Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói trắng ra là trẻ con học ở loại trường này, địa vị ra sao một phần đều là phụ thuộc vào thế lực của phụ huynh. Hiển nhiên trang thiết bị ở mọi phương diện của trường cũng phải tương xứng với mức học phí, nhất là công trình thuộc phần cứng. Đại lễ đường nằm ở phía đông trung tâm trường, Hứa Ái Nùng để cán bộ hội học sinh dẫn vào, đi tới mấy hàng chỗ ngồi lớp Dương Kính Hiền, Dương Kính Hiền quay đầu lại thấy hắn, vội vàng chạy ra kéo người lại.











Hứa Ái Nùng đến chỗ ngồi trước mặt mới nhìn thấy Dương Kính Hiền, tay cầm giống như các loại đồ của tiết mục đơn, cúi đầu không nhìn bọn hắn.









Dương Mộ Hiền nói :" Các anh ngồi xuống trước đi, tôi đến hậu trường ." Hắn có một tiết mục.






Hứa Ái Nùng ngồi xuống bên trái Dương Kính Hiền, vô ý sượt qua gò má của hắn, có ảo giác như Dương Kính Hiền già hơn, mấy tháng không gặp, như thế nào nhìn nếp nhăn của hắn cũng trở nên sâu hơn.









Các phụ huynh khác ở đây đều hàn huyên bắt chuyện, dù sao hai người duy trì trầm mặc có chút quái dị, Hứa Ái Nùng bỏ làm giá, chủ động bắt chuyện với Dương Kính Hiền :" Đã lâu không gặp."








Dương Kính Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, phần đầu lông mày vẻ đạm nhiên :" Chào cậu."









Hứa Ái Nùng hỏi :" Gần đây bận việc sao?"





Dương Kính Hiền nói :" Thong thả." Hắn đưa tiết mục đơn cho Hứa Ái Nùng.



Hứa Ái Nùng nhận lấy, thấy ngón áp út bên tay trái trống trơn, Hứa Ái Nùng lòng của mình siết lại một cái.






Rất nhiều năm trước bọn họ đi khu tự trị Tây Tạng ngắm núi tuyết, hắn ở bên bờ Thánh Hồ cầu tội cầm nhẫn cầu hôn Hứa Ái Nùng:" Hứa Ái Nùng tiên sinh, tôi muốn làm bầu bạn cả đời với em, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, khoẻ mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khó, tôi đều muốn không giữ lại chút nào yêu em và tôi chỉ thích em, đến khi tôi lìa đời.









Có lẽ là Dương Kính Hiền thâm tình và chuyên tâm, có lẽ là cao nguyên bầu trời mênh mông núi tuyết sừng sững, có lẽ là nước hồ xanh biếc vang lại câu nói, Hứa Ái Nùng không cự tuyệt đối phương đeo nhẫn cho mình. Khi đó hắn quả thực rất yêu Dương Kính Hiền, ý niệm trong đầu đến thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn.








Đáng tiếc là cuộc sống rốt cuộc không phải là một lời thề. Ai có thể nghĩ đến ngày hai người sẽ chia tay.







Dương Kính Hiền bá đạo ngoan cố, đã làm chuyện tuỳ tiện sẽ không thay đổi, sẽ không nuốt lời, nhưng rốt cuộc hắn vẫn tháo nhẫn ra..






Hứa Ái Nùng không nói lời nào, giữa bọn họ sẽ không có tán gẫu, Dương Kính Hiền như cố ý tránh né sự tiếp xúc giữa hai người, từ lúc buổi lễ bắt đầu đến lúc đại diện học sinh lên phát biểu, hơn nửa giờ hắn làm sao cũng không động đậy.







Phát bằng tốt nghiệp xong sau đó là diễn xuất của học sinh, tiết mục của Dương Mộ Hiền xếp thứ ba, là một dàn nhạc nhỏ, trước khi bắt đầu biểu diễn hắn cầm microphone phát biểu :" Ở đây tôi muốn cảm ơn đại ca của tôi, sau khi ba mẹ qua đời, là anh một tay nuôi nấng tôi lớn lên, vì cho tôi công việc tốt nhất, yêu thương như cha. Tôi còn muốn cảm ơn chị dâu của tôi, cảm ơn hắn không hề ghét bỏ đại ca tôi, cảm ơn hắn đã chiếu cố nhiều năm như vậy.








Dương Kính Hiền ở dưới khán đài thấp giọng nói xin lỗi với Hứa Ái Nùng:" Rất xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện nói hưu nói vượn. "




Hứa Ái Nùng không chú ý đến Dương Kính Hiền nói, đại khái trong hội trường có nghe cũng không ai hiểu, hắn từ đáy lòng khen Dương Mộ Hiền:" So với trước kia biết nhiều điều hơn rồi."




Dương Kính Hiền không nói thêm gì, hai người gồi gần nhau nên không tránh được tay chân động chạm.


Sau khi tan họp Hứa Ái Nùng giống như bạn bè tốt bắt tay Dương Mộ Hiền chúc mừng lễ tốt nghiệp trung học.



Dương Mộ Hiền nói :" Anh lúc nào có thể tha lỗi cho Dương Kính Hiền, tôi thấy hắn muốn xuất gia làm hoà thượng."






Hứa Ái Nùng nói :" Chuyện này với cậu không quan hệ, đừng can thiệp vào."

Dương Kính Hiền ở cách đó không xa hút thuốc, chờ bọn họ nói xong, mới xoa đầu Dương Mộ Hiền rồi lên xe đi, tấm lưng kia nhìn nặng nề hiền lành, giống như cuộc sống ép đến mệt mỏi bất kham.

Hứa Ái Nùng đi Lư Sơn với Lưu Tranh, phải đi nửa tháng, nữ đầu bếp nghỉ, thấp thỏm trở về Dương gia xem ông chủ.


Dương Mộ Hiền nghỉ hè, đi cùng bạn học hợp tác làm ăn, Dương gia cả căn phòng lớn yên tĩnh, quản gia đang sửa cái ghế dựa cũ, thấy cô tới thì dẫn đi gặp Dương Kính Hiền.





Dương Kính Hiền cầm bút ngồi ở bàn, hỏi :" Tốt đẹp sao lại quay lại."



Nữ đầu bếp nói :" Hứa tiên sinh cùng Lưu tiên sinh đi Lưu Sơn nghỉ mát, tôi quay lại thăm ngài một chút."

Dương Kính Hiền bình thản ồ một tiếng, nói :" Vậy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi."



Nữ đầu bếp suy nghĩ lại muốn nhịn không được nói :" Tiên sinh, Lưu tiên sinh giống như đối với Hứa tiên sinh rất có ý, ngài có muốn đề phòng một chút không?"





Cây bút trong tay Dương Kính Hiền dừng lại một chút, lại tiếp tục chuyển động, nói :" Hắn không phải họ Dương, hắn có cuộc sống riêng của mình , tôi không có quyền can thiệp , cô chiếu cố tốt cho hắn là được.



Nữ đầu bếp ra ngoài. Tay Dương Kính Hiền không khống chế được mà run rẩy, đặt bút xuống, vô ý thức hôn tay trái nhưng chỉ tiếp xúc được với da thịt của mình. Chiếc nhẫn là sớm nên tháo ra, Hứa Ái Nùng cũng đã không mang lâu như vậy, tự mình mang, thấy thế nào cũng có chút mắc cười.




Dương Kính Hiền nghĩ tới sẽ tìm thêm người, nhưng chung quy cũng không tìm được, đã nghĩ đợi một người. Hắn nghĩ say này còn là tận lực không muốn thấy, gặp một lần thì trong lòng một lần phiên giang đảo hải khó chịu, không ai xa cách liền sống không được cả.


Trước kia hắn dù sao cũng sợ Lưu Tranh chiếm tiện nghi của Hứa Ái Nùng , không nghĩ tới mình mới là người ngoài , có lẽ Lưu Tranh so với hắn tốt hơn, chỉ cần là Hứa Ái Nùng thật lòng và hạnh phúc, hắn nguyện ý rút lui.



Hứa Ái Nùng đã không cần mình nữa rồi.


Hứa Ái Nùng ở Lư Sơn rất ít khi nhớ tới Dương Kính Hiền, trên thực tế số lần hắn nhớ tới ngày càng ít, lâu lâu không liên lạc, lại là hết hy vọng mới rời đi, những thói quen chậm rãi biến mất.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro