Part 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến còn muốn nói. Nhưng ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông. Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến đành đem chăn đắp kín lại cho Vương Nhất Bác rồi rời khỏi phòng ngủ, đi mở cửa.

- Xem này, Tiêu Chiến, chị mang đồ ăn sáng cho hai người.

Chu Vũ Đồng mỉm cười giơ túi thức ăn trong tay lên chào.

Lý Vấn Hàn nhìn Tiêu Chiến chào hỏi, cười nói:

- Tôi cũng không nghĩ nên đem gì đến. Nhìn thấy Vũ Đồng mua đồ ăn sáng rồi, nên tôi mua theo ít hoa quả. Tiêu lão sư đừng chê nhé.

Tiêu Chiến lắc đầu cười, mời hai người vào nhà, nghi hoặc nói:

- Sao hai người cùng đến một lúc vậy? Tiểu Vương đâu?

Chu Vũ Đồng vội nói:

- Chị tự đến. Vừa hay ở dưới lầu gặp Lý lão sư, nên cùng lên đây thôi.

Lý Vấn Hàn gật đầu:

- Tiểu Vương đi đăng ký vé máy bay. Sợ đến lúc thì chuyến bay lại hết, lúc đó không mua được vé. Nhất Bác đâu? Vẫn chưa rời khỏi giường à?

Tiêu Chiến nghe vậy, đỏ mặt lên, gật đầu nói:

- Hai người ngồi đây chờ chút. Tôi vào trong xem cậu ấy thế nào.

Hai người nhìn nhau một cái, hiểu có những chuyện không nên hỏi nhiều. Tự hiểu là được. Chu Vũ Đồng và Lý Vấn Hàn cùng gật đầu.

- Em đi đi. Để chị.

Tiêu Chiến gật đầu, đối với Chu Vũ Đồng nhỏ giọng nói:

- Lát nữa em có chút việc cần ra ngoài. Chị đi với em.

Chu Vũ Đồng hiểu ý, biết là Tiêu Chiến có chuyện muốn nói với cô, liền im lặng gật đầu.

Trở lại phòng, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đã ôm gối, chìm lại vào giấc ngủ. Nhìn đến lại không tránh khỏi xót xa thở dài: "Vừa rồi còn nói không sao, đi tắm là được… em đã mệt đến mức này…" Tiêu Chiến nhẹ nhàng dém kỹ chăn lại cho Vương Nhất Bác, rồi thừ người ra nhìn cậu.

Không có cách nào để nguôi bớt xót xa và áy náy, anh cúi đầu hôn lên trán Vương Nhất Bác, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thật cẩn thận rời khỏi phòng.

Nhìn ánh mắt muốn hỏi của Chu Vũ Đồng và Lý Vấn Hàn, Tiêu Chiến chỉ có thể áp hai tay lên má làm hiệu. Lý Vấn Hàn nhỏ giọng: "Vẫn còn ngủ?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, mặc vào áo khoác, đối với Chu Vũ Đồng nói:

- Vũ Đồng, chị đi với em, đi ra ngoài một chút. Lý lão sư, trong nhà phiền cậu chiếu cố, nếu Vương Nhất Bác tỉnh, cậu giúp tôi xem em ấy một chút, đợi tôi về, có được không?

Lý Vấn Hàn gật đầu, nói:

- Tôi đã biết. Anh cứ đi đi, để ở đây tôi trông cho. Không có việc gì đâu.

“Phanh.”

Cửa phòng đóng lại, Lý Vấn Hàn thở dài, đang định ngồi vào trên sô pha chơi di động cho hết thời gian, phòng ngủ lại truyền ra tiếng la của Vương Nhất Bác: “Vấn hàn ca…… Vấn hàn ca…… Lý hoa quế……”

Thanh âm không lớn, dường như cố ý đè thấp giọng lại, lén lút, cũng may Lý Vấn Hàn lỗ tai nhanh nhạy, nếu không chắc anh thật sự tưởng mình bị ảo giác.

Lý Vấn Hàn đi đến phòng ngủ, mở cửa phòng, quả nhiên, Vương Nhất Bác đang ngồi ở trên giường, không hề có dấu hiệu buồn ngủ hay mới ngủ dậy.
Lý Vấn Hàn nhìn mắt Vương Nhất Bác, thấy tinh thần cậu cũng không tệ lắm, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, ngày hôm qua xảy ra chuyện kia, Lý Vấn Hàn cũng lo lắng Vương Nhất Bác không chịu nổi, cho nên mới sáng sớm ngủ dậy đã chạy đến đây.

- Cậu sao rồi?

Lý Vấn Hàn ngồi bên mép giường, đem một cái gối đầu lót sau lưng Vương Nhất Bác, hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, nói:

- Không có việc gì. Em có chút việc muốn anh hỗ trợ.

Lý Vấn Hàn nhíu mày:

- Có chuyện gì mà không thể để Tiêu lão sư biết sao? Chuyện hôm qua hai người như vậy… Quan hệ đó, cậu còn tính giấu anh ấy cái gì?

Vương Nhất Bác cười.

- Đúng. Ban nãy dọa sợ anh ấy rồi. Em giờ đang vội. Mau giúp em chút.

- Vội cái gì?

Vương Nhất Bác nhăn mặt dịch người lên trước một chút, chỉ tay vào tủ quần áo.

- Lấy giúp em bộ quần áo. Sau đó, dìu em vào phòng tắm một chút. Sau đó, lại giúp em thay hết ra giường đi. Tóm lại, là những thứ ở đây lộn xộn, nhờ anh thu xếp lại toàn bộ.

Lý Vấn Hàn nhảy lên, tức giận nói:

- Vương Nhất Bác! Cậu xem tôi là cái dạng gì đấy? Lao công nhà cậu hả?

Vương Nhất Bác cười cười, đem một nửa chăn bông trên người dở ra, vừa đủ để Lý Vấn Hàn nhìn được một vài vết thương:

- Anh xem, hiện tại em như thế này. Cho nên có mấy việc muốn làm cũng không thể làm. Đành nhờ anh…giúp em một chút.

Lý Vấn Hàn kinh ngạc nhìn vết thương trên người Vương Nhất Bác, nhất thời hết cả hồn, vội tiến lên, lôi kéo cánh tay cậu, hỏi:

- Tại sao đến nông nỗi này? Rốt cuộc tối hôm qua Tiêu lão sư làm gì cậu vậy? Sao cả người đều thương tích, cả máu thấm lên ga giường, không ít đâu! Anh đi tìm anh ấy hỏi cho rõ!

Vương Nhất Bác vội vàng kéo Vấn Hàn lại, bất đắc dĩ nói:

- Vấn Hàn ca, anh còn không hiểu sao? Em chính là vì không muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng này, nên mới nhờ đến anh. Ban nãy anh ấy đã nhìn thấy rồi, đã bị dọa đủ sợ rồi. Anh còn đi tìm anh ấy, là muốn ép anh ấy khổ sở thêm à?

Lý Vấn Hàn nổi giận, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, mắng Vương Nhất Bác:

- Cậu có phải bị Tiêu lão sư hạ thuốc gì làm mê muội rồi không? Tối hôm qua sự việc kia tính cho cùng đều không hề có chút liên can đến em! Anh ấy bị bắt đi, là do ân oán với cô gái kia! Cậu dùng hết toàn lực đi cứu anh ấy, còn chưa nói, anh ấy bị hạ thuốc, anh đã bảo cậu đưa đến bệnh viện. Cậu cũng một mực không chịu! Ngu ngốc đem chính thân mình đi làm thuốc giải dược cho anh ấy, đem thân đưa đến tay anh ấy. Cậu nhìn cậu xem, bộ dáng gì đây? Mấy năm trời lăn lộn làm thực tập sinh, tập đến chết đi sống lại, ngã, chấn thương, ngất xỉu… anh cũng chưa từng nhìn qua cậu thê thảm đến mức này! Đến giờ, cậu cũng chỉ vì nghĩ cho Tiêu Chiến, không muốn anh ấy khổ sở? Cậu nếu không phải ngốc, thì chính là đầu óc có bệnh!

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn Lý Vấn Hàn, nhiều năm như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh phát tiết cáu giận như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Vấn Hàn thấy cậu không nói lời nào, cảm giác cơn giận vẫn chưa phát tiết ra được, lại tiếp tục nói:

- Cậu có nghĩ tới người nhà của cậu không vậy, Vương Nhất Bác? Người nhà của cậu nếu biết cậu cùng đàn ông phát sinh quan hệ này, sẽ phản ứng như thế nào. Hiện giờ, cậu còn làm cho bản thân ra nông nỗi này, nếu người nhà cậu nhìn thấy, khẳng định sẽ vô cùng đau lòng!

Vương Nhất Bác ôm chăn ngồi ở trên giường, cúi đầu lẩm bẩm nói:

- Chính là… em không có biện pháp. Anh nghĩ em chưa từng trốn chạy, chưa từng khổ sở à. Chỉ là nếu không phải anh ấy thì không được. Em yêu anh ấy, không quan hệ đến giới tính.

LýVấn Hàn càng nghe càng tức giận, một quyền đánh vào người Vương Nhất Bác, chỉ vào người cậu:

- Nếu đã yêu đến vậy, bộ dạng này của cậu cứ để cho anh ta nhìn đi! Khiến cho anh ta nhìn cho rõ xem, anh ta rốt cuộc đã đem Vương Điềm Điềm của chúng ta lăn lộn thành bộ dáng gì? Nếu anh ta có tâm, khiến cho anh ta biết đau lòng khổ sở cũng tốt!

- Vấn Hàn ca, em cầu xin anh việc này…

- Gì nữa?

Lý Vấn Hàn thuận miệng nói.

- Chuyện tối qua chúng ta biết là được. Anh cũng đừng nói gì với Tiêu Chiến. Anh ấy thật sự chuyện gì cũng không biết cả.

Lý Vấn Hàn nghe vậy sửng sốt, vội hỏi nói:

- Cậu có ý gì vậy? Chuyện hôm qua kinh động như vậy? Tại sao có thể cái gì cũng không biết? Lại còn có kiểu người mất trí nhớ nhờ rượu tốt vậy à?

Đánh chết Lý Vấn Hàn cũng không tin. Chỉ nghĩ, quả nhiên, Tiêu Chiến dùng chiêu trò này để lừa Vương Nhất Bác xoay vòng vòng.

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt của anh, liền biết Lý Vấn Hàn đang suy nghĩ cái gì, trong mắt tràn đầy ý cười, nói:

- Thật sự, là thật. Chiến ca của em, anh ấy ngốc vậy thật đó. Rõ ràng là một chút rượu cũng không uống được, lại luôn là người bị lừa rượu hoặc ép rượu. Uống rượu vào rồi, rượu phẩm lại cực kém. Nếu không phải uống say lại phát điên biến thành chó cắn người, thì cũng sẽ biết thành tiểu ngốc tử bán manh. Tóm lại, cứ uống rượu vào là sẽ gặp rắc rối. Gây họa xong đều là em giúp anh ấy thu dọn hậu họa. Đáng giận nhất chính là việc đó đó, cứ đến ngày hôm say lại quên sạch sẽ mọi việc. Cái gì cũng không nhớ nổi.

- Ê, nói thì nói. Cậu đỏ mặt làm cái gì?

Lý Vấn Hàn nhìn đến thì chịu không nổi, nổi da gà chấn động nổi đầy cả người, vội ngắt lời nói.

Vương Nhất Bác thu hồi biểu tình, có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu tiếp tục nói:

- Tóm lại, chuyện này anh cứ giấu anh ấy là được. Đặc biệt là những chuyện Trịnh Hảo Mỹ làm hôm qua. Chiến ca là người tự trọng vô cùng cao, nếu anh ấy biết bản thân bị người ta mang đi làm những trò đó, sẽ bị đả kích lớn.

- Vương Nhất Bác. Có đáng không?

Lý Vấn Hàn ngắt lời nói.

- Cái gì?

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn anh, hỏi.

- Anh hỏi cậu. Vì một người đàn ông như vậy, ngoại trừ đẹp trai ra, đòi tiền cũng không có tiền, muốn danh khí cũng không có danh khí, ngay cả căn hộ để ở cũng là đi thuê, không mua nổi. Điều kiện của nhà cậu, anh ít nhiều vẫn biết một chút. Kiểu căn hộ như vậy, chỉ cần cậu muốn, mua hai ba căn cũng không thành vấn đề. Người đó, xứng đáng sao? Mấu chốt nhất chính là, anh ta là đàn ông! Ba mẹ cậu biết được sẽ thương tâm, thân thích biết sẽ cười nhạo cậu là một thằng đồng tính luyến ái! Bạn bè biết, có bao nhiêu người thông cảm cho cậu? Vì một người mà phải như vậy, xứng đáng sao?

- Phải. Xứng đáng! Em cảm thấy xứng đáng là được. Chỉ cần cùng Chiến ca ở bên cạnh nhau. Em chịu khổ cũng đáng, em chịu khinh thường cũng được, em chịu cười nhạo cũng không sao. Bố mẹ em thương tâm, nếu em nhìn thấy, em cũng sẽ thấy có lỗi, sẽ thấy thương tâm. Chỉ là, nếu không có Chiến ca ở bên, em sống cũng không bằng chết. Em yêu anh ấy, chỉ bởi vì anh ấy là Tiêu Chiến, vậy thôi.

- Cậu…- Lý vấn hàn bất đắc dĩ nói – Anh hiện tại cũng hiểu cậu như thế nào với Tiêu Chiến, chỉ là tuổi cậu còn trẻ, tương lai…

"Cạch!" Cửa phòng bị mở ra, Tiêu Chiến đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác ở trên giường, đôi mắt đỏ lên.

Lý Vấn Hàn nhìn Tiêu Chiến, liền biết anh chắc hẳn đã nghe thấy hết. Lý Vấn Hàn đứng dậy đi đến trước mặt anh, chớm nhấc tay muốn đấm, lại ghìm lại lần nữa buông thõng xuống, thở ra nói:

- Nói thật, tôi rất muốn đấm cho anh một phát. Anh nhìn xem, anh đem đứa nhỏ này mê muội nó thành cái dạng gì rồi? Nếu một ngày tôi phát hiện ra, anh đối với cậu ta không tốt, xem thử tôi có đánh chết anh không!

Nói xong dùng sức đẩy Tiêu Chiến qua một bên, nhanh chóng từ phòng ngủ rời đi.

Tiêu Chiến không nói một lời đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm lấy tay cậu, vừa muốn nói, Vương Nhất Bác lại bất giác bật một tiếng kêu khẽ.

Anh vội buông tay cậu ra. Nhìn lại, thấy rõ mu bàn tay cũng tràn đầy vết thương, không chỉ là da tay bị rách tươm, mà máu vẫn còn rướm ra.

- Cái này…làm sao chỗ mu bàn tay lại bị…

Vương Nhất Bác rút tay về, vội nói:

- Vết thương này không phải do anh làm. Không có quan hệ gì với anh. Là do hôm qua em không cẩn thận đập vào xe. Không phải vì anh gây ra. Đừng để ý.

Tiêu Chiến tiến lên vòng tay ôm Vương Nhất Bác, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ vòng tay đem cả người cậu cuốn vào trong lòng ngực. Anh ở bên tai Vương Nhất Bác, nghẹn lời nói:

- Vương Nhất Bác, anh hối hận rồi. Thật sự hối hận rồi…

Vương Nhất Bác vừa nghe đến những lời này, theo bản năng muốn kháng cự, lại nghe đến Tiêu Chiến tiếp tục nói:

- Em còn nhớ rõ lời trước đây anh nói không? Nếu có một ngày bởi vì anh, mà làm ảnh hưởng sự nghiệp của em, xúc phạm tới nhân sinh của em, anh sẽ liền rời bỏ em, trốn đi, trốn đến một nơi mà em có lật tung lên cũng không tìm thấy.

Vương Nhất Bác dùng sức lấy tay đấm mạnh vào Tiêu Chiến, cả giận nói:

- Anh dám!

Lần này cậu thật sự tức giận mà dùng hết sức lực, Tiêu Chiến bị cậu đấm rất đau, ho khan hai tiếng, vòng tay ôm cậu vẫn không lỏng ra, nói tiếp:

- Em nghe anh nói hết đã. Anh hối hận rồi, anh muốn thu hồi những lời nói đó. Từ nay về sau, mặc kệ là phú quý cũng được, bần cùng cũng được, khổ sở cũng được, vui vẻ cũng được, chưa nói đến anh bị hủy hoại, thậm chí là huỷ hoại đi em, nhưng chỉ cần em không bảo anh đi, anh tuyệt đối không sẽ rời bỏ em mà đi. Cho dù tất cả mọi người trên thế giới muốn anh rời bỏ em, chỉ cần em còn muốn anh, anh liền cả đời ở bên cạnh em, tuyệt đối không rời đi.

Vương Nhất Bác thốt nhiên im lặng, chỉ ở Tiêu Chiến trong lòng ngực gật gật đầu, sau đó nói:

- Em mặc kệ trước kia anh thế nào, tóm lại, mỗi ngày sau này, anh là của em, chỉ được là của em. Ai cũng không được quyền mộng tưởng, bằng không, em battle với cả thế giới!

- Ừm. Được. Tiêu Chiến là của em. Ngoại trừ Vương Nhất Bác ra, ai mơ tưởng đến gần anh đều sẽ dẹp bỏ đi, được không?

Tiêu Chiến cười gật gật đầu, hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, đôi môi nhẹ nhàng hôn khẽ.

Lý Vấn Hàn ở cửa nhìn một màn này, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, thở dài, rồi dứt khoát đi khỏi, chính mình vẫn là không cần tiếp tục làm bóng đèn.

Mười lăm phút sau, Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác đã mặc gọn gàng áo quần ra khỏi phòng, đối Lý vấn hàn nói:

- Vấn Hàn lão sư, cậu ngồi chờ một chút. Tôi giúp Nhất Bác rửa mặt chút. Vũ Đồng có lẽ sắp về đến, cậu giúp tôi mở cửa cho cô ấy nhé?

Lý Vấn Hàn im lặng gật đầu.

Quả nhiên, hai người vào phòng tắm không bao lâu, Chu Vũ Đồng liền mang theo bao lớn bao nhỏ đã trở lại.

- Tiêu Chiến! Em là đồ vô nhân tính! Bỏ mặc chị ở siêu thị chật vật xoay sở một mình! Chị đã bảo là chị có đủ tiền! Lại còn không muốn mượn tiền chị, đòi về nhà lấy tiền! Tiền đâu không thấy, người cũng mất tăm luôn! Hại chị một mình mang vác một đống thứ này về đến đây. Đợi ở dưới sảnh mãi cũng không thấy, lại phải trèo lầu đem lên! Đồ ác độc!

Lý Vấn Hàn vội tiến lên giúp cô cầm lấy đồ vật, Chu Vũ Đồng xua xua tay biểu ý không cần, tung chân đá mở cửa phòng bếp, sau đó liền đem trong tay một đống lớn đồ vật đi vào. Lý Vấn Hàn nhìn trên mặt đất sừng sững một bao đánh dấu 10 ki-lô-gam gạo, chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Quả nhiên, con gái yểu điệu không mở nổi nắp bình gì đó, đều là gạt người.

Chu Vũ Đồng ngoắc tay bảo Lý Vấn Hàn lại gần, đưa cho anh một túi thuốc đủ loại:

- Này, cái này là Tiêu Chiến nhờ tôi mua giúp Vương Nhất Bác. Chốc nữa anh đưa cho cậu ta đi. Tôi là nữ, không tiện lắm.

Lý Vấn Hàn thuận tay cầm lấy túi thuốc, tay còn lại cầm ly nước uống, tò mò:

- Cô mua thuốc gì mà cả túi to vậy?

Chu Vũ Đồng nhún vai, thản nhiên nói:

- Chiến Chiến nhờ tôi mua thuốc thoa vết thương cho Vương Nhất Bác. Tôi cũng không ngốc. Đằng nào cũng đến hiệu thuốc rồi, nên thuận tiện mua thêm bao cao su, dầu bôi trơn các loại, thuốc tan máu bầm…

“Phốc……” Lý Vấn Hàn trực tiếp phun nước, ho khan hai tiếng chỉ vào Vũ Đồng nửa ngày nói không ra lời.

- Này, cô…cô có phải phụ nữ không vậy… đi mua mấy thứ đồ này.

Chu Vũ Đồng thản nhiên cười khẩy:

- Mấy cái này có là gì? Đều tính là dụng cụ an toàn tình dục. Ai yêu nhau, nảy sinh quan hệ mà chả cần. Anh ngại cái gì? Huống chi hai người bọn họ như vậy, dĩ nhiên có điểm khó hơn một nam một nữ làm tình. Cho nên mua thêm dầu bôi trơn, tránh để lại thương tổn.

- Cô….

Lý Vấn Hàn thật sự nói không ra lời, cô gái này, trong suy nghĩ của anh về phụ nữ lâu nay, quả thực quá khủng bố…

- Cô cái gì mà cô? Anh suy nghĩ hạn hẹp, so sánh nữ với nam làm cái gì.

- Cô còn nói được? Cô quả là khai phá cho tôi một mớ suy nghĩ khác thường về phụ nữ…

- Là do anh kiến thức hạn hẹp, định kiến lại vô bờ.

- Cái gì! Tôi không phân biệt, nhưng cô cũng quá sức khác thường rồi!

- Anh xảo ngôn cái gì? Rõ ràng là phân biệt. Trên đời này, làm gì có chuyện nam được thì nữ không được?

- Thôi giùm đi, hai người cãi nhau, tôi ở trong phòng tắm cũng nghe được.

Tiêu Chiến sớm nghe được hai người cãi cọ, giúp Vương Nhất Bác tạm ổn xong thì đi ra ngoài ngăn lại:

- Chị đưa cho em thuốc em nhờ đi.

Lý Vấn Hàn đem bao thuốc đưa trước mặt Tiêu Chiến:

- Anh tự nhìn xem cô ấy mua cái gì cho anh? Xem xem tôi cãi với cô ấy có đáng không?

Tiêu Chiến kỳ quái mở ra gói thuốc lớn, một đống hộp condom màu sắc rực rỡ quả thực làm anh hết hồn, hoa mắt. Nhanh chóng lại đem túi khép lại, đỏ mặt nói với Chu Vũ Đồng:

- Bảo chị mua thuốc thoa vết thương, thuốc giảm đau. Chị mua thêm mớ đồ này làm cái gì?

Chu Vũ Đồng le lưỡi, cười nói:

- Không có gì… Là chị giúp hai người, có thể gia tăng tình cảm đó. Ê này, mấy cái đó hương thơm lắm, cái có gai kia kìa, làm tăng cảm giác…

Tiêu Chiến lấy ra bên trong thuốc mỡ, đem mớ đồ còn lại không chút khách khí quăng trở lại cho Vũ Đồng, mắng: "Chị đi chết đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro