chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù tôi không chắc liệu sau này lớn lên tôi có thể đạt được ước mơ hiện tại của mình hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng trong tương lai, tôi sẽ là một người biết suy nghĩ hơn và biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Tôi sẽ làm được tất cả những gì tôi có thể làm : sống một cuộc sống lành mạnh, chăm chỉ tập thể dục, đọc thật nhiều sách và làm những điều tốt cho xã hội .

Khi còn học cấp 2 , đây là bài văn tôi đã viết về tương lai của mình. Tôi nhớ sau khi làm xong, các bạn tôi đã nói cho tôi rằng rằng họ đã viết về cuộc sống đại học của mình. Lúc đó, tôi mới nhận ra có lẽ tôi đã hiểu sai đề bài . Nhưng điều thú vị hơn là cuộc sống hiện tại của tôi rất giống với bài văn năm đó. Tôi đã sống lành mạnh hơn rất nhiều, đọc nhiều sách và học hỏi được thêm rất nhiều thứ. Cuộc sống của tôi bây giờ rất đầy đủ. Mặc dù không trở thành nhà báo như ước mơ thuở bé, nhưng công việc hiện tại của tôi là phóng viên, công việc này mang đến cho tôi niềm vui, tiếng cười và cả sự mệt mỏi.

Sau bao năm, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi biết quan tâm và để ý đến mọi người xung quanh, không còn là cô bé suốt ngày tức giận và khóc lóc vì những bài kiểm tra hay khi bị người lớn mắng nữa. Bây giờ, tôi giống như mọi người ban ngày đi làm, tối về nhà và luôn có những ngày nghỉ để nghỉ ngơi và đi chơi với gia đình và bạn bè. Một cuộc sống mà hầu như mọi người đều mong muốn.

Đến nay, khi sắp bước sang tuổi 30, tôi vẫn chưa yêu ai. Có lẽ tôi đang đợi một ai đó hoặc vẫn nhớ đến chàng trai ấy. Rất lâu về trước , lúc tôi còn là một học sinh cấp 3 , tôi đã từng thích một chàng trai rất sâu đậm. Chúng tôi bằng tuổi nhưng học khác trường. Tôi biết rất nhiều về cậu ấy, còn cậu ấy không biết tôi là ai. Tôi không buồn vì điều đó, vì xung quanh cậu luôn có những cô gái xinh đẹp hơn tôi. Tôi chỉ tiếc vì đã không bày tỏ tình cảm của mình.

Nhưng cũng không sao, vì tôi luôn có gia đình và bạn bè bên cạnh để san sẻ nỗi buồn. Gia đình rất yêu thương tôi, dù bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn bé. Tôi sống với ông bà ngoại, còn em gái sống với bố và bà nội. Sau đó, mẹ tôi tiến thêm một bước nữa đó là kết hôn với một người đàn ông nước ngoài. Sau một thời gian họ đã có gới nhau một đưa con đó là em trai cùng mẹ khác bố hiện tại của tôi . Bố dượng rất quý tôi và em gái, nên chúng tôi khá thích ông. Vài năm sau, bố ruột tôi cũng có gia đình mới và tôi có thêm một cô em gái. Tuy nhiên, gia đình mới của bố không hạnh phúc và ông lại ly hôn. Tôi không quan tâm nhiều, vì từ nhỏ tôi và nhà nội không có mối quan hệ tốt. Bà nội thường nói xấu mẹ tôi, khiến tôi và bà ngày càng xa cách. Chúng tôi hay cãi nhau, và điều đó vẫn không thay đổi đến hiện tại.

Và hiện tại là 00 giờ 00 phút ngày 4 tháng 9 năm 2040. Tôi đang ngồi trên sàn nhà, đốt nến trên chiếc bánh kem mà tôi đã mua lúc đi làm về để chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của mình. Tôi chắp tay lại, ước một điều ước cuối cùng, rồi nhìn quanh ngôi nhà đã gắn bó với tôi mấy năm nay. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên con dao đang cầm trong tay. Tôi quyết tâm rạch nát cánh tay mình. Cảm giác đau đớn khiến tôi muốn hét lên thật to, nhưng thay vào đó, tôi uống thêm vài viên thuốc ngủ để cái chết nó sẽ đến nhanh hơn . Trước mắt tôi bắt đầu mờ mịt dần, mọi thứ như tan biến vào hư vô.

Tôi tỉnh lại, cảm giác đau nhức vẫn còn trên tay. Tôi nhớ là mình đã tự tử rồi, nhưng tại sao tôi vẫn còn sống? Tôi đi gần lại chiếc gương mà mình thường dùng để chao chuốt cơ thể thì tôi chợt thấy một cơ thể nhỏ bé đang nằm trên sàn nhà cùng vũng máu đông từ cơ thể đó chảy ra .

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 1 giờ sáng rồi, gần một tiếng sau khi tôi tự tử. Chợt nhớ ra bạn bè và em gái tôi thường đến nhà vào 1 giờ sáng để chúc mừng sinh nhật tôi. Mọi năm cũng vậy, họ luôn đến đúng giờ này, vì họ muốn bản thân là người đầu tiên chứng kiến tôi bước sang tuổi mới và năm nay cũng không ngoại lệ.

Tôi lo lắng, hình dung ra cảnh họ bước vào và chứng kiến tình trạng khủng khiếp này. Niềm vui và tiếng cười sẽ biến mất, thay vào đó là nỗi đau và sự kinh hoàng.

Tôi nghe thấy tiếng bấm mật khẩu ở cửa. Tim tôi chùng xuống, biết chắc rằng họ đã đến rồi. Trong giây lát, cánh cửa mở ra và những gương mặt quen thuộc bước vào với nụ cười trên môi, sẵn sàng chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng niềm vui của họ nhanh chóng bị dập tắt khi họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tiếng hét vang lên, sự hoảng loạn lan tỏa. Bạn bè và em gái tôi đổ xô đến cơ thể bất động của tôi, cố gắng gọi tôi tỉnh lại, nhưng tất cả đều vô vọng. Tôi đứng đó, trong hình hài một linh hồn, bất lực và đau đớn khi nhìn những người thân yêu phải chịu đựng nỗi đau này.

Tôi đã không nghĩ đến họ khi quyết định kết thúc cuộc đời mình. Giờ đây, tôi chỉ có thể hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy cách vượt qua nỗi mất mát này và tiếp tục sống, dù không có tôi bên cạnh.

Họ nhanh chóng đưa tôi đi bệnh viện, hy vọng có thể cứu sống tôi. Những tiếng bước chân vội vã, tiếng xe cứu thương, và những lời cầu nguyện dường như vọng lại trong không gian. Nhưng tôi biết, có lẽ không kịp nữa rồi.

Trong lúc họ cố gắng hết sức để giữ lại một chút hy vọng, tôi đứng đó, trong hình hài của một linh hồn, cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của những người mà tôi yêu thương. Tôi nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của bạn bè và em gái, những người đã luôn bên cạnh tôi, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn suốt những năm qua.

Tôi nhận ra rằng, quyết định kết thúc cuộc đời mình không chỉ là chấm dứt nỗi đau của bản thân, mà còn gây ra một vết thương sâu sắc cho những người ở lại. Trong khoảnh khắc này, tôi chỉ có thể hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống, và rằng họ sẽ nhớ về tôi với những ký ức đẹp đẽ hơn là cảnh tượng đau lòng này.

Khi ánh đèn cấp cứu nhạt dần, bác sĩ bước ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Ông thông báo cho những người bạn của tôi và em gái tôi rằng tôi không qua khỏi. Tin tức như một cú sốc mạnh mẽ, khiến em gái tôi và người bạn thân nhất của tôi ngã quỵ xuống sàn. Nỗi đau và sự bất lực hiện rõ trên gương mặt họ. Rất may là em rể của tôi và chồng của bạn tôi có mặt ở đó, họ nhanh chóng đỡ lấy cả hai, cố gắng an ủi và giữ họ không bị tổn thương thêm.

Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Tôi đứng đó, như một bóng ma, bất lực nhìn những người mình yêu thương phải chịu đựng nỗi đau mà tôi đã vô tình gây ra. Tôi muốn ôm lấy em gái và bạn thân của mình, muốn nói rằng tôi xin lỗi, rằng tôi không muốn họ phải đau khổ như thế này.

Nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Tất cả những gì tôi có thể làm là hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy sức mạnh để vượt qua nỗi mất mát này, và rằng họ sẽ có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trở lại trong cuộc sống của mình. Trong thâm tâm, tôi nguyện cầu rằng họ sẽ nhớ về tôi không phải bằng những giọt nước mắt, mà bằng những ký ức đẹp và những nụ cười đã từng có.

Tôi biết rằng mẹ và bà ngoại tôi vẫn chưa biết chuyện này. Ý nghĩ về nỗi đau mà họ sẽ phải chịu đựng khiến lòng tôi quặn thắt. Mẹ, người đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió để nuôi dưỡng tôi, và bà ngoại, người luôn yêu thương và chăm sóc tôi từ khi còn nhỏ, họ sẽ ra sao khi nhận được tin này?

Tôi thấy bạn bè và em gái tôi, vẫn còn đang trong cơn sốc, họ bắt đầu nghĩ đến việc phải báo tin cho mẹ và bà ngoại. Họ lo lắng không biết làm thế nào để truyền đạt tin tức đau lòng này một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Trong lúc đó, tôi chỉ có thể đứng nhìn, trái tim đau nhói khi tưởng tượng ra cảnh mẹ và bà ngoại sẽ phản ứng thế nào.

Mẹ sẽ khóc, nước mắt sẽ rơi như mưa khi bà nhận ra rằng con gái của bà đã ra đi mãi mãi. Bà ngoại, với tuổi già và trái tim yếu đuối, liệu có thể chịu đựng được nỗi mất mát này không? Tôi ước gì có thể quay ngược thời gian, để ngăn mình không đưa ra quyết định tàn nhẫn này, để không phải nhìn thấy những người thân yêu của tôi chìm trong nỗi đau.

Tôi nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là của riêng mình. Mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh. Và dù muộn màng, tôi chỉ có thể hy vọng rằng gia đình và bạn bè sẽ tìm thấy sự an ủi, và sẽ mạnh mẽ vượt qua nỗi mất mát này.

Khi mẹ và bà ngoại biết tin, họ liền chạy đến viện. Tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang dài và lạnh lẽo, hòa cùng những tiếng nấc nghẹn ngào. Từng bước chân như chậm lại trong nỗi lo sợ và bất lực.

Khi đến nơi, họ thấy em gái và bạn bè tôi đang ngồi gục xuống sàn, nước mắt tuôn trào. Cảnh tượng ấy khiến trái tim mẹ và bà ngoại tôi đau thắt lại. Họ tiến đến gần, nhưng không còn sức để hỏi điều gì. Ánh mắt họ tìm kiếm tôi, mong một phép màu xảy ra.

Em gái tôi lắc đầu, xác nhận rằng tôi đã ra đi. Mẹ tôi ngã quỵ, bà ôm lấy thân hình nhỏ bé của em gái tôi mà khóc. Bà ngoại tôi, người đã già yếu, không thể tin vào những gì đang diễn ra. Bà lặng lẽ đứng đó, đôi mắt tràn ngập nước mắt và nỗi đau vô hạn. Cả gia đình tôi chìm trong sự tuyệt vọng.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đau lòng này. Từng tiếng khóc, từng lời an ủi vang lên, nhưng không có gì có thể làm dịu đi nỗi đau này. Trái tim tôi tan nát khi nhìn thấy những người mà tôi yêu thương nhất đang đau khổ vì mất mát quá lớn.

Tôi ước mình có thể nói với họ rằng tôi xin lỗi, rằng tôi không muốn họ phải chịu đựng nỗi đau này. Nhưng giờ, tất cả những gì tôi có thể làm là hy vọng rằng thời gian sẽ giúp họ chữa lành, rằng họ sẽ tìm thấy sự an ủi và sức mạnh để tiếp tục sống, dù thiếu vắng tôi.

Mẹ tôi, người đã mang nặng đẻ đau tôi suốt 9 tháng 10 ngày, giờ phải chịu đựng hai cơn đau vào cùng một ngày. Ngày 4 tháng 9 này, 30 năm trước, bà đã trải qua cơn đau đầu tiên để sinh ra tôi. Khi đó, bà hôn tôi và nói: "Chào mừng con đến với thế giới này." Nhưng 30 năm sau, vào ngày 4 tháng 9 này, bà lại phải chịu đựng một cơn đau khác, đau đớn hơn nhiều, khi mất đi đứa con gái đầu lòng.

Mẹ bất lực, không biết làm gì ngoài ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của tôi, nước mắt rơi không ngừng. Trong vòng tay của bà, tôi không còn cảm nhận được hơi ấm của sự sống, chỉ còn là một hình hài đã tắt lịm. Bà nghẹn ngào, nỗi đau như xé nát trái tim, không thể tin rằng tôi đã rời xa mãi mãi.

Bà ngoại tôi, người đã chăm sóc và nuôi dưỡng tôi từ nhỏ, đứng đó, đôi mắt mờ đục vì nước mắt và nỗi đau đớn. Bà không còn sức để đứng vững, chỉ biết ngồi xuống, run rẩy và lặng lẽ khóc. Nhìn thấy hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình phải chịu đựng nỗi đau này, tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ tan.

Tôi ước gì có thể nói với họ rằng tôi xin lỗi, rằng tôi không muốn họ phải đau khổ như thế này. Nhưng giờ đây, tôi chỉ là một linh hồn, bất lực trước nỗi đau mà tôi đã vô tình gây ra. Tất cả những gì tôi có thể làm là hy vọng rằng thời gian sẽ giúp họ chữa lành, rằng họ sẽ tìm thấy sự an ủi và sức mạnh để tiếp tục sống. Trong thâm tâm, tôi cầu nguyện rằng họ sẽ nhớ về tôi với những ký ức đẹp đẽ, rằng nỗi đau này rồi sẽ qua đi, và tình yêu thương sẽ mãi là ngọn lửa sưởi ấm trái tim họ.

Họ chỉ đành bất lực đưa cơ thể tôi về nhà để chuẩn bị tang lễ, những bước chân nặng nề và trĩu nặng nỗi đau.

Khi xe dừng lại trước cổng nhà, hai người anh họ của tôi với gương mặt u ám và bước chân nặng nề bắt đầu bế cơ thể tôi vào trong. Bước chân của họ vang vọng trong không gian im lặng, mỗi bước như kéo dài sự đau đớn và nỗi buồn. Khi tôi được đưa vào trong ngôi nhà mà tôi đã sống từ thuở nhỏ, tôi thấy gia đình mình đã tụ tập đầy đủ, mỗi gương mặt hiện lên những nỗi đau riêng biệt.

Những người này đã chứng kiến từng bước trưởng thành của tôi, từ những năm tháng đầu đời cho đến những khoảnh khắc quan trọng của tuổi trưởng thành. Tôi nhớ mỗi khi tôi về nhà, sự vui vẻ lan tỏa khắp nơi, tiếng cười của tôi làm cho không khí gia đình trở nên rộn rã. Nhưng giờ đây, cảnh tượng lại hoàn toàn khác. Họ chỉ còn thấy một gương mặt trắng bệch, đôi môi dường như vẫn cố gắng nở nụ cười mỉm, nhưng đó chỉ là một biểu hiện tạm bợ của sự yên bình đã mất.

Gia đình tôi, từng người một, dường như lạc lõng trong biển đen của sự tuyệt vọng. Không khí trong ngôi nhà, nơi tôi đã sống bao năm tháng, nặng trĩu và đặc quánh, đầy rẫy những tiếng khóc sụt sùi hòa quyện với sự im lặng đáng sợ. Mỗi tiếng thở dài, mỗi cái nhìn đều như một nhát dao cắt sâu vào trái tim, tạo nên một bức tranh tang thương không thể diễn tả bằng lời.

Ở phía bên này, bạn thân của tôi và chồng của cô ấy đang ở trong ngôi nhà của tôi, cố gắng dọn dẹp và thu xếp lại mọi thứ một lần cuối. Họ làm việc lặng lẽ, từng động tác của họ mang theo một nỗi buồn âm thầm. Trong khi đang sắp xếp, bạn thân tôi tình cờ phát hiện ra những bức thư mà tôi đã viết cho mọi người trước khi tôi qua đời.

Những bức thư ấy nằm gọn gàng trong một ngăn kéo, được xếp theo thứ tự như thể tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho từng tâm tư, từng lời nhắn gửi. Cô ấy lấy bức thư mà tôi đã ghi tên của cô ấy để đọc .Khi mở ra và đọc, những từ ngữ trên giấy như vỡ òa trong không khí u ám, làm cho nỗi đau của sự ra đi càng thêm nhức nhối.

"Phanh à,

Mày là người bạn rất thân của tao. Chúng mình đã chơi với nhau từ rất lâu, từ lúc tao mới mười hai tuổi và mày mười bốn. Tao rất cảm ơn vì mày đã luôn ở bên tao những năm qua. Tao chỉ muốn nói với mày và Khiêm cùng với cháu tao rằng hãy sống thật khoẻ mạnh nhé. Dù tao không còn cơ hội chứng kiến cháu tao lớn lên như thế nào, nhưng tao rất yêu thương hai đứa nó. Mày nhớ nói với chúng nó về tình cảm của người dì dành cho chúng nó nhé.

Tao cũng mong chồng mày sẽ luôn chăm sóc tốt cho mày suốt đời. Mày nhớ gửi những bức thư còn lại đến mọi người giúp tao nhé.

Cuối cùng, tao chỉ muốn gọi mày lần cuối cùng: chị ơi, em không thực hiện được ước mơ đi du lịch khắp thế giới cùng chị rồi. Nhưng em luôn giữ trong lòng những kỷ niệm quý giá mà chúng ta đã có.

Người gửi
Châu Anh xinh gái "

Cảm xúc của bạn thân tôi lúc này là sự kết hợp của đau khổ và sự xúc động mãnh liệt. Cô ấy đọc từng dòng chữ với đôi mắt đỏ hoe, trong khi chồng cô ấy lặng lẽ đứng bên cạnh, không thể làm gì ngoài việc chứng kiến. Những bức thư như là những miếng ghép cuối cùng của một bức tranh đầy đau thương, và mỗi chữ, mỗi câu như làm bật lên những ký ức và cảm xúc đã bị kìm nén bấy lâu.

Đám tang của tôi được tổ chức với một không khí nặng nề và đau xót. Người thân, bạn bè, và hàng xóm đã tụ họp đông đảo, tất cả đều mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm khi chia sẻ mất mát cùng gia đình tôi. Mỗi khuôn mặt, mỗi ánh mắt đầy nước mắt đều như một lời chia buồn lặng lẽ, nhấn chìm không khí trong sự tĩnh lặng đầy đau đớn. Những giọt nước mắt rơi lả tả trên những tấm hình kỷ niệm, và tiếng thổn thức không ngừng vang lên trong không gian u ám. Sự hiện diện của họ, mặc dù không thể lấp đầy khoảng trống vô cùng lớn trong trái tim chúng tôi, nhưng cũng phần nào làm dịu đi nỗi đau mất mát.

Khi đám tang được tổ chức, bất ngờ xuất hiện một người chị rất thân thiết với chúng tôi. Chị đã sống ở nước ngoài từ lâu, và tôi không hề biết chị sẽ trở về trong hoàn cảnh đau thương này. Khi chị thấy cảnh tượng trước mắt, sự sốc và đau đớn rõ ràng trên khuôn mặt chị. Chị không thể tin vào mắt mình, rằng tôi đã ra đi mãi mãi. Sự bất ngờ và nỗi đau khiến chị không thể kìm nén cảm xúc, chị bật khóc nức nở.

Em gái tôi và cô bạn thân của tôi, mặc dù cũng đang bị tổn thương sâu sắc, cố gắng an ủi chị, ôm chầm lấy chị như thể tìm một chút sức mạnh từ nhau trong giờ phút khủng khiếp này. Họ cùng nhìn vào bức ảnh của tôi, bức ảnh mà tôi luôn yêu thích, và trong khoảnh khắc đó, nỗi đau của sự mất mát dường như trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.

Tuy mọi người đang rất đau khổ nhưng, bạn thân tôi đã tìm cách đưa cho chị bức thư mà tôi viết riêng cho chị. Đó là một bức thư tôi đã cẩn thận chuẩn bị từ trước, gửi gắm những tâm tư và tình cảm mà tôi không kịp nói trực tiếp.

Bạn thân tôi cầm bức thư trong tay, đôi mắt đỏ hoe, và bước tới chỗ chị. Chị đang ngồi bên chiếc ảnh của tôi, khuôn mặt nhòe đi vì nước mắt. Bạn thân tôi đưa bức thư cho chị, ánh mắt đầy sự đồng cảm và đau buồn. Chị nhận lấy bức thư, run rẩy mở ra, và khi đọc từng dòng chữ, nỗi đau càng thêm nặng nề.

Từng từ trong bức thư như một lời nhắn gửi cuối cùng, một cách để tôi nói những điều mà tôi không còn cơ hội diễn tả khi còn sống. Chị đọc, nước mắt tràn ngập trên gương mặt, từng chữ trong bức thư như xát thêm vào nỗi đau, nhưng cũng là một phần của sự hàn gắn. Cô bạn thân của tôi đứng bên cạnh, nắm tay chị để cùng chia sẻ nỗi đau và sự mất mát này.

Trong giây phút đó, ba người phụ nữ yêu thương này ôm nhau, bức thư nằm giữa họ như một cầu nối của tình cảm và kỷ niệm, làm cho mọi thứ trở nên sâu sắc và chân thành hơn. Sự hiện diện của bức thư, mặc dù không thể xoa dịu hoàn toàn nỗi đau, nhưng nó ít nhiều đem lại sự an ủi và cảm giác kết nối trong giờ phút khó khăn này.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi đám tang của tôi kết thúc, nhưng sự sốc và nỗi đau về cái chết của tôi vẫn còn ám ảnh trong tâm trí mọi người. Dù thời gian đã trôi qua, nhưng cảm giác bất ngờ và mất mát vẫn không thể nguôi ngoai.

Mọi người đã nhận được những bức thư mà tôi viết trước khi ra đi. Những bức thư, được chuẩn bị cẩn thận và đầy tâm huyết, giờ đây trở thành những mảnh ghép quý giá trong quá trình chữa lành của họ. Mỗi bức thư là một sự nhắn nhủ từ tôi , tôi đã gửi gắm những lời yêu thương, những lời cảm ơn là những lời xin lỗi đến từng người.

Khi đọc những dòng chữ ấy, bạn bè và người thân không khỏi cảm động. Những lời tôi viết như một vòng tay ôm ấp từ xa, giúp họ cảm thấy gần gũi hơn với tôi trong những phút giây đau khổ này. Em gái tôi và mẹ tôi họ cảm thấy được an ủi phần nào, như thể tôi vẫn đang ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ nỗi đau cùng họ.

Những bức thư của tôi không thể xóa bỏ nỗi buồn hay làm cho mất mát trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng chúng đã trở thành những tia sáng nhỏ trong bóng tối, giúp mọi người cảm nhận được sự hiện diện của tôi dù tôi không còn ở đó. Chúng là những lời tạm biệt cuối cùng và cũng là nguồn động viên, giúp họ tìm thấy sự bình yên trong ký ức và tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.

Vài năm sau, mặc dù nỗi buồn về cái chết của tôi vẫn còn tồn tại trong tâm trí mọi người, họ đã học cách giấu kín cảm xúc và không để chúng lộ ra ngoài. Sự mất mát, dù không thể hoàn toàn nguôi ngoai, đã trở thành một phần lặng lẽ trong cuộc sống của họ.

Họ đã cố gắng sống tiếp với những ký ức đẹp đẽ về tôi, và trong những khoảnh khắc riêng tư, họ vẫn dành thời gian để nhớ về tôi và suy ngẫm về những gì đã mất. Nhưng trước mặt thế giới bên ngoài, họ tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh. Họ tham gia các hoạt động hàng ngày, đối mặt với cuộc sống với sự kiên cường, mặc dù trong lòng, nỗi đau vẫn âm ỉ.

Gia đình tôi, mỗi người theo cách riêng của mình, đã tìm cách vượt qua cú sốc và tiếp tục sống. Họ học cách cười và chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, dù đôi khi nỗi buồn vẫn lảng vảng trong những giấc mơ và những buổi chiều lặng lẽ. Sự cố gắng này không chỉ là để làm dịu nỗi đau của chính họ mà còn là để duy trì sự ấm áp và ổn định cho những người xung quanh.

Dù không còn thể hiện sự đau buồn một cách công khai, họ vẫn giữ những ký ức về tôi trong trái tim mình, như những ngôi sao sáng trong bầu trời đêm tăm tối. Những bức thư của tôi, cùng với những ký ức đẹp đẽ, vẫn là nguồn an ủi và sự kết nối vĩnh cửu giữa tôi và họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro