84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có chuyện gì vậy?

Tiểu Vương thấy sắc mặt cậu không ổn, vội hỏi.

- Ba tôi biết chuyện rồi.

Vương Nhất Bác đơn giản trả lời.

- Biết cái gì?

Tiểu Vương kinh hãi, mơ hồ có dự cảm không tốt.

- Biết chuyện của tôi và Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác sắc mặt trầm trọng, tuy rằng cậu vẫn luôn hy vọng có thể đem quan hệ của hai người công bố. Dù sao cũng là chuyện tình cảm quan trọng, đối mặt với sự phản đối của ba mẹ, không thể không quan tâm được.

- Còn Tiêu lão sư…?

Tiểu Vương lại hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Chị tôi không nhắc đến anh ấy. Có lẽ Tiêu Chiến chưa biết chuyện đâu.

- Sếp, vậy ngay bây giờ về sao?

Vương Nhất Bác gật đầu, nói:

- Dù sao cũng gần ăn Tết rồi. Hôm nay đã thu xong ba kỳ của Thiên Thiên Hướng Thượng. Về trước đã, đợi đến lúc ghi hình Xuân Vãn quay lại là được.

Tiểu Vương gật đầu, việc nghiêm trọng như vậy, cậu không thể coi thường được.

- Được, tôi đi lo việc. Vậy, có báo với Tiêu lão sư một tiếng không?

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

- Không cần. Trước tiên đừng nói gì cả. Tôi nghĩ tôi xử lý được. Đừng khiến anh ấy lo lắng. Nếu anh ấy có gọi đến, cứ nói tôi xong việc sớm, về nhà ăn Tết.

Tiểu Vương gật đầu đáp:

- Được.

Bên kia, Mạnh Mỹ Kỳ đi vào lều trại, Tiêu Chiến lại lui nửa bước, nhíu mày hỏi:

- Mỹ Kỳ, sao cô đến đây?

Mạnh Mỹ Kỳ bước đến một bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm đến khi anh nổi cả da gà, mới hỏi:

- Tiêu lão sư, vừa rồi anh cùng ai gọi điện thoại vậy ạ?

Tiêu Chiến sửng sốt, không hiểu tại sao mình phải trả lời câu hỏi này, nhìn đến Mạnh Mỹ Kỳ đang đỏ mắt dò xét, đơn giản đáp:

- Cô lấy lí do gì để tra hỏi tôi vậy?

- Bạn gái anh sao?

Tiêu Chiến lắc đầu:

- Người yêu.

- Cô ấy là ai? Tôi quen sao?

Mạnh Mỹ Kỳ lại lần nữa hỏi. Tiêu Chiến gật gật đầu sau lại cảm thấy không đúng, lắc lắc đầu:

- Cô hỏi làm gì?

- Cô ấy so với tôi xinh đẹp hơn sao?

Mạnh Mỹ Kỳ càng hỏi càng không để ý đến ý tứ, chỉ cảm thấy nỗi uất ức này nếu không hỏi cho rõ, căn bản không thể nuốt trôi.

- Không thể so sánh được.

 Tiêu Chiến nói chính là lời nói thật, một nam một nữ so ai đẹp hơn là so thế nào?

Mạnh Mỹ Kỳ không bước tới nữa, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến tiếp tục rơi nước mắt.

- Tiêu lão sư!

Mạnh Mỹ Kỳ đột nhiên xông lên ôm chặt lấy Tiêu Chiến, mặt dụi vào ngực anh khóc lóc nói:

- Tiêu lão sư, em thích anh, từ lúc gặp anh ở 101 đã bắt đầu thích anh…

Tiêu Chiến đau đầu nắm vai cô từ trong lòng ngực kéo ra, kiên quyết cự tuyệt nói:

- Xin lỗi cô! Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi đã có người yêu rồi.

- Vậy đừng cho người đó biết!

Mạnh Mỹ Kỳ đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Chiến cả kinh:

- Cô có ý gì vậy?

- Tiêu lão sư, cùng em ở bên nhau đi. Em không cần anh công khai gì cả. Gia đình em là công ty kinh doanh lớn, trong nhà chính là có tiền. Chú bác cũng đều là những nhân vật nguyên lão trong chính phủ, nhân mạch rất lớn. Chỉ cần anh và em ở bên nhau, phương diện tài nguyên anh thật sự không cần lo lắng nữa….

- Cô cho rằng tình cảm là dùng chuyện đó để thương lượng cân nhắc?

Tiêu Chiến ban đầu sắc mặt nhu hoà, hiện giờ lạnh băng, lại nói:

- Hoặc là nên hỏi, cô xem tôi là hạng người gì? Có thể dùng tiền tài để mua bán?

- Không phải…… Tiêu lão sư, em là thật sự thích anh. Em chỉ định nói, em so với bạn gái anh chắc chắc không thua kém… 

- Tôi chỉ yêu cậu ấy.

Tiêu Chiến ngắt lời, lướt qua Mạnh Mỹ Kỳ, bước nhanh ra ngoài.

- Vậy một đêm thôi!

Nhìn Tiêu Chiến bước đi, Mạnh Mỹ Kỳ bất thần nói.

Tiêu Chiến dừng chân, không thể tưởng tượng được, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Mỹ Kỳ, thật sự không rõ, lời này lại xuất ra từ miệng một nữ diễn viên lưu lượng.

Mạnh Mỹ Kỳ lau khô nước mắt trên má, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ngữ khí  so với vừa rồi lại lạnh hơn, đôi tay vòng ở trước ngực, làm Tiêu Chiến nhất thời không nói được lời nào.

Cô tiếp tục nói:

- Một buổi tối, anh ngủ với em một buổi tối. Bộ phim này sắp đóng máy rồi. Sau khi kết thúc, chú em đã có trong tay một bộ đại IP về khoa học viễn tưởng. Nam chủ sẽ để cho anh. Chỉ một đêm thôi, đổi lại một bộ nam chủ, không phải anh có lời lắm sao?

- Mạnh Mỹ Kỳ, cô có biết bản thân mình đang nói gì không?

- Em đương nhiên biết! Tiêu Chiến, em thích anh là thật. Nhưng chúng ta ở trong cái vòng này, anh cũng biết, cơ hội giây lát lướt qua, chỉ một buổi tối, làm nam nhân của em, anh một chút cũng không có hại!

Tiêu Chiến cúi đầu, Mạnh Mỹ Kỳ thấy không rõ thần sắc của anh, liền cho rằng anh đang lung lay đáp ứng. Chưa kịp vui mừng, Tiêu Chiến lại mở miệng:

- Mỹ Kỳ, cô sai rồi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ánh mắt kiên định làm Mạnh Mỹ Kỳ thốt nhiên run lên, nói:

- Cô nghĩ sai một chuyện rồi. Tôi vào cái vòng này, không phải là vì cùng đường mà sống chết lao vào. Tôi là vì theo đuổi mộng tưởng của bản thân. Nếu việc làm một nghệ sĩ, cống hiến cho nghệ thuật mà phải dựa vào những cơ hội bẩn mà cô nói, tôi sẵn sàng rời vòng. Tôi trước nay vẫn xem cô là bạn bè có thể xã giao. Xem ra cô không muốn, vì vậy, thực xin lỗi, từ hôm nay trở đi, bạn bè cũng không cần làm nữa!

Nói xong những lời này, Tiêu Chiến xoay người rời đi, chỉ để lại Mạnh Mỹ Kỳ ở lều trại một mình sững sờ.

Đi đến bên ngoài, Tiêu Chiến tự giễu cười nói:

- Sống lâu như vậy mới biết được chính mình cũng có bảng giá, đại điện ảnh nam chủ ư, bảng giá cũng không thấp nhỉ.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lấy di động ra, anh định đem sự việc kinh hãi vừa rồi chia sẻ với Vương Nhất Bác một chút, không ngờ cậu lại tắt máy.

Xem ra em thật sự giận anh rồi…

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ngẫm nghĩ qua một lúc chờ Vương Nhất Bác bớt giận lại gọi điện, chỉ trách trong nhà có cái bình dấm chua dễ đổ thôi…

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi sân bay liền thấy được Vương Thanh sớm đã chờ trước. Sắc mặt cô vô cùng tệ, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền trực tiếp mở miệng nói:

- Lên xe rồi nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, dẫu sao ở đây cũng không thích hợp nói chuyện

Vương Thanh chở cậu đi được nửa đường, miệng mở ra đóng lại mấy lần, mới nói được:

- Đợi lát nữa về nhà, em đừng có cương quá với ba. Hôm qua lúc biết chuyện của em, ba tức giận đến té xỉu, bác sĩ nói ba huyết áp cao, không thể lại để ông ấy quá tức giận, bằng không sẽ nguy hiểm.

- Chị đã giấu giúp em mà? Như thế nào đột nhiên ba mẹ lại biết?

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy kỳ quái, việc này Vương Thanh biết cũng không phải một ngày hai ngày, như thế nào đột nhiên lại bị ba mẹ biết được?

Vương Thanh thở dài, nói:

- Còn không phải bởi vì Tiền Mỹ Hoa thì là ai được?

- Ai đấy?

Vương Thanh đỡ trán, giải thích:

- Là cô gái lần trước em đi xem mắt ở tiệm cafe ấy. Cô ta về liền kể cho bác Tiền. Lúc đó bác ấy đã định không để yên vì em làm mất mặt con gái mình. Chị đã nói với bác ấy, nếu giữ kín chuyện này với ba, vậy thì hạng mục thi công quảng trường Sơn Hoà sẽ giao cho bác ấy nhận thầu.

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngay sau đó nói:

- Bác ta đồng ý à?

- Không đồng ý còn có thể như thế nào, dù sao em cũng không thích con gái bác ấy. Nếu giữ một bí mật, có thể đổi được một hạng mục hời, cớ gì lại không đồng ý?

- Vậy tình huống hiện giờ là sao? Bác ấy đổi ý?

Vương Nhất Bác lại hỏi.

Vương Thanh lắc lắc đầu, nói:

- Cũng không phải, việc trong công ty có nói em cũng không hiểu. Ba tuy đã lui về nghỉ ngơi nhưng quyền lên tiếng lớn hơn nhiều so với chị. Có một ngày ba tới công ty tuần tra, không cẩn thận thấy được hạng mục hợp tác này, sau khi xem xong liền phủ quyết quyết định của chị. Lý do là tiền vốn của bên đó quá ít, kế hoạch viết cũng không đủ tường tận, không thể độc lập hoàn thành hạng mục lớn như vậy.

Vương Nhất Bác cười khẽ:

- Ba nghĩ cũng không sai.

Vương Thanh mắt trợn trắng, quát lên:

- Em còn không biết xấu hổ mà cười? Việc này còn không phải bởi vì em mới ra như vậy sao, chị đương nhiên không ngốc, chị công ty của nhà họ Tiền không thể làm tốt hạng mục này, cho nên trước tiên đã liên hệ một nhà thầu khác. Dự liệu thời khắc chuẩn bị, đến thời điểm Tiền gia không thể xử lý được nữa sẽ nhúng tay đi vào tiếp nhận. Bọn họ có thể thực hiện giai đoạn 1, vừa đủ như lời chị hứa mà chúng ta cũng có thể đủ thuận lợi hoàn thành hạng mục.

Vương Nhất Bác gật đầu, bội phục nói:

- Chị, đúng là càng ngày càng lợi hại. Nếu vậy, đến lúc Tiền gia nhận ra hạng mục đó bọn họ không thể hoàn thành, khiến cho nhà thầy khác phải nhúng vào. Không những không thể ảnh hưởng đến công ty chúng ta mà còn làm cho Tiền gia vô duyên vô cớ ăn lỗ nặng. Phải không?

Vương Thanh liếc mắt nhìn hắn tiếp tục nói:

- Vốn dĩ việc này chị cũng chính là muốn cho Tiền gia một chút giáo huấn, lúc trước bọn họ còn định tính kế leo lên đạp nhà chúng ta. Lần này chỉ làm cho bọn họ chịu lỗ, không động đến pháp luật đã xem như cho bác Tiền mặt mũi.

- Cho nên, hạng mục bị phủ quyết, bác ấy liền đến nói hết với ba?

Vương Thanh gật đầu, tiếp tục nói:

- Cũng là do bác ta kích động quá mức, việc này vốn nên trước tiên tìm chị thương lượng, chị sẽ nghĩ cách giúp bên đó giải quyết. Không nghĩ tới bác ta lại trực tiếp chạy đến trước mặt ba chuyện lúc trước em vì cái gì mà cự tuyệt con gái bác ấy nói ra, còn nói có sách mách có chứng lấy ra một đống ảnh chụp hai người ở quán café đó. Em lại còn không hiểu ba sao, tồn tại chính là vì hai chữ: Mặt mũi!

Vương Nhất Bác hừ lạnh, nói:

- Xem ra em phải đi đến cùng với nhà họ Tiền rồi!

Vương Thanh cũng đi theo hừ lạnh nói:

- Việc này chị sẽ xử lý, Tiền gia hành động khinh suất, cũng đừng trách chị ra tay. Vừa vặn ba trong khoảng thời gian này bởi vì sinh bệnh nên không trở về công ty, cũng đủ để chị làm cho bọn họ lao đao ngóc không lên nổi.

- Ừm, vậy ba mẹ…hiện giờ ra sao?

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, vẫn là do dự hỏi.

- Còn sao nữa? Hận không thể đánh chết em!

Vương Thanh thở dài tiếp tục nói:

- Em cũng biết mẹ rồi đấy. Từ trước đến nay không có chủ kiến. Ngoài trừ khóc ra, một chút biện pháp cũng không có. Ba lại vô cùng sĩ diện. Mấy hôm nay mấy cậu mợ không giúp được gì còn thường xuyên oanh tạc nói ra nói vaò. Không đổ bệnh mới là lạ.

- Giờ em nên làm như thế nào?

Vương Nhất Bác nhíu mày, sự việc ba mẹ tức giận, đương nhiên cậu hiểu. Nhưng hiện tại chuyện cũng không giấu được, cho nên muốn giải quyết đầu tiên là muốn cha mẹ tiếp thu Tiêu Chiến.

- Có thể chia tay không?

 Vương Thanh dứt khoát lưu loát hỏi.

Vương Nhất Bác sửng sốt, lắc lắc đầu, kiên định nói:

- Không thể!

- Em yêu cậu ấy nhiều đến vậy à?

- Ừm, em tính toán rồi. Qua mấy năm nữa sự nghiệp ổn định, sẽ đưa anh ấy ra nước ngoài kết hôn.

Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói.

- Nghĩa là em muốn trực tiếp làm ba mẹ buồn giận đến chết?

Vương Thanh bất đắc dĩ, lại không thể tức giận, tính cách này của em trai, cô đã sớm đoán biết được.

- Không muốn.- Vương Nhất Bác lắc đầu, lại nói. – Nhưng em cũng sẽ không buông tay Tiêu Chiến.

Vương Thanh thở dài, nói:

- Vậy chỉ có thể dựa vào chính em, tựa như lúc trước em kiên quyết đòi học vũ đạo, lấy ra mười hai vạn phần thành ý, làm cho ba mẹ có thể chấp nhận.

- Có khả năng sao?

Vương Nhất Bác không nhịn được hỏi ngược lại.

- Có thể chia tay sao?

Vương Thanh lại lần nữa hỏi.

Lần này Vương Nhất Bác cuối cùng đã hiểu, khóe miệng lộ ra một tia hiểu rõ ý cười, lại lần nữa khẳng định trả lời: “Không thể!”

Xe một đường tiến vào khu biệt thự, Vương Nhất Bác theo Vương Thanh cùng nhau đi vào trong nhà.

- A! Tiểu Bác về rồi kìa!

Mợ cả nhìn thấy cậu trước tiên. Nhìn vai chính của sự kiện lớn này xuất hiện, lập tức kích động từ trên sô pha đứng lên.

- Tiểu Bác! Sao giờ mới về? Để mợ nhìn xem… Ai cha, sắc mặt quả nhiên không tốt!

Mợ Hai lắc đầu nói.

- Sắc mặt tốt mới là lạ! Cùng một thằng đàn ông ở bên nhau, không biết lăn lộn ra cái loại bệnh gì…

Vương Thanh ngắt lời nói:

- Mợ Ba, chú ý lời nói một chút.

- Dám làm còn không cho người ta nói?

Mợ Ba cũng biết tự mình nói sai, tuy mạnh miệng, nhưng cũng không có ý nói tiếp nữa.

Vương Nhất Bác lạnh mặt đối với Vương Thanh nói:

- Em đi thăm ba.

Vương Thanh gật đầu:

- Mẹ chắc cũng ở trong phòng chăm sóc ba. Em vào đi.

Vương Nhất Bác thaó giày, một đường đi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng ngủ của ba mẹ, cánh tay nâng lên vài lần rồi lại do dự rụt trở về. Hít sâu vài lần, cậu lại lần nữa thu đủ dũng khí gõ vào cửa phòng.

- Vào đi.

Là giọng của ba. So với lần trước dày nặng, thanh âm lần này lại nhiều điểm suy yếu.

Vương Nhất Bác nhấc chân vào cửa, nhìn thấy ba mình nằm ở trên giường lại như cũ cầm báo đọc. Sắc mặt ông có điểm tái nhợt, đầu tóc mấy hôm không được chăm chút cũng có vẻ hỗn độn, khóe miệng còn đọng vết nước bọt, có thể thấy được đã vài ngày qua không màng đến vệ sinh cho tốt. Nhìn đến mẹ, thì thấy bà phục trang có vẻ ổn định, chỉnh chu, nhưng trên mặt tiều tụy cùng mí mắt sung đỏ, có thể thấy được bà đã khóc nhiều rồi.

- Về rồi?

Ba Vương buông tờ báo trong tay xuống, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nói một lời ở trước giường ngồi xuống, cầm lấy nửa quả táo mẹ đang gọt trong tay, im lặng cúi đầu tiếp tục.

- Tiểu Bác…

Mẹ Vương muốn nói lại thôi, nhìn trộm ba Vương, thấy ông gật đầu rồi mới chậm rãi hỏi:

- Tiểu Bác, bác Tiền nói với chúng ta, là con…

- Dạ, ông ấy nói là thật.

Không đợi mẹ hỏi hết câu, Vương Nhất Bác liền mở miệng nhận trước.

- Đứa nhỏ này! Có phải con điên rồi không!

Mẹ Vương không nhịn được, lấy nắm tay hung hăng đánh vào người Vương Nhất Bác, vừa đánh vừa mắng:

- Con lập tức cùng hắn tách ra, lập tức, lập tức!

Vương Nhất Bác không hé răng, không gật đầu cũng không cự tuyệt, chỉ cúi đầu vững vàng gọt tiếp quả táo trong tay, nhận hết mọi cú đánh của mẹ.

Ba Vương cũng không hé răng, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, không biết suy nghĩ cái gì.

Mẹ Vương đánh đến mệt mỏi, cả người vô lực ngồi ở trên ghế khóc lên, vừa khóc vừa mắng:

- Đều do mẹ! Lúc trước không nên đáp ứng con, cho con đi ra nước ngoài học vũ đạo! Chạy đến Hàn Quốc lăn lộn mấy năm còn chưa nói, vào giới giải trí, học cái gì không học, lại học cái thứ quan hệ không đứng đắn này! Vương Nhất Bác! Con chính là con trai duy nhất của cái nhà này! Là độc đinh! Mẹ cũng không trông cậy con sinh con trai nối dõi tông đường! Nhưng con, đến tư cách làm bà của mẹ, cũng tước đoạt đi! Vương Nhất Bác! Ngay lập tức về nhà cho mẹ! Không cho con tiếp tục đi làm ở cái giới giải trí đồi bại kia nữa! Năm sau ngay lập tức tìm người kết hôn, nghe không!

- Mẹ, mẹ đừng như vậy. Con sẽ không chia tay anh ấy. Con đối với anh ấy là nghiêm túc. Con đã tính anh ấy vào quãng đời còn lại của con rồi.

- CHÁT!

- Ông làm gì vậy!

Mẹ Vương cả kinh, nước mắt còn đọng ở trên mắt chưa kịp rơi xuống, lại nhìn đến con trai mình đưa mặt ra, vững chắc ăn của ba Vương một cái tát mạnh.

Vương Nhất Bác sờ má, ngẩng đầu nhìn về phía ba mình:

- Ba, nếu vẫn không thể làm ba bớt giận, ba thuận tay cho con một cái ở bên này đi.

Nói xong, không chút do dự đem một bên má còn lại của mình nghiêng về phía ba Vương.

Ba Vương còn muốn giơ tay, mẹ Vương lại vội ngăn tay ông lại, khóc ròng nói:

- Nhất Bác, mau xin lỗi ba đi! Chồng à, ông đừng đánh nó. Ông đánh chết con mình mất!

Ba Vương tức giận ném mạnh tờ báo xuống đất, chỉ vào Vương Nhất Bác nói:

- Bà xem nó đi? Có nửa phần nào thể hiện ra nó ăn năn sao? Vương Nhất Bác, tao không quản mày từ trước tới nay có bao nhiêu nổi loạn! Mày ở Hàn Quốc học loạn vũ đạo, trở về Trung Quốc, vào vòng giải trí cũng loạn lên nhận kịch bản suy đồi đạo đức, tao cũng không tính nữa. Chỉ cần mày đáp ứng tao, lập tức cùng thằng đàn ông kia chia tay, sau đó trở lại công ty an tâm đi làm, việc này tao cũng không truy cứu nữa. Nếu không……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro