơn thuốc, ríu rít dập đầu tạ ơn rồi vén vạt áo bỏ chạy đi mất. Bạch Miên Miên nhìn Lăng Minh Hiên hai mắt đỏ quạch vì mệt mỏi, lưỡng lự một chút mới dám lên tiếng:

"Thái tử điện hạ, không bằng người trở về trước đi, để ta ở lại chăm sóc tỷ tỷ được rồi."

"Không cần, bản điện hạ đích thân chăm sóc nàng. Các ngươi đều trở về hết đi." Lăng Minh Hiên trực tiếp từ chối, tiến tới nhúng khăn vào nước ấm bên giường rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, sau đó như sực nhớ ra cái gì mà quay lại nói với Mạc Quân Nguyệt, vẻ mặt ôn hòa thân thiện, "Ân tình ngày hôm nay của ngươi, bản điện hạ nhất định sẽ không quên. Vân Khanh, đưa vị khách quý này đến sương phòng trong Đông cung, chờ Ngọc Huyên khỏe rồi bản điện hạ đích thân đến tạ lễ."

Mạc Quân Nguyệt liếc nhìn nữ nhân thở đều đều trên giường một cái rồi nhanh chóng rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa còn sốt ruột dặn dò:

"Nếu nàng không ổn thì ngươi phải lập tức cho người thông báo, để lâu sẽ không có lợi cho thân thể nàng."

Lăng Minh Hiên gật đầu đáp ứng.

Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng nàng vẫn mê man không tỉnh hết ba ngày ba đêm, Lăng Minh Hiên cũng không màng sự vụ bận rộn mà túc trực bên giường nàng một bước không rời. Nàng không thể tự mình ăn nên lần nào cũng là hắn đích thân ôm nàng vào lòng rồi kiên nhẫn bón từng chút một. Các cung nữ trong Đông cung đều truyền tai nhau rằng Thái tử điện hạ đối với Bạch gia Nhị tiểu thư quả thực là tình sâu như biển, cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng cũng có một vài người lại cho rằng tâm của Thái tử quá mức lạnh bạc, ngoài trời lạnh như thế mà cũng mặc kệ người mình yêu quỳ dưới tuyết mấy canh giờ.

Khi nàng tỉnh lại thì tuyết đã tan, khí hậu trở nên ôn hòa báo hiệu mùa xuân sắp tới. Thân thể tuy không còn nặng nề nhưng vẫn choáng váng không thôi làm nàng khó chịu rên rỉ một tiếng. Một tiếng rên khẽ của nàng đã đánh thức Lăng Minh Hiên đang mệt mỏi chống đầu ngủ quên bên giường dậy, thấy nàng đã có thể mở mắt liền vui đến không khép miệng lại được, nhanh chóng đỡ lấy nàng gấp gáp hỏi:

"Thân thể nàng thế nào rồi? Trên người có chỗ nào khó chịu hay không?"

Nàng mờ mịt nhìn hắn, sau đó lắc nhẹ mấy cái. Ngoại trừ hơi nhức đầu thì thân thể đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Hắn xoay người rót cho nàng chén nước cho nhuận họng, đợi nàng uống xong mới đưa đến một bát thuốc đen ngòm, dùng thanh âm vừa dịu dàng vừa dụ dỗ nói:

"Mạc Quân Nguyệt nói khi nào nàng tỉnh dậy thì phải uống cái này, nàng mau uống đi cho khỏe. Thuốc tuy đắng nhưng ta đã cho người chuẩn bị ít bánh hoa đào mang đến, nàng uống xong thì sẽ dâng lên ngay."

Nàng nhìn bát thuốc nhưng không nhận lấy, chỉ bình tình hỏi ngược lại hắn:

"Các cung nữ thị vệ cùng quỳ với ta hôm đó... họ còn sống không?"

"Vẫn còn, ta đã cho mời rất nhiều lang trung đến chăm sóc. Bọn họ vốn đã quen với cái lạnh nên cơ thể thích ứng rất tốt, nàng đừng lo lắng." Hắn cụp mắt, ngón tay hơi siết lấy chén thuốc.

Nàng chớp mắt nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại có chút quặn đau. Xem ra, nàng vẫn là không thể cứu họ rồi. Bọn họ quỳ hơn một ngày, nàng chỉ quỳ nửa ngày đã bệnh thành thế này, bọn họ làm sao có thể sống được? Qua lần làm loạn này, thái độ của Lăng Minh Hiên thực sự đã làm nàng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Hắn trong lúc tức giận thậm chí có thể mặc kệ nàng dưới tuyết, nếu sau này nàng và Bạch gia uy hiếp đến vương vị của hắn, hoặc là chọc hắn không vui, có phải hắn sẽ tru sát cả tộc nàng hay không?

Thấy nàng cứ yên tĩnh như một bức tượng không cảm xúc, Lăng Minh Hiên đột nhiên có chút sợ hãi mà nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói:

"Chuyện lần này là ta không tốt, nàng..."

"Cảm giác của chàng khi nhìn thấy ta bước một chân vào Qủy Môn Quan thế nào?" Nàng đột ngột cắt ngang lời hắn, ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc hỏi.

"Là đau đến không thở được."

"Lăng Minh Hiên, ngươi trời sinh lạnh bạc vô tình lại có địa vị cao quý, trong mắt ngươi mạng người đều là cỏ rác không đáng một xu. Điện hạ, ngươi có từng nghĩ những cung nữ thị vệ đã mất mạng kia cũng có người thân, họ cũng sẽ đau giống như ngươi hay không? Hôm nay chàng tàn nhẫn lấy đi tính mạng của họ, ngày sau cũng không có gì chắc chắn rằng chàng sẽ bỏ qua cho ta." Nàng cười chế giễu, cảm giác tội lỗi xen lẫn thất vọng không ngừng vây quanh nàng. Sao nàng không sớm nghĩ tới là hắn sẽ phái người trông chừng nàng cơ chứ, để rồi mọi chuyện đi đến bước đường này.

Nàng và hắn sống ở hai thời đại khác nhau, không thể nào vì đã đến nơi này, may mắn có được vị trí cao mà tùy tiện khinh rẻ người khác.

"Khi ấy trong đầu ta chỉ nghĩ đến nàng nên hoàn toàn quên mất bọn họ, đến khi Vân Khanh báo một tiếng thì bọn họ đã đi rồi. Thế nhưng ta cũng đã cho người gửi về một số tiền lớn, thậm chí thuê người chăm sóc cha mẹ già của họ cả đời, cũng xem như là thành toàn cho tâm nguyện của bọn họ rồi." Lăng Minh Hiên yên lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt lạnh nhạt của nàng, "Nếu nàng đã tỉnh lại thì tịnh dưỡng thật tốt, ta ra ngoài gọi Tiểu Trúc vào hầu hạ nàng."

Những ngày này bỏ bê sự vụ, lúc này hắn cũng nên trở về xử lý rồi. Đó chính là cái cớ để hắn bao biện cho sự chột dạ kỳ quái trong lòng lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro