Part 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thẩm ca, anh xác định hôm nay có thể đào được tin nóng sao?

- Sao lại không? Chúng ta đều theo dõi trợ lý của Vương Nhất Bác một ngày rồi, hắn ta đi siêu thị trước, mua một đống lớn khoai tây chiên, đồ ăn vặt, lại còn đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Sau đó lại chuẩn bị sẵn xe bảo mẫu ở căn hộ đó. Cuối cùng là tới nhà hàng lẩu này xếp hàng. Cậu phải biết, trong cái giới này, Vương Nhất Bác có tiếng là tuyệt thực hệ nam tử. Trừ nước lọc ra, cũng chưa thấy qua cậu ta ăn uống thức ăn vặt. Cậu nói cái đống đồ ăn vặt kia không mua cho bạn gái còn có thể mua cho ai?

- Có lý nha, Thẩm ca. Nghĩa là đồ dùng sinh hoạt kia cũng là mua cho bạn gái? Nhìn qua cũng chỉ là đồ dùng đơn giản bàn chải răng, ly cốc gì đó, chưa thấy đồ gì cho nữ dùng cả, cũng có thể mua cho chính mình dùng?

Thẩm ca giơ tay cốc đầu tiểu đệ, mắng:

- Ngươi bị ngốc có phải không? Chỗ này là căn hộ của Vương Nhất Bác, bình thường đến Trường Sa đều ở đây, hàng tuần đều đến, đồ dùng sinh hoạt hà cớ phải mua mới tất cả? Tóm lại, khẳng định là có đối tượng!

- Thế chúng ta vì sao không nấp đợi ở tiểu khu đó? Sao lại phải theo trợ lý của hắn ngây ngốc chờ ở tiệm lẩu này?

- Hừ! Người mới đúng là không biết gì! Bọn họ ra vào đều sẽ cải trang, còn có dĩ nhiên sẽ tách ra không đi cùng vào nhà. Nấp ở tiểu khu căn hộ, đến chụp ảnh còn có khi không thấy nổi người hay ma. Nơi này khác, Vương Nhất Bác thẳng nam như vậy, làm gì có chuyện tự mình ăn cơm hay cùng đồng nghiệp, bằng hữu ăn cơm, lại phải chọn đến nhà hàng danh tiếng này, xếp hàng mấy tiếng cũng chưa chắc được ăn? Hắn chính là kiểu người có cá tính ngại phiền toái. Ăn cơm bình thường khẳng định sẽ tùy tiện đến nhà ăn đài truyền hình hoặc mua cơm hộp mà ăn. Vậy mà hắn lại cố ý để trợ lý đến xếp hàng trước hai giờ đồng hồ, chắc chắn là bạn gái, là đối tượng hẹn hò!

- Nếu nhỡ hắn hẹn tiền bối đáng kính nào đó?

- Mù chết cậu đi! Không thấy tên cửa hàng sao? Lẩu tình nhân! Đều là hai người một ô. Mỗi ô cách nhau đủ khoảng cách riêng tư, chuyên phục vụ tình nhân không gian tư mật để ăn uống. Cậu tưởng tượng một chút, hắn cùng Uông Hàm ngồi bên trong kia ăn lẩu, cái hình ảnh đó…

Tiểu đệ paparazzi kia nhịn không được rùng mình một cái:

- Thẩm ca, nói vậy, hôm nay khẳng định có thể đào được danh tính bạn gái thần bí của Vương Nhất Bác?

Thẩm ca vỗ ngực bảo đảm nói:

- Chuyện đó đương nhiên! Đến tiêu đề ta cũng nghĩ ra rồi, "Vương Nhất Bác hẹn hò bạn gái tại tiệm lẩu tình nhân, hâm nóng tình yêu."

- Ây, quá sức buồn nôn! – Tiểu đệ nhịn không được liền nói.

- Đồ ngu, nếu không có tiêu đề bạo điểm, ai xem? Càng buồn nôn, doanh số càng tốt, cậu thì biết cái gì!

- Hắn cũng chỉ là tam lưu tiểu minh tinh, lại không phải lưu lượng, tiểu thịt tươi gì, tin tức bán ra cũng chẳng được mấy.

- Hây… Thời buổi này, nhóm lưu lượng đều có vệ sĩ an ninh, còn có công ty chuẩn bị sẵn phương án đối phó với cánh paparazzi chúng ta. Không có biện pháp tiếp cận, chỉ có thể nhắm vào hạng tiểu minh tinh xuống tay. Nói không chừng, có ngày bọn họ bạo hồng, chúng ta chắc chắn lời to.

- Thẩm ca, mau xem, trọ lý Vương Nhất Bác ra rồi, còn đang gọi điện thoại!

- Mau! Hắn sắp đến rồi! Canh người đi! Tuyến đường này không cho xe vào đâu! Chuẩn bị camera! Hôm nay tuyệt đối phải bắt được tin độc nhất vô nhị này!

- Tới rồi! Zoom vào!

- Rắc! Rắc! Rắc!....

- Không, không đúng rồi, Thẩm ca, không phải bạn gái… là nam mà…

- Ta có điên đi tin cậu! Làm gì có lẽ đó, như thế nào lại là nam được?

Thẩm ca căng mắt nhìn người bước xuống xe ở đầu giao lộ. Tiêu Chiến vừa xuất hiện được một khắc, Thẩm ca tức đến thiếu chút nữa đem camera trong tay quăng ra ngoài. Nữ minh tinh đâu? Mỹ nữ đâu? Bạn gái bí mật đâu?

Tiểu đệ nuốt khan nước bọt, do dự hỏi: "Thẩm ca, này phải làm sao? Là nam, chúng ta có theo dõi nữa không?"

Thẩm ca đem camera nhét vào balo, trừng mắt liếc hắn một cái: - Còn theo cái gì mà theo, chẳng lẽ chụp hai người đó rồi đăng bài huynh đệ tình thâm sao? Xem như ta xui xẻo, hôm nay một ngày xem như bỏ! Đi nhanh đi, anh em ta mới vừa cho tin nóng. Tạ Na và Trương Kiệt ở cách đây không xa. Nếu vận khí tốt, có thể chụp được bộ dáng con gái họ, cũng coi như có cái nộp cho chủ biên!

Tiểu đệ đi theo ủ rũ gật đầu:

- Ảnh ban nãy chụp xử lý như thế nào? Mà người nam kia cũng có chút quen mắt, cũng là tiểu minh tinh chăng?

Thẩm ca tay cầm điếu thuốc, hút một hơi rồi nói:

- Minh tinh cái gì mà mình tinh. Tôi biết cậu ta. Cậu ta từ chương trình tuyển tú ra mắt cùng nhóm nhạc, mới xuất đạo hai năm đã liền suy yếu tiếng tăm. Chính là vận khí không tốt. Chỉ có danh nghĩa hoạt động, chắc không có mệnh hồng đỏ đâu. Thôi kệ, ảnh lỡ chụp rồi cứ để đấy. Theo cả ngày hôm nay không dễ dàng gì. Nói không chừng có ngày còn dùng tới.

Trước đó, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thu xếp xong hành lý liền nhận được điện thoại của Tiểu Vương. Sau đó hai người lên xe bảo mẫu, thẳng đến phố ẩm thực nổi tiếng nhất Trường Sa. Tới giao lộ, xe không được chạy thẳng vào, hai người liền vui vẻ nói cười đi bộ vào, thẳng đến nhà hàng lẩu đầy người xếp hàng.

- Chiến ca, anh thích ăn lẩu tôm hùm đất phải không? Em tìm khắp khu ẩm thực, cửa hàng lẩu này nỏi tiếng nhất. Mấu chốt là tôm hùm đất vừa khéo là đặc sản ở đây. Nghe nói mỗi con tôm hùm đất cũng to đến bằng bàn tay. Nơi khác bán theo cân, còn ở đây bán theo con. Mỗi ngày cũng chỉ bán tối đa 500 con thôi, rất khó đặt được bàn đến ăn.

Tiêu Chiến cười:
- Em là bởi vì cái này mà bắt Tiểu Vương đến trước tận hai giờ để xếp hàng? Như vậy làm phiền cậu ta quá.

- Không có việc gì, Chiến ca. Lúc em bảo muốn để anh ăn thử nhà hàng này. Cậu ấy tung ta tung tăng liền tới đây xếp hàng. Vả lại, vừa rồi em đã bảo cậu ấy đóng gói 20 con tôm về để ăn cùng bạn gái cậu ta. Cái này tính ra, vô cùng có giá trị!

- Tốt rồi. Nhất Bác thật ra rất chu đáo. Tốt a. – Tiêu Chiến cười. Nói thế nào thì đây cũng là tâm ý mà Vương Nhất Bác dành cho anh.

- Sếp! Ở đây! Ở đây! – Tiểu Vương mới vừa nhận điện thoại, liền nhìn thấy hai người thảnh thơi đi vào, vội phất tay kêu lên. Đợi hai người vào tới, Tiểu Vương đem thẻ số bàn giao cho Vương Nhất Bác, cười chào Tiêu Chiến: "Tiêu lão sư, đã lâu không gặp!"

Tiêu Chiến vui vẻ:

- Tiểu Vương, khách khí quá. Chỉ mới hai ngày không gặp thôi, đâu ra đã lâu không thấy?

Tiểu Vương cũng không cảm thấy xấu hổ, láu lỉnh nói:

- Lời này là tôi thay cho sếp tôi nói. Cái gì a, à, cái gọi là một ngày không thấy như cách ba thu. Tính ra…sếp tôi hơn một năm không gặp Tiêu lão sư rồi nha, có thể không nhớ chết đi được sao?

- Ha ha… - Tiêu Chiến nhịn không được phụt cười. – Tiểu Vương, mấy ngày không thấy, mồm miệng cậu càng ngày càng tốt lên nữa.

Vương Nhất Bác bị Tiểu Vương trêu, trừng mắt: "Nhiệm vụ hoàn thành, còn không mau cả người cả tôm mang về với bạn gái đi? Nói nhảm nhiều làm gì!"
Tiểu Vương giả vờ đối với hai người hành lễ, cười nói: "Hai vị sếp dùng bữa thong thả, tiểu nhân cáo từ." Nói xong co giò, vừa cười cừa chạy đi.

- Vận khí của em thật tốt, Tiểu Vương là một nhân tài, lại chân thành. Về sau nếu anh tìm trợ lý, cũng phải tìm người như Tiểu Vương vậy.

- Được được. Vào trước đã, Chiến ca.

- Nhất Bác, em gọi lẩu uyên ương là được, em ăn cay không được. Đừng cố. Em cũng đừng uống rượu, có thể gọi một ly nhỏ, mai còn phải ghi hình.

Tiến vào tiệm lẩu, lọt vào trong tầm mắt thuần một sắc tất thảy đều là cái cặp tình nhân nam nữ, mỗi một phòng được ngăn cao đến gần đầu người. Nửa kín đáo nhưng cũng có thể nhìn được người ngồi bên trong. Hai người đi vào, gây không ít người chú ý đến.

- Hai nam nhân? Đây không phải tiệm lẩu tình nhân sao? – Một người nam hỏi bạn gái.

- Ai bảo anh hai người nam thì không thể cùng ăn cơm? Chẳng qua do tiệm lẩu này nổi tiếng với tình nhân thôi.

- Cái đó… cũng có nhiều người nữ cùng nhau tới, nhưng nam thì, có lẽ giờ mới thấy qua đó.

- Ăn phần anh đi! Lại nói, hai người này đều là hảo hảo soái…

"Khụ! Khụ!" Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi xuống một gian. Tuy rằng có ngăn cách nhưng không phong kín, hai người nam nữ kia nói gì, đều lọt vào tai họ không sót một câu.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn thực đơn một hồi, sau đó gọi món: "Một nồi lẩu uyên ương, còn có cái này, cái này, món này… Nhớ kỹ, thịt chỉ lấy thịt bò, tốt nhất là nạc, không cần mang mỡ. Lấy thêm 20 con tôm hùm đất, tỏi hương nữa là được."

- Được, hai vị dùng đồ uống gì?

- Nước mơ chua, ít đường.

- Được, hai vị chờ một lát.

Người phục vụ cầm thực đơn đi xuống, cách vách lại lần nữa truyền đến âm thanh cười nhạo của người nam bàn bên: "Hai đại nam nhân, ăn thịt chỉ ăn nạc, không uống rượu, khác gì đàn bà không?"
"Anh nói nhiều vậy! Vô ý vô tứ!" – Bạn gái hắn tỏ ra bực bội, xấu hổ, vội nhét cho một đũa đồ ăn. – "Ăn nhanh đi! Đồ ăn nhiều vậy cũng không chặn nổi miệng anh!"

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Kỳ thật cũng không cần kỹ càng chú ý như vậy, một vài miếng mỡ cũng không sao. Cùng lắm ăn xong anh đến phòng tập vận động nhiều hơn…"
"Chiến ca, anh vẫn là nghe em đi, em cũng không phải không hiểu anh. Mỗi lần đi phòng tập là như mất cả nửa cái mạng mới về. Có thể không ăn thì đừng ăn."
"Được, nghe em."

Hai người vừa nói chuyện, đồ ăn đã lần lượt được đưa lên. Tiêu Chiến cầm bao tay dùng một lần, chuẩn bị lột tôm, vừa vươn tay đã bị Nhất Bác lột bao tay ra. Anh khó hiểu nhìn cậu. Vương Nhất Bác đem đôi đũa đặt vào tay anh, đơn giản nói: "Anh ăn cơm đi. Thịt bò em vừa nhúng rồi, có thể ăn. Lột tôm hùm này việc nhỏ, giao cho em là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro