Part 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến xoa tóc Vương Nhất Bác, giúp cậu sửa sang lại quần áo, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói:

- Nghe lời, tối nay nhất định bồi thường cho em!

Vương Nhất Bác hầm hừ nói:

- Đây là lần thứ hai bị phá rồi, em vì giữ mặt mũi cho anh, mới nhịn thằng nhóc đó. Nếu là lại có lần thứ ba...

- Biết rồi biết rồi, Lam nhị ca ca, có thể đi ăn cơm chưa? Anh đói rồi...

Vừa nói vừa kéo Vương Nhất Bác cực kỳ không tình nguyện đi ra ngoài.

- Sao mày ở đây?

Hạ Chi Quang toàn thân địch ý, nói.

- Tôi ở cùng người yêu, chẳng lẽ còn phải đợi cậu đồng ý? Đừng tưởng tôi không biết, cậu vì biết tôi ở đây nên mới gấp gáp đến gọi cửa.

Hạ Chi Quang sửng sốt, nói thật, cậu thật ra là ban nãy ở phòng ăn nhìn ra sảnh, thấy Vương Nhất Bác đi đến, sau đó cùng Tiêu Chiến về phòng. Tuy rằng không biết hai người ở bên trong làm cái gì, nhưng trong lòng vô cùng không muốn người này ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến, cho nên mới quyết định đến đập cửa phòng.

Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc ra địch ý, quay đầu đi, không ai có ý muốn nhìn đến ai. Tiêu Chiến thở dài, kéo cả hai đi:

- Đi đi! Đi thôi! Đi ăn sáng đã.
Bữa sáng là kiểu ăn buffet, ba người tìm bàn ngồi vào trước. Vương Nhất Bác nói:

- Anh ngồi ở đây đợi đi. Em đi lấy salad cho anh.

Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác nấu cơm không được, nhưng trộn salad lại đặc biệt ngon. Nghệ sĩ như bọn họ, kỵ nhất là ăn đồ dầu mỡ, buổi sáng tất nhiên nên chọn ăn chút salad cùng trứng gà.

- Chiến Chiến, em đi lấy trứng gà, anh ăn mấy cái?

Hạ Chi Quang cũng vội đứng lên.

- Hai cái! - Vương Nhất Bác quay đầu lại nói. - Chiến ca luôn ăn một cái trứng luộc kỹ, một cái trứng ốp la.

Hạ Chi Quang mắt trợn trắng, nói:

- Không hỏi đến mày!

Vương Nhất Bác nhìn cậu một cái, lạnh nhạt xoay người đi, đối với loại người muốn tìm cảm giác tồn tại cho mình, biện pháp tốt nhất là xem hắn như không tồn tại.

- Hạ Chi Quang, cậu cứ đi lấy món cậu thích ăn là được. Đồ của anh để Nhất Bác chuẩn bị. Lúc trước ở đoàn phim cũng như vậy, đã quen khẩu phần của nhau rồi. Lát nữa em cũng nếm thử salad cậu ấy trộn đi, hương vị thật sự không tồi.

- Em không ăn!

Hạ Chi Quang xoay người đi rồi, Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài, xem ra thật sự cần phải tìm thời gian cùng Hạ Chi Quang nói chuyện cho rõ ràng.

Không lâu sau, hai người đều đã trở lại. Vương Nhất Bác đặt đĩa salad đã được trộn kỹ trước mặt Tiêu Chiến. Hạ Chi Quang nhếch mép, đem salad của Vương Nhất Bác đẩy xa một chút, đưa đĩa salad của mình trộn đến trước mặt anh, cười nói:

- Chiến ca, anh nếm thử đi. Ban nãy em tra di động cách làm, rất ngon đó.

Vương Nhất Bác không để ý tới cậu, nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, điềm nhiên đẩy dĩa salad của Hạ Chi Quang ra:

- Trong dĩa này có cà chua sống. Món này buổi sáng ăn sống có thể bị tiêu chảy. Không phải tự nhiên mà người ta lại chuẩn bị cà chua chiên và cà chua nướng ở trên bàn buffet!

- Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa!

Hạ Chi Quang nhảy dựng lên, trực tiếp mắng.

- Lặp lại lần nữa cũng như vậy.

Tiêu Chiến đau đầu đỡ trán, vội khuyên nhủ:

- Được rồi. Làm ơn đi, hai người đừng có náo loạn, đây là nhà ăn chung của khách sạn đó!

Bữa ăn sáng trong không khí căng như dây đàn cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ kéo Vương Nhất Bác, nửa dựa vào trên người cậu, vừa đi vừa nói chuyện nói:

- Hạ Chi Quang tính tình con nít lắm. Trước đây anh vẫn xem cậu ta như em trai ruột thịt mà đối đãi. Chuyện của anh và em có thể cậu ấy bị chấn động nên trong thời gian ngắn này chưa tiếp thu được. Đợi một thời gian nữa, cậu ấy ổn định tâm tình, anh sẽ nói chuyện cho cậu ấy hiểu.

- Anh chắc không? - Vương Nhất Bác nhíu mày. - Em cảm thấy cậu ta không đơn thuần như vậy đối với anh đâu.

Tiêu Chiến lắc đầu, nói:

- Không đâu. Thằng bé đó so với em còn nhỏ hơn mấy tuổi. Cho nên nó trẻ con lắm. Em đừng so đo với nó.

- Em không so đo. Nhưng em thấy không ổn. Anh sao rồi? Bụng khó chịu rồi phải không?

- Cũng không đến nỗi nào. Nhưng anh cần đi vệ sinh. Ban nãy ăn đến bốn cái trứng gà. Xem ra trưa nay không cần ăn nữa.

Vương Nhất Bác mắt trợn trắng:

- Ăn không vào thì đừng ăn! Anh việc gì phải chiều cậu ta! Anh đi WC đi, em đi mua cho anh thuốc tiêu thực! Rốt cuộc em tạo nghiệt gì vậy? Tức muốn điên người vẫn phải chiếu cố cho anh!

Tiêu Chiến xoa xoa bụng, nhăn mặt:

- Được rồi mà... Lam nhị ca ca, em mau đi đi.

Tiêu Chiến đi vệ sinh xong ra ngoài. Nhưng nhìn không thấy Vương Nhất Bác đâu. Trong lòng liền thấy lo lắng, vừa định ra cửa tìm thì thấy Hạ Chi Quang cùng Bành Sở Việt đi tới.

- Hai người lúc vào đây có thấy Nhất Bác không? Cậu ấy ra ngoài lâu rồi nhưng vẫn chưa về.

- Không thấy, có quỷ mới biết hắn đi đâu.

Hạ Chi Quang lạnh mặt nói.

Bành Sở Việt lắc lắc đầu, nói:

- Không thấy. Chiến Chiến, cậu ấy không ở đây, vừa hay bọn tôi có việc muốn nói với cậu. Vào phòng nói đi.

Tiêu Chiến gật đầu, theo hai người cùng nhau vào phòng.

- Sao vậy? Có chuyện gì?

Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.

Bành Sở Việt do dự một chút, mở miệng nói:

- Chiến Chiến, chúng ta nhiều năm như vậy là anh em, có chuyện nên tôi cứ việc nói thẳng vậy. Cậu cùng Vương Nhất Bác...

- Bành Sở Việt, tôi biết cậu muốn nói gì.

- Chiến Chiến, tôi xem cậu là anh em, cho nên mới nói với cậu chuyện này. Các cậu như vậy, có bao nhiêu đôi có được kết quả viên mãn hạnh phúc? Rõ ràng biết con đường phía trước đều là chông gai, vì cái gì cậu lại không chọn con đường bình thường như người khác mà đi? Hai người các cậu xem chừng chỉ mới ở cạnh nhau mấy tháng, quay đầu vẫn còn kịp.

Tiêu Chiến im lặng, mắt nhìn Bành Sở Việt không bày ra biểu cảm gì rõ ràng. Bành Sở Việt đành tiếp tục:

- Chiến Chiến, cậu nhìn Vương Nhất Bác đi, từ đầu đến chân cậu ta có chỗ nào phù hợp với cậu, nếu không muốn nói là hoàn toàn khác biệt. Cậu ta còn trẻ, cậu thì đã đến tuổi bị giục kết hôn rồi. Hai người quan hệ như vậy cũng không được pháp luật bảo hộ. Nếu một ngày nào đó, cậu hoặc là cậu ta gặp được người con gái mình thích, thì phải làm sao?

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cười nói:

- Bành Sở Việt, Nhất Bác không phải như cậu nói. Cậu hiểu sai cậu ấy rồi.

- Tiêu Chiến, anh bị trúng độc rồi! Bị thằng đó lừa rồi!

Hạ Chi Quang đứng lên, tức giận đến đỏ mặt:

- Thằng đó có gì tốt? Bộ dáng này của anh, cái thứ tình cảm này, anh có nghĩ đến cảm giác của bố mẹ anh không? Lúc trước khi bố mẹ anh đến ký túc xá thăm anh, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ? Chẳng lẽ giờ anh ích kỷ muốn vì việc của anh mà hại bố mẹ anh khổ sở?

Tiêu Chiến ngồi thẳng thân mình, chậm rãi mà kiên định trả lời:

- Tôi biết các cậu là vì muốn tốt cho tôi mà nói những điều này. Tuy rằng đúng là tôi và Vương Nhất Bác ở bên nhau chưa lâu. Nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện. Những gì cậu ấy vì tôi mà làm ra, mọi người không thấy cũng sẽ không hiểu được. Vấn đề bố mẹ tôi, người nhà tôi, đương nhiên tôi biết. Không chỉ tôi, mà cậu ấy cũng phải đối mặt với vấn đề này. Nếu cả hai đối mặt với khó khăn liền lùi bước, vậy còn nói gì đến yêu thương? Tôi không biết đến cuối cùng chúng tôi sẽ đi đến bước nào. Nhưng tôi đã tự hứa với mình, và với cậu ấy. Bất luận con đường phía trước chông gai ra sao, tôi cũng đều sẽ ở cạnh cậu ấy. Chỉ là yêu thôi. Không có gì khác, đơn giản là vì người tôi yêu là Vương Nhất Bác.

- Chiến Chiến, anh điên rồi! Em không tin! Làm gì có chuyện không ai có thể chia cắt được hai người!

- Hạ Chi Quang, không cần nói nữa!

Bành Sở Việt đứng dậy, đối với Tiêu Chiến nói:

- Chiến Chiến, nếu cậu đã nói đến vậy, đã kiên quyết như vậy, tôi cũng không thể cản cậu được. Tôi tôn trọng quyết định của cậu. Hạ Chi Quang, đi thôi.

Hạ Chi Quang hồng hốc mắt, nhìn Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, Tiêu Chiến cũng mặc cậu nhìn, cúi đầu không nói. Bành Sở Việt kéo hai lần không kéo được cậu đi, rơi vào đường cùng chỉ có thể dùng sức đem cậu lôi ra khỏi phòng.

Mới vừa mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở trước cửa, không biết đã đứng bao lâu.

Tiêu Chiến đứng dậy, cười ôn nhu, nói:

- Em về rồi à? Anh còn sợ em đi lạc.

Vương Nhất Bác cũng không vào cửa, chỉ ở cửa bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, vẫn không nhúc nhích.

Bành Sở Việt tự giác xấu hổ, cảm giác bản thân mình ở sau lưng người khác bàn chuyện thị phi, như một người xấu xa. Đỏ mặt, tóm Hạ Chi Quang bước nhanh đi ra ngoài, lúc gần đi, Hạ Chi Quang vẫn là nhịn không được hung hăng trừng mắt với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đối với loại công kích tầm thường này chưa bao giờ để vào mắt. Đợi hai người rời đi, cậu bước vào, đóng cửa phòng, một bước thẳng đến trước mặt Tiêu Chiến, hôn anh mãnh liệt. Vương Nhất Bác nhắm mắt, giấu vài giọt nước mắt đau lòng nuốt ngược vào trong.

Hiển nhiên, Vương Nhất Bác nghe được tất cả. Tiêu Chiến khóe môi mỉm cười, hai tay vòng lấy cổ Vương Nhất Bác cùng cậu hôn, dây dưa triền miên đến tận khi hai người thở không nổi, khóe miệng tê cứng, mới chậm rãi buông ra.

- Em nghe hết rồi à?

- Em sẽ học cách để phù hợp với anh. Để người ta không thể nói rằng, em và anh không phù hợp với nhau.

Vương Nhất Bác ôm chặt anh, hơi thở gấp gáp.

Tiêu Chiến cười, nhéo cậu mặt, cười nói:

- Anh khen em hết lời, em không nghe, lại đi nhớ đến lời chê trách vô nghĩa này?

Vương Nhất Bác vẫn nhìn anh, kiên định nói:

- Em sẽ nỗ lực kiếm tiền, học cách nấu cơm, học làm việc nhà, học cách chăm sóc anh thật tốt. Trên thế giới, không có ai tốt với anh bằng em.

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Chiến lại nhịn không được đánh cậu một chút, sau đó nghiêm túc nói:

- Nấu cơm, anh sẽ làm. Kiếm tiến, anh cũng kiếm cùng em. Việc nhà, anh làm được. Em đối với anh còn chưa đủ tốt sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Không được! Kiếm tiền để em! Em nuôi anh! Em làm được!

Tiêu Chiến nghe vậy, lại cười, cốc đầu cậu nói:

- Ai bảo em làm không được đâu. Cún con của anh lợi hại nhất, ca hát, vũ đạo, đua moto, ván trượt, trượt tuyết, lego, chơi Yoyo... cái gì cũng đều vô cùng vô cùng tài năng. Nhưng anh cũng là nghệ sĩ, cũng phải kiếm tiền. Vương Nhất Bác, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là được. Em làm những việc khiến em vui vẻ là được, anh không yêu cầu gì thêm.

- Chiến ca, em chắc là kiếp trước đã đi cứu hệ Ngân Hà rồi, nếu không, thượng đế làm sao có thể đem anh đến bên cạnh em?

Tiêu Chiến cười gật đầu, nói:

- Ừ, ừ. Cho nên em phải đối tốt với anh một chút, ngày thường lái moto, trượt ván hay làm gì đều phải chú ý an toàn, nếu không cẩn thận gãy tay gãy chân, chấn thương các thứ, anh không chăm sóc nổi em là anh chạy theo người khác...

- Anh dám!- Vương Nhất Bác trừng mắt ở chung quanh nhìn một vòng, trước ánh mắt thắc mắc của Tiêu Chiến, chỉ vào Kiên Quả, uy hiếp nói- Anh dám theo người khác. Em đem nó ra hầm!

Tiêu Chiến vội ôm lấy Kiên Quả, bất mãn nói:

- Không được. Em làm nó sợ bây giờ!

Hai người đùa đùa nháo nháo với nhau một hồi, sau đó lại im lặng ôm nhau, dựa lẫn nhau nghỉ ngơi, xem truyền hình.

Cả ngày hai người cũng không ai nghĩ đến chuyện ra ngoài. Thời gian quá ngắn ngủi, ngày mai Vương Nhất Bác lại phải rời đi, không biết khi nào mới lại gặp nhau được. Hai người liền ở yên cùng nhau trong phòng. Vì muốn tránh chuyện đụng mặt gây khó xử lẫn nhau như lúc sàng, đến giờ ăn cơm tối, hai người cũng chọn ở trong phòng gọi cơm về cùng nhau ăn.

Hồ nháo cả ngày, đêm khuya hai người mới nặng nề ngủ......

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến còn ngủ say, vươn tay đắp chăn đàng hoàng lại cho anh, hôn vài lần lên trán Tiêu Chiến, sau đó trộm rời giường, hết sức im lặng để không đánh thức anh, rồi nhanh chóng mặc chỉnh tề, mang hành lý ra cửa.

"Chiến ca, em không muốn anh tiễn em, nhìn ánh mắt anh, em sợ chính mình đi không nổi!" Vừa ra đến trước cửa, cậu lại lần nữa nhìn Tiêu Chiến ngủ say như chết, lắc đầu, thầm nghĩ: "Tối hôm qua đúng là em hành anh mệt rồi...." Nghĩ đến đây, lại xoay người cầm lấy trên bàn ghi chú giấy, viết mấy chữ, sau đó hạ quyết tâm ra cửa.

Tiêu Chiến vẫn như cũ ngủ thật sự say. Không ngờ tới, Vương Nhất Bác vừa mới ra khỏi cửa, cửa phòng lại bị mở ra, một bóng người lặng lẽ lách vào.

Hạ Chi Quang tay chân nhẹ nhàng đi vào bên cạnh bàn, do dự nhìn thấy được tờ giấy ghi chú của Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, khi nào anh tỉnh lại, gọi điện thoại cho em. Em phải đi rồi. Yêu anh, nhớ anh!"

Cậu phẫn nộ đem tờ giấy vò thành một cục ném thẳng vào thùng rác. Sau đó cởi giày, để chân trần nhẹ nhàng đi tới bên mép giường Tiêu Chiến, nhanh chóng tháo bỏ quần áo của mình. Sau khi cởi bỏ hết, lại lần nữa do dự một chút rồi hạ quyết tâm chui vào trong chăn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trong lúc ngủ say, chỉ cảm thấy bên người một trận khí lạnh thổi qua, theo bản năng tưởng Vương Nhất Bác trở mình, anh nhẹ nhàng vươn tay, dịch người qua phía cậu, định chạm vào vỗ về. Không ngờ, mới vừa đụng tới cơ thể Vương Nhất Bác, cậu lại rùng mình, không chỉ vậy, cả người đều không ngừng run rẩy.

Tiêu Chiến một chạm vào liền phát giác ra điểm không đúng, nhanh chóng mở mắt ra, đứng dậy, nhìn người trước mắt, vô cùng phẫn nộ quát:

- HẠ CHI QUANG! CẬU RỐT CUỘC LÀM TRÒ GÌ VẬY!

Hạ Chi Quang ôm chăn ngồi dậy, nhìn Tiêu Chiến, nếu đã tới bước này, cậu cũng không còn gì phải sợ, kiên quyết nói:

- Chiến ca, em làm vậy để nói cho anh, Vương Nhất Bác có thể được anh yêu, em cũng có thể! Em so với hắn ta còn trẻ hơn, so với hắn ta....

Tiêu Chiến kinh hoàng mặc nhanh quần áo vào, tức giận nói:

- Hạ Chi Quang! Cậu có biết bản thân mình đang làm cái gì không? Cậu so cái gì? Cậu và tôi. Là bạn bè! Là anh em!

- Chuyện đó thì sao? Nếu anh yêu thích con gái, em sẽ lựa chọn yên lặng bảo hộ cho hai người, chúc phúc cho hai người! Nhưng anh vì cái gì mà chọn yêu Vương Nhất Bác? Hắn ta là đàn ông! Em cũng là đàn ông! Hắn ta có thể, em vì cái gì mà không thể? Chiến Chiến... em...

- Cậu muốn nói cái gì? Cậu yêu tôi? Hạ Chi Quang, đầu óc cậu có phải bị úng nước rồi không? Chính cậu cũng không tiếp nhận được việc này, có phải không? Cậu căn bản không phải yêu tôi! Chỉ là cậu vẫn luôn cảm thấy tôi cứ như món đồ chơi yêu thích nhất của cậu. Hiện giờ, món đồ chơi đó bị người ta đoạt đi rồi, cho nên cậu liền tức giận? Cậu không phục, phải không?

Tiêu Chiến nhặt quần áo trên sàn, ném vào trên người Hạ Chi Quang, quát:

- Cút đi!

- Tiêu Chiến! Vì cái gì! Nói cho em vì cái gì!

Hạ Chi Quang không phục.

Tiêu Chiến giận đến tái mặt. Liền đi thẳng đến trước mặt cậu, dùng tay nắm lấy cằm, bẻ mặt cậu lại, đưa mặt anh đến gần. Hạ Chi Quang liền theo bản năng né tránh một chút, sau đó lại cảm thấy không đúng, nhìn chằm chằm anh, chờ anh làm động tác tiếp theo. Hạ Chi Quang nhắm mắt.

- Bây giờ biết vì sao chưa?

Tiêu Chiến lạnh lùng buông cậu ra, nói.

Hạ Chi Quang sửng sốt, lắp bắp:

- Cái...cái gì?

- Hạ Chi Quang, cậu còn không rõ sao? Cậu không phải gay! Cậu theo bản năng né tránh là vì đáy lòng cậu chán ghét điều này. Mà tôi, cho dù có là gay, ngoại trừ Vương Nhất Bác ra, ai cũng đều không thể! Tôi yêu Vương Nhất Bác. Có nghĩa là, nếu cậu ấy là nữ, tôi cũng sẽ yêu cậu ấy. Hiện giờ, cậu ấy là nam, tôi vẫn yêu cậu ấy! Chỉ là Vương Nhất Bác thôi. Cậu không hiểu sao? Cho dù tôi có không thể cùng cậu ấy đi đến thiên trường địa cửu, thì cũng không tiếp thu nổi cậu. Hạ Chi Quang, cậu hiểu không?

Hạ Chi Quang sắc mặt đỏ lên, vừa rồi Tiêu Chiến tới gần cậu chỉ một khắc, nhưng nói thật, cậu là bản năng muốn trốn tránh. Cậu vẫn luôn cho rằng mình thích Tiêu Chiến. Nhưng giờ khắc này, cậu lại hoài nghi, nếu thật sự thích Tiêu Chiến, vì sao cậu lại vô thức trốn tránh?

Tiêu Chiến ôm trán, xoay đi:

- Cậu suy nghĩ một chút đi. Tôi ra ngoài trước. Cậu đừng khiến người khác thấy bộ dạng này của cậu!

- Chiến chiến! Thực xin lỗi!

Hạ Chi Quang chảy nước mắt, tuy rằng cậu cũng không biết chính mình vì cái gì muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, không có trả lời cậu, lại nhanh chân hơn, cơ hồ muốn chạy vội ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro