xin chào, Nghiêm Hạo Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố A đã là giữa hè, thời tiết nóng bức, độ ấm dần dần lên cao. Hiện tại là đêm tối, xe cộ trên đường phố vẫn đông đúc như cũ, một cảnh tượng phồn hoa.

“Thực xin lỗi chị Nhân, là lỗi của em.”

“Em lúc ấy cũng không chú ý.” Hạ Tuấn Lâm ngồi trong xe bảo mẫu, che lại cái trán bị thương của mình: " lúc đó em chỉ nghĩ đến chuyện thử vai, kết quả không chú ý tới xe bên kia chạy tới quá nhanh, liền…… Liền……”

Tiêu Nhân thở dài một hơi, cô vừa mới từ công ty đến, liền nghe thấy nghệ sĩ nhỏ của mình bị thương trên mặt, tuy rằng không phải bị thương lớn đến mức hủy dung, dưỡng thương hai ngày là tốt rồi. nhưng! hôm nay bọn họ phải đi tham gia họp báo ra mắt sản phẩm mới của Bách Khoa , lão đại đứng đầu toàn cầu trong ngành đồ uống , cuộc họp báo ra mắt lần này vô cùng phô trương, không chỉ có mời đông đảo truyền thông, còn mời không ít minh tinh nổi tiếng.

“Hạ Tuấn Lâm, cậu muốn chị nói với cậu như thế nào mới tốt đây?” Tiêu Nhân biết việc này không thể trách cậu, nhưng lời nên nói vẫn phải nói : “Cậu biết chị khó khăn biết bao nhiêu cậu mới có tên trong danh sách khách mời không, cậu không chỉ quay mỗi phim, mà còn cần phải tăng cường xuất hiện trước ống kính, hơn nữa mỗi người đến đây đều là khách quý……”

“Em biết.”  nội tâm Hạ Tuấn Lâm âm thầm thở dài, nhớ đến cái tên xấu xa kia: “Nghiêm Hạo Tường cũng tới.”

Tiêu Nhân vừa lòng với sự thức thời của cậu “Nghiêm ảnh đế cũng ở đó, cậu phải biết cái họp báo này có bao nhiêu là người nổi tiếng, đó là cơ hội ngàn năm có một của cậu!”

“Nghiêm ảnh đế gần gũi giản dị, nhân mạch lại sâu, nếu cậu có thể lại gần anh ta, từ trong tay anh ta lấy mấy cái tài nguyên, hoặc là cọ nhiệt vài lần.” Tiêu Nhân chỉ ra : “ Cậu cũng không đến mức loạn thành như bây giờ.”

Nghiêm Hạo Tường là diễn viên quốc dân, Không phải ai cũng có thể gánh nổi hai chữ quốc dân này.

Hắn từ 5 năm trước đã bắt đầu nổi tiếng , người biết chút nội tình điều biết Nghiêm Hạo Tường không phải xuất thân chính quy, nhưng dù như vậy lại dựa vào một vai phụ trong " vô nghe" , mà  trực tiếp nhận được giải nam phụ xuất sắc nhất.

Nghiêm Hạo Tường liên tiếp đóng mấy bộ phim đều dễ dàng bùng nổ. Đặc điểm lớn nhất của hắn là không dễ bị đóng khung, mặc kệ là tiểu sinh hai mươi tuổi anh tuấn, hay đại thúc 40 tuổi bình dị, đối tượng khán giả không chỉ có thiếu nữ mười tám,  mà còn có người già tám mươi, hắn cũng không đem bản thân mình gắn với một tạo hình nào cả. Khi xác định được nhân vật thế nào, hắn liền diễn như thế, hắn chính là người đó.

Hai chữ Quốc dân này gắn cho hắn hoàn toàn xứng đáng.

Dựa vào kỹ thuật diễn tinh vi cùng tinh thần liều lĩnh , Nghiêm Hạo Tường giống như một con hắc mã trống rỗng xuất thế. Trước hâm mộ tác phẩm sau hâm mộ người , Nghiêm ảnh đế giữ mình trong sạch, tác phẩm nào cũng có thể diễn, liên tiếp thu hoạch các Giải thưởng Kim Mã, giúp hắn ngồi vững trên danh hiệu ảnh đế, từ đây tiền đồ vô lượng.

Hạ Tuấn Lâm lấy gương ra xem miệng vết thương đỏ thắm một mảnh trên trán, cậu nhẹ giọng: “ Chị Nhân, chị đừng coi trọng em quá , Tường ca bên kia lun có người vây quanh, em làm sau có cửa được.”

Tiêu Nhân tức giận: “Còn hơn cậu ở nhà chờ chết , cậu tự ngẫm lại xem bao lâu rồi cậu chưa nhận được lịch trình?”

“……”

Hai tháng

Không có gì danh tiếng, không có tác phẩm, mới xuất đạo, không ai tìm đến cũng bình thường, nhưng nếu bản thân không tìm cách, tìm đường ra, thật sự sẽ chìm mất tăm.

Hạ Tuấn Lâm bỏ gương xuống, thức thờ nói i: “Chị Nhân, chị có mang phấn không, em đem miệng vết thương che đi trước?”

Tiêu Nhân thực sự có chút kinh ngạc, nhìn thiếu niên diện mạo sạch sẽ ngồi trên ghế, có một loại tinh thần phấn chấn mới ra trường, âu phục với hoa văn thiên về đen càng làm nổi bật làng da trắng nõn . Hạ Tuấn Lâm có chút lấy lòng cười cười, gương mặt như ẩn hiện hai lúm đồng tiền, rõ ràng là đôi mắt phượng tiêu chuẩn, nhưng cười rộ lên lại có chút ngọt ngào

Tiêu Nhân a một tiếng, bật cười: “ hazz, cậu đối với bản thân cũng thật là tàn nhẫn.”

“Em biết chị không dễ gì mới có thể tranh được cơ hội này cho em.” Hạ Tuấn Lâm thiệt tình nói: " Mà tới giờ, em cũng không có gì thành tích gì, cũng không biết cố gắng, chị nói rất đúng, mỗi cơ hội đều phải dựa vào tự thân vận động , Em…… Em muốn thử một lần.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thanh niên trước mắt, ánh mắt Tiêu Nhân lại chuyển qua cái trán đỏ thắm một mảnh của cậu, rốt cuộc xua tay: “Cậu biết sai liền tốt, nhưng trang điểm lại không được. Che cũng không che đến nỗi không tì vết, lỡ như vì vậy mà nhiễm trùng, để lại sẹo, vậy thì cậu không cần xin lỗi chị, mà là chị phải xin lỗi ngược lại cậu.”

Hạ Tuấn Lâm có chút do dự: “Vậy……”

Tiêu Nhân cũng không nói, gương mặt biến thành như vậy, khẳng định không thích hợp lên sân khấu, nhưng nếu bỏ qua này cơ hội, thì không còn cách nào khác nữa.

Tay Hạ Tuấn Lâm đặt trên đùi không tự giác cuộn tròn lại, miệng cậu mấp mấy, trầm mặc nửa ngày, ánh mắt sáng lên nói: " hay là em đội mũ đi!”

???

Tiêu Nhân thực sự có chút kinh ngạc nhìn cậu.

Hạ Tuấn Lâm xoay người từ trong túi tùy thân lấy ra chiếc mũ màu đen nhỏ dùng để che nắng, chiếc mũ che khuất được vết thương trên trán. Cậu câu môi cười: “Thế nào?”

Tiêu Nhân bất đắc dĩ: “Có người nào lại mặc âu phục mà đội nón thể thao tham gia họp báo, cậu đến để phá hoại à?”

“……”

Tiểu trợ lý ngồi nghe nãy giờ, chen qua  nói: “Chị Nhân, hay là đổi luôn thành bộ đồ thể thao đi. Sản phẩm của Bách Khoa lần này cũng hướng đến thanh niên thời thượng, chúng ta là đi quảng cáo cho mọi người, trang phục hợp với tình hình cũng không có sai mà .”

Tiêu Nhân có chút bị thuyết phục: “Nhưng hiện tại chúng ta đi đâu tìm quần áo?”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, cậu cùng tiểu trợ lý hai mắt nhìn nhau, tiểu trợ lý cả người run rẩy, bảo vệ quần áo của mình.

Tiêu Nhân quay đầu lại nhìn , nhìn quanh hai vòng bộ đồ mới vừa mua của tiểu trợ lý, mỉm cười: “Thật đúng là ý kiến không tồi.”

Tiểu trợ lý: “……”

Tui hận!!!!.

Sau khi giải quyết xong việc này , bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Tiêu Nhân đã tốt hơn. Sự tình được giải quyết xong, cô bắt đầu rồi thao thao bất tuyệt: “ dù chỉ có 1% cơ hội, cậu cũng phải nghĩ cách lân la làm quen với Nghiêm Hạo Tường.”

Hạ Tuấn Lâm cầm nước sát trùng chấm lên trán, thành thật nói: “Chị Nhân, không phải em không muốn, nhưng em không có danh tiếng, dù có tiếp cận , người ta cũng không thèm để ý đến em.”

Tiêu Nhân thật hận sắt không thành thép: “Danh tiếng còn không phải dựa vào bản thân nỗ lực mà có, Nghiêm ảnh đế lại không phải loại người khó ở chung!”

“……”

Hạ Tuấn Lâm bất đắc dĩ cười cười.

Nếu là đổi thành 6 năm trước, có người nói Nghiêm Hạo Tường tính tình tốt, cậu nhất định sẽ đem về kể  thành chuyện cười cho Nghiêm Hạo Tường nghe. Đương nhiên, kết quả của chuyện đó là bị Tường ca đè bên dưới giáo dục.

Thời điểm bọn họ cãi nhau, Nghiêm Hạo Tường lúc nổi giận thật sự rất dọa người.

Hạ Tuấn Lâm ngẫu nhiên sẽ hỏi: “Dùng đồ vật để trúc giận quá lãnh phí, không bằng anh đánh em đi?”

Những lúc như vậy, Nghiêm Hạo Tường sẽ hung tợn đi tới mà ôm lấy cậu, sau đó chôn đầu không nói lời nào, chờ Hạ Tuấn Lâm dỗ.

Kỳ thật từ trước nay bọn họ không có cuộc cãi nhau chân chính, lần cãi nhau lớn nhất , chính là chia tay lần đó. hôm ấy mưa gió rất lớn , sau khi Nghiêm Hạo Tường xô cửa rời đi cũng không trở về.

“A……”

Vừa lơ đãng đưa tăm bông chọc tới miệng vết thương. Cơn đau đớn lập tức làm hốc mắt Hạ Tuấn Lâm đỏ lên , cậu cúi đầu, xoa xoa nước mắt, hít hít cái mũi.

Tiêu Nhân nhướng mày: “Đau sao?”

Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn quên ngoài nơi tổ chức treo poster của Nghiêm Hạo Tường, ánh mắt ôn nhu: “Đau a.”

Xe chạy vào gara dưới tầng hầm.

Để có thể thay quần áo sớm chút, Hạ Tuấn Lâm vừa vào hội trường liền đi tìm phòng thay đồ. Kết quả bởi vì sự kiện lần này tới quá nhiều người, đủ loại minh tinh nổi tiếng, các giới  truyền thông điều ở đây, tất cả phòng thay đồ cơ bản đều bị chen kín.

Tiểu trợ lý đứng ở phía sau cậu, nhìn hàng dài người xếp hàng sau cánh cửa, nhịn không được kêu ca : " sau nơi nào cũng đông đúc như vậy, không biết đến khi nào mới đến lượt chúng ta chứ?”

Hạ Tuấn Lâm trấn an hắn: “Mọi người đều đang đợi, không sao đâu.”

“Bên kia không phải cũng là phòng thay đồ sao?” Tiểu trợ lý dùng ánh mắt ý bảo. Hành lang cuối có vài phòng thay đồ, trước cửa không có một bóng người, nhưng đều để trạng thái đang sử dụng.

Hạ Tuấn Lâm nhìn hai mắt: “Kia hẳn là…phòng thay đồ của nhóm khách quý.”

Tiểu trợ lý nháy mắt đã hiểu,  cậu ta “Xì” một tiếng: “Khó trách không có ai, hẳn là phòng thay đồ của Nghiêm ảnh đế cũng ở bên kia đi.  Em cũng hiểu được sau mọi người đều muốn trèo lên cao, này quá bất đồng giai cấp, đãi ngộ cũng kém quá nhiều.”

Hạ Tuấn Lâm nhìn mắt nhắm chặt cánh cửa kia, có chút ảm đạm.

Bọn họ vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến

Cửa phòng cuối hành lang mở ra, Nghiêm Hạo Tường cất bước đi ra, phía sau một đám người đi theo.

Hành lang truyền đến tiếng hít khí, trên nền gạch men sứ thượng trơn bóng, tiếng bước chân của giày da tạo ra thanh âm dứt khoát lưu loát. Dẫn đầu là nam nhân mặc âu phục màu xanh, màu sắc thực sự rất kén người, cố tình chính là dáng người cao ngất lại chống đỡ được . áo sơ mi khoác bên trong âu phục, theo động tác bước đi thỉnh thoảng lộ ra nút tay áo màu xanh đậm, nho nhã mà tùy tính.

Ảnh đế đi qua, mọi người đều tránh sang một bên , vốn bởi vì xếp hàng thành mà hành lang chen chút thành một hàng dài đột nhiên bị mọi người dạt ra hết.

Tiểu trợ lý nhỏ giọng nói: “Thật sự là Nghiêm ảnh đế.”

Hạ Tuấn Lâm yên lặng mà lui ra phía sau, nhưng hành lang lớn như vậy, lui cũng không thể chui vào tường. từ khi tiến vào giới giải trí tới nay, đây lần đầu tiên cậu chân chính gặp Nghiêm Hạo Tường với khoảng cách gần như vậy.

Trên sàn nhà trơn bóng, tiếng bước chân càng ngày càng gần, phảng phất giống như đạp lên đầu quả tim cậu. Đối với Hạ Tuấn Lâm mà nói, cũng như là định mệnh đếm ngược, trái tim càng chút chặt lại.

Càng gần.

Hạ Tuấn Lâm đem mũ kéo về phía trước, cúi đầu, che khuất mặt.

Đám người đã áp lực lại sôi trào, mấy người lớn gan đã bắt đầu ý đồ xáp lại gần, chào hỏi:

“Chào Tường ca.”

“Chào buổi tối Tường ca.”

“Tường ca……”

Nghiêm Hạo Tường giống như là một vị đế vương cường đại một đường đi tới kiểm duyệt con dân, ưu nhã dí dỏm, chuyện trò vui vẻ.

Náo nhiệt như thế, thời điểm đi tới phần đuôi, Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn có thể nghe được nghệ sĩ đứng gần mình cùng Nghiêm Hạo Tường chào hỏi. Đến nỗi lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi. đừng nói đến trò chuyện, đến cả ngẩng đầu cậu cũng không dám.

Nghiêm Hạo Tường cũng sẽ không đối với một chú chim cút nhỏ tốn nhiều tâm tư, hai người thoáng qua , không có bất kì sự tiếp xúc nào. Hạ Tuấn Lâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không biết nên nói là may mắn hay là mất mát.

Bỗng nhiên.

Nghiêm Hạo Tường dừng chân nhìn người bên cạnh.

đoàn đội phía sau đi theo hắn cũng theo đó dừng bước, người bên trong hành lang đều ghé mắt nhìn qua, không khí lập tức khẩn trương lên.

-
Đã beta

👍 nào 👍 nào

follow me🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro