1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có tiếng xào xạc phát ra từ phòng thay đồ, sau đó lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh sau một tiếng gọi. Vì cửa khóa nên nhân viên chỉ có thể gọi từ bên ngoài, sau đó không quan tâm nữa mà im lặng bước đi. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn duy nhất trên bàn trang điểm nhưng cũng đủ ánh sáng khiến căn phòng không bị tối. Mỹ phẩm vương vãi trên bàn, các đồng đội đều đã lần lượt tẩy trang và rời đi, chỉ còn hai người vẫn còn nán lại.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu là chó sao?"

Hạ Tuấn Lâm lau khóe miệng, trợn
mắt nhìn người đang ôm mình không chịu buông ra. Bị tránh né hồi lâu, Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ không hài lòng, giống như sẽ ăn thịt cậu mỗi khi làm tình. Hạ Tuấn Lâm bị tấn công cũng không phản kháng, chỉ để Nghiêm Hạo Tường ôm lấy mình, vùi đầu vào cổ mình để hấp thụ mùi hương trên người.

" Tớ không thoải mái..." Nghiêm Hạo Tường nằm trên người cậu rên rỉ. Hạ Tuấn Lâm đột nhiên mất bình tĩnh, dùng lưỡi liếm vài giọt máu nhỏ trên khóe miệng, hít một hơi rồi ôm lấy Nghiêm Hạo Tường qua chiếc áo khoác dày.

Cậu im lặng nâng khuôn mặt của người đàn ông lên. Lúc đầu cậu chỉ hôn nhẹ nhàng, nhưng sau đó đã bị người trước mặt hôn trả. Nụ hôn của Nghiêm Hạo Tường thật mãnh liệt. Hạ Tuấn Lâm đành phải chịu đựng, trong lòng cảm thấy mình đã bị lừa lần nữa rồi.

Quên đi, cứ mềm lòng một lát.

Khi xe bảo mẫu đến, một nửa đồng đội của họ đã nghỉ ngơi. Đội trưởng
và anh cả trong nhóm luôn lo lắng hơn nên chỉ nhắm mắt chờ bọn họ.
Khi thấy hai người họ quay về liền tỉnh giấc. Hạ Tuấn Lâm muốn cởi khăn quàng cổ ra, nhưng Nghiêm Hạo Tường ngăn lại, nhỏ giọng nói:

"Sẽ về nhà ngay thôi..."

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy cả người nóng bừng, cổ có chút khó chịu và ngứa ngáy. Cậu không để ý tới lời khuyên của Nghiêm Hạo Tường, nhất quyết muốn cởi nó ra. Nghiêm Hạo Tường không còn cách nào khác đành phải giữ cổ tay cậu, hạ giọng nói:

"Bảo bối, trên cổ cậu có dấu hôn."

Hạ Tuấn Lâm bị chặn lại chỉ bằng một lời nói.  Nghiêm Hạo Tường biết lỗi của mình nên rất ngoan ngoãn kéo rộng chiếc khăn ra cho cậu để Hạ Tuấn Lâm không khó chịu vì độ chật của chiếc khăn. Trong xe rất yên tĩnh, mọi người vừa ghi hình xong đều mệt mỏi. Tất cả ngồi trong xe và từ từ chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ôm nhau ngủ trong ánh sáng mờ ảo.  Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy nhau. Xe bảo mẫu lái tới biệt thự riêng, tài xế trước khi xuống xe đã gọi bọn họ một tiếng. Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm ra hiệu cho mọi người rời đi trước. Vốn đã quen
nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau, cho nên Đinh Trình Hâm chỉ thấp giọng trêu chọc vài câu rồi rời đi. Mã Gia Kỳ nói với hắn nếu muốn ngủ thì hãy quay về phòng mà ngủ, đừng ngủ trong xe sẽ bị cảm lạnh.

Hạ Tuấn Lâm dựa vào vai Nghiêm Hạo Tường, mùi dầu gội thoang thoảng xộc vào mũi. Hai người dùng cùng nhãn hiệu, mùi giống nhau, nhưng Nghiêm Hạo Tường luôn cảm thấy mùi hương của Hạ Tuấn Lâm dễ chịu hơn. Điều này khiến hắn luôn muốn đến gần Hạ Tuấn Lâm hơn. Muốn bám lấy cậu, hôn cậu thậm chí là bắt nạt cậu.

Hắn nghĩ vậy và sẽ làm như vậy.

Hạ Tuấn Lâm bị nụ hôn đánh thức, Nghiêm Hạo Tường hô hấp gấp gáp, khí nóng phả vào cổ cậu. Bệnh tình của Nghiêm Hạo Tường gần đây dường như ngày càng nghiêm trọng, tình trạng này xảy ra ít nhất
hai lần một ngày. Cậu nhận ra điều không ổn cách đây không lâu, Nghiêm Hạo Tường nói cậu trốn tránh hắn, sự thân mật của họ cũng
giảm đi nhiều. Nhưng Hạ Tuấn Lâm lại không nghĩ như vậy. Trước ống kính họ tránh né nhau để tránh sự nghi ngờ, nhưng sau ống kính, hai người họ lại không thể tách rời. Tuy rằng khi nhân viên nhìn thấy họ thân mật khó tránh khỏi cằn nhằn vài câu, nhưng thật ra cũng không khác gì trước đây.

Tại sao gần đây Nghiêm Hạo Tường lại đeo bám như vậy?

Quan trọng hơn là...

Da trên miệng cậu nếu bị hôn nữa sẽ bị rách mất.

"Về nhà đã..."

Hạ Tuấn Lâm mở đôi mắt mơ màng, đẩy Nghiêm Hạo Tường đang hôn vào cổ mình, trong lòng thầm nghĩ cổ đã có dấu hôn, sao mà còn hôn cổ nữa?

"Ugh...Nghiêm Hạo Tường"

Hạ Tuấn Lâm gần như bị nụ hôn làm cho nghẹt thở, thậm chí cậu còn không có cơ hội để lấy lại hơi giữa chừng. Đúng là không thể so sánh với năng lực sống còn của rapper.
Mặc dù cậu cũng không tệ nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong trước Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường dần dần tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng khóc của Hạ Tuấn Lâm.

"Lâm Lâm... đừng khóc..."

Nghiêm Hạo Tường âu yếm hôn đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cậu. Hắn cũng không muốn làm điều này, nhưng cơ thể hắn có chút đau nhức, thật khó chịu. Ngoại trừ khi ôm Hạ Tuấn Lâm, việc này có thể giúp hắn nhẹ nhõm một chút. Hôm nay hắn đã chịu đựng gần một ngày rồi. Hạ Tuấn Lâm không trách Nghiêm Hạo Tường không kiềm chế, chỉ là quá mức chịu đựng.

"Bệnh của cậu.."

Hạ Tuấn Lâm cũng cảm thấy có lỗi với Nghiêm Hạo Tường. Sau nhiều năm an nhàn như vậy, lẽ ra bệnh tình phải tốt hơn, nhưng trong khoảng thời gian này, hội chứng đói da của hắn càng ngày càng nghiêm trọng. Cậu xoa đầu Nghiêm Hạo Tường, ký ức không tự chủ được ùa
về.

Đêm đoàn tụ.

Nửa đêm Hạ Tuấn Lâm thức dậy, không thấy Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường, thay vào đó cậu phát hiện ánh đèn sợi đốt trong phòng tắm đang sáng. Hạ Tuấn Lâm mở cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi xổm dưới đất, hắn khoanh tay trong tư thế gối đầu.

Hạ Tuấn Lâm tưởng rằng hắn gặp ác mộng, muốn an ủi hắn, lại phát hiện hai cánh tay lộ ra ngoài của Nghiêm Hạo Tường có màu đỏ bất thường. Hơn nữa, người đàn ông này da luôn trắng, vết đỏ đặc biệt rõ ràng. Hạ Tuấn Lâm giật mình muốn gọi các nhân viên đưa hắn đến bệnh viện. Nhưng Nghiêm Hạo Tường không muốn, hắn ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy. Sau đó chỉ
bất mãn gọi tên Hạ Tuấn Lâm và yêu cầu cậu ôm mình một lúc.

Hạ Tuấn Lâm không tin, nhưng do bản chất mềm lòng với người khác nên Hạ Tuấn Lâm ngồi xổm xuống, ôm Nghiêm Hạo Tường vào lòng. Cậu cảm thấy cơ thể căng cứng của người đàn ông dần dần thả lỏng, sau đó màu đỏ trên cơ thể anh dần dần nhạt đi rồi biến mất. Hạ Tuấn Lâm rất ngạc nhiên. Nghiêm Hạo Tường thật kỳ lạ. Nhưng trong đôi mắt đẹp của cậu không có dấu vết chán ghét, chỉ có sự ngạc nhiên.

Nghiêm Hạo Tường nói với cậu rằng sau khi chia tay cậu. Cơ thể hắn bắt đầu mắc phải tình trạng này, lúc đó không nghiêm trọng, khi đến bệnh viện bác sĩ chỉ nói rằng làn da của hắn có vấn đề. Triệu chứng giống như cơn đói ngoài da. Bác sĩ cho hắn một ít thuốc, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn không khá hơn. Cho đến khi hắn trốn trong tủ và vô thức ôm chiếc áo sơ mi trắng, cơn đau trong cơ thể hắn nhẹ nhõm đi một chút.

Sau đó Nghiêm Hạo Tường phát hiện ra bộ quần áo đó là của Hạ Tuấn Lâm. Đêm đó hắn đem bí mật rời đi, nó đã lặng lẽ tuột ra khỏi vali của mình, lúc đó hắn hy vọng Hạ Tuấn Lâm sẽ phát hiện ra, đồng thời hắn cũng hy vọng Hạ Tuấn Lâm sẽ không phát hiện ra.

Sau này chỉ cần chạm vào quần áo của cậu một lúc, vết đỏ trên người hắn sẽ mờ đi. Có lẽ là do khi còn nhỏ triệu chứng không rõ ràng lắm, chỉ xuất hiện ba bốn lần, hắn không nói với bố mẹ mà chỉ im lặng ôm quần áo của Hạ Tuấn Lâm trong tay để giảm bớt cơn đau khi cảm thấy không khỏe. Khi triệu chứng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, đó là sau khi đoàn tụ. Đêm đó, hắn tự trách mình do nhớ cậu quá nhiều nên đã lợi dụng bóng tối hôn lên một bên mặt Hạ Tuấn Lâm, sau đó xảy ra cảnh tượng trong phòng tắm.

Nghiêm Hạo Tường đôi khi tự hỏi căn bệnh này có phải là sự trừng phạt của ông trời hay không. Ông trời phải chăng đang trách hắn đã rời bỏ Hạ Tuấn Lâm mà không nói một lời, khiến cậu này phải đợi
hắn suốt ba năm. Cho nên chỉ có Hạ Tuấn Lâm mới có thể chữa khỏi bệnh cho hắn.

Nghiêm Hạo Tường nhớ trong cuộc trò chuyện sau đó, hắn nghe Đinh Trình Hâm nói rằng Hạ Tuấn Lâm đã chạy một mình đến nơi Nghiêm Hạo Tường ngủ, sau đó cậu còn khóa cửa và không chịu mở. Hạ Tuấn Lâm là một người nhỏ bé nhưng lại rất bướng bỉnh.

"Kiên nhẫn một lát, chúng ta về nhà."

Hạ Tuấn Lâm vòng tay qua eo Nghiêm Hạo Tường và dìu hắn ra khỏi xe. Bên ngoài gió rất lạnh,
trời ở Bắc Kinh vào tháng 12 cực kỳ lạnh. Khi họ đến biệt thự, chỉ có Đinh ca và những người khác đang thu dọn một số đồ đạc. Mấy người trên lầu đoán chừng đều đã ngủ say. Hạ Tuấn Lâm vội vàng đỡ Nghiêm Hạo Tường lên lầu, cởi quần áo hắn ra, nhìn thấy trên người hắn có một lượng lớn vết đỏ, không phải là cậu chưa từng nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường như thế này, trong lòng cậu đột nhiên có dự cảm không tốt. Cơ thể Nghiêm Hạo Tường đau đớn run lên, cậu vô cùng hoảng sợ, nằm trên giường ôm người này vào lòng, cậu cố đè nén sự ngượng ngùng nói:

"Chiều mai tớ mới rời đi, tối nay tớ có thể..."

Nhưng Nghiêm Hạo Tường từ chối, cho dù vô cùng khó chịu, hắn cũng chỉ ôm Hạ Tuấn Lâm và nhẹ nhàng hôn cậu. Hắn ôm cậu vào lòng và nói "không cần". Hạ Tuấn Lâm trêu hắn rằng lúc này hắn mới thấy có lỗi với cậu, vậy tại sao những lần khác lại không nhẹ nhàng khi làm tình?

Nghiêm Hạo Tường mặt dày nói: "Tớ  không thể nhẹ nổi, nhịn không được."

Hạ Tuấn Lâm miệng cứng nhưng trái tim lại mềm mại, nhưng thật kỳ lạ khi cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người đàn ông này, để cho hắn hôn và vuốt ve.

"Nghiêm Hạo Tường, tớ có thể làm được mà..." Hạ Tuấn Lâm rúc vào trong ngực hắn thì thào, tai đỏ bừng xấu hổ như chảy máu. Nghiêm Hạo Tường đau đớn rên rỉ, nhưng lại đưa tay đi tìm thuốc trong ngăn kéo. Hạ Tuấn Lâm vội vàng ngăn lại.

"Tuần này đã làm hai bữa, vốn đã rất nhiều rồi." Nghiêm Hạo Tường nhíu mày nói

"Không sao..."

Hạ Tuấn Lâm tính tình đặc biệt bướng bỉnh. Cậu nhanh chóng cởi quần áo mình rồi lại cởi cúc quần của Nghiêm Hạo Tường. Cậu ngồi lên eo người đàn ông, ấn vai hắn nói:

"Nếu cậu không làm được thì để tớ ở trên"

Nghiêm Hạo Tường cười, trêu Hạ Tuấn Lâm rằng "ở trên" không có nghĩa là cậu ở trên, mấu chốt là ai ở bên trong. Người này cứ nói nhảm mãi, Hạ Tuấn Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận. Nghiêm Hạo Tường ngừng gây rắc rối, đoán nếu đêm nay không thể không làm.

"Tớ sẽ nhẹ nhàng..."

Nghiêm Hạo Tường sợ ngày mai trước máy quay sẽ không che giấu được dấu hôn nên chỉ hôn Hạ Tuấn Lâm từ ngực trở xuống. Hắn để lại vết đỏ trên làn da trắng nõn mơ hồ. Hạ Tuấn Lâm được chăm sóc rất thoải mái, tự nhiên ỷ lại vào hắn. Nghiêm Hạo Tường chậm rãi nhẹ nhàng đi vào, liên tục gọi tên Hạ Tuấn Lâm. Hắn còn yêu cầu Hạ Tuấn Lâm gọi tên mình. Hắn nói tên của hai người rất hợp nhau, dù thế nào cũng là một cặp hoàn hảo. Hạ Tuấn Lâm yêu cầu hắn đừng nói mấy điều vô nghĩa như vậy. Nghiêm Hạo Tường im lặng, nhưng tốc độ vẫn không ngừng tăng lên. Khi Hạ Tuấn Lâm yêu cầu hắn dừng lại, cậu nói rằng mình không thể chịu đựng được nữa. Nghiêm Hạo Tường kêu Hạ Tuấn Lâm hãy nói gì đó, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại không biết phải nói gì, trong lúc sự chú ý của cậu bị phân tán, Hạ Tuấn Lâm đã bị hắn đỉnh vào. Cậu khóc và nói rằng Nghiêm Hạo Tường là đồ nói dối.
Rõ ràng hắn nói sẽ dịu dàng hơn, nhưng Nghiêm Hạo Tường chỉ nói xin lỗi. Cuối cùng người bị đau thay đổi, trở thành Hạ Tuấn Lâm.

"Lâm Lâm, hôn tớ nữa đi..."

Vết đỏ trên người Nghiêm Hạo Tường dần dần nhạt đi, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại đỏ bừng, mặt, thân thể, eo và mắt...

Chuyến bay của Thời đoàn cất cánh khi mặt trời lặn. Vừa rồi Nghiêm Hạo Tường bị fan tư sinh chen chúc đến nỗi tê cả người. Nghiêm Hạo Tường bị đẩy đến trầy xước. Lúc này hắn đang ôm Hạ Tuấn Lâm vào trong vòng tay.

"Đừng giả vờ, vết thương chứ không phải ban đỏ."

Hạ Tuấn Lâm không nghe theo
Nghiêm Hạo Tường, chỉ đơn giản xoay người trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghiêm Hạo Tường xoay ghế của Hạ Tuấn Lâm, cẩn thận đắp chăn cho cậu.

"Cậu lại còn tử tế nữa à?"

Hạ Tuấn Lâm nửa nhướng mắt nhìn hắn, người sau giả vờ ủy khuất mím môi:

" Cậu không khen tớ chu đáo sao?"

Hạ Tuấn Lâm mỉm cười giơ tay lên gãi cằm Nghiêm Hạo Tường. Làn da hắn mềm mại mịn màng, Nghiêm Hạo Tường cố ý làm ra vẻ trìu mến xoa xoa lòng bàn tay Hạ Tuấn Lâm, hắn nghiêng cả người về phía Hạ Tuấn Lâm.

"Còn đau không?"

Lời vừa nói ra, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhanh chóng rút về. Nghiêm Hạo Tường biết Hạ Tuấn Lâm sẽ xấu hổ nên nắm lấy cổ tay cậu, đặt tay lên mặt mình:

"Cho tớ xem. "

Hạ Tuấn Lâm trợn mắt, tối hôm qua hắn vui vẻ phóng túng như vậy, tuy rằng rất vui vẻ nhưng cuối cùng vẫn choáng váng. Nghiêm Hạo Tường quen với việc giả vờ đáng thương để lừa gạt cậu. Nhiều lần cậu khuyên răn cũng không chịu thay đổi. Hắn nói đau sau đó liền lao tới ôm lấy cậu, ôm cậu hôn cậu.

"Cậu thấy thế nào? Còn không biết xấu hổ?" Hạ Tuấn Lâm dùng sức rút
tay lại, nhưng lại lo lắng dùng đầu ngón tay cào vào mặt Nghiêm Hạo Tường nên vô cùng cẩn thận.

" Nào, để tớ xem xương quai xanh của cậu có dấu vết gì không..."

Nghiêm Hạo Tường chỉ muốn xem, hắn không tin Hạ Tuấn Lâm thực sự buồn ngủ. Rõ ràng hôm qua cậu đã ngủ đủ giấc.

"Bây giờ cậu đã biết lo lắng rồi sao? Sao lúc làm không biết kiềm chế?"

Lời nói đau lòng. Nghiêm Hạo Tường im lặng. Mã Gia Kỳ nghe thấy hai người cãi nhau không khỏi bật cười. Vai anh rung lên, quấy rầy Đinh Trình Hâm đang ngủ, anh thiếu kiên nhẫn lay người Đinh Trình Hâm hai lần. Nghiêm Hạo Tường theo dõi toàn bộ quá
trình. Hắn khịt mũi ngạo mạn, quay người lại thì phát hiện Hạ Tuấn Lâm
cũng đang trợn mắt nhìn mình.

"Lâm Lâm..."

"Im đi, tớ muốn ngủ." Hạ Tuấn Lâm trùm chăn lại, xoay người ngủ tiếp.

Máy bay hạ cánh thì trời đã tối, họ vội vã về khách sạn, buổi ghi hình ngày mai sẽ là lúc mười giờ sáng. Cả nhóm nghĩ buổi tối có thể làm việc khác nên đề nghị ra ngoài chơi.

Hạ Tuấn Lâm có lẽ đã ngủ không ngon trên máy bay và buồn ngủ hơn sau khi hạ cánh. Nghiêm Hạo Tường ở lại khách sạn với cậu và yêu cầu Đinh Trình Hâm và những
người khác rời đi trước.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Nghiêm Hạo Tường nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Hạ Tuấn Lâm. Hắn chợt nhớ tới cái đêm hắn và Hạ Tuấn Lâm bí mật ở bên nhau.
Cậu ngoan ngoãn như vậy, lại rất độc lập, Hạ Tuấn Lâm vặn vẹo
ngón tay hỏi cậu nếu cậu muốn công khai. Nghiêm Hạo Tường nói rằng tất nhiên sẽ công khai, Hạ Tuấn Lâm lo lắng liệu hỏi mọi người có khó chịu hay thấy kỳ lạ không? Nghiêm Hạo Tường nói không. Hạ Tuấn Lâm chớp chớp đôi mắt đẹp ngây thơ và hỏi hắn. Nghiêm Hạo Tường nói rằng mọi người đều là những người bạn rất tốt và họ sẽ hiểu cho cậu.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy lý do này đơn giản nhưng không thuyết
phục, nhưng bởi vì Nghiêm Hạo Tường nói muốn hôn nên vấn đề tự nhiên bị che đậy. Kỳ thật Nghiêm Hạo Tường không cần nói, mọi người đều biết mối quan hệ của bọn họ cả rồi, chỉ là không phơi bày mà thôi.

Mỗi lần chơi trò hỏi nhanh đáp lẹ.  Câu trả lời của Nghiêm Hạo Tường luôn là Hạ Tuấn Lâm. Lần đó không ai muốn nghe chuyện ma, nhưng Hạ Tuấn Lâm là người sợ nhất, cho nên hắn muốn kể chuyện. Rõ ràng giường rất nhỏ nhưng hắn lại bằng lòng ngủ chung với Hạ Tuấn Lâm.

Ít ai biết rằng....

Nghiêm Hạo Tường quay lại một phần vì ước mơ và một phần vì cậu..

Mã Gia Kỳ nói với Nghiêm Hạo Tường rằng Hạ Tuấn Lâm thực ra rất mềm lòng. Nghiêm Hạo Tường gật đầu, hắn hiểu rõ hơn ai hết nên có thể ngủ chung giường với Hạ Tuấn Lâm chỉ sau vài ngày đoàn tụ.

Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy và nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường nằm cạnh mình đang chơi điện thoại di động.

"Mọi người vẫn chưa về sao?"

Cậu dụi mắt hỏi. Nghiêm Hạo Tường đặt điện thoại xuống, vuốt mái tóc mềm mại, hôn lên trán cậu như thể hắn đã làm hàng trăm lần rồi. Quả thực hắn đã làm rất nhiều lần. Hạ Tuấn Lâm mỗi lần tỉnh lại đều mềm mại như vậy. Nghiêm Hạo Tường thỉnh thoảng nhân cơ hội bắt nạt cậu, nhưng hôm nay cậu đã bị bắt nạt rồi, hắn không thể lại quậy
phá nữa.

"Ừ, vẫn còn ở bên ngoài. Cậu muốn ăn gì? Có muốn họ mang lên cho chúng ta không?"

Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu, người kia lắc đầu nói muốn lát nữa ra ngoài. Nghiêm Hạo Tường đồng ý rồi đứng dậy đi lấy quần áo cho Hạ Tuấn Lâm.

Đường phố mùa đông có chút lạnh lẽo, Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường ôm chặt. Thực tế, cậu đã choàng rất nhiều khăn quàng cổ và mũ. Nghiêm Hạo Tường cầm Takoyaki mới mua, sợ Hạ Tuấn Lâm sẽ bỏng tay nên không cho cậu chạm vào.

"Cho tớ ăn một cái!"

Hạ Tuấn Lâm kéo khăn quàng cổ, mở miệng nói với Nghiêm Hạo Tường. Người sau kéo cậu đến bên đường, dùng xiên que nhét miếng thịt viên vào, thổi mấy cái rồi mới đút cho cậu. Nói cũng lạ, Hạ Tuấn Lâm ăn uống đều rất ngon. Tuy cậu nhỏ người, ăn chậm rãi, nhưng mỗi lần ăn một viên bạch tuộc, Nghiêm Hạo Tường đểu sợ cậu bỏng nên
mấy lần đều yêu cầu cậu chia sẻ. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc chăm chỉ thổi nguội bớt đồ ăn để bạn trai ăn uống có ngon hơn.

"Ăn ngon không?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu hỏi, người kia sáng mắt gật đầu, sau đó lại đi mua sắm. Nghiêm Hạo Tường có thói quen mua hoa miễn là có Hạ Tuấn Lâm ở bên.

"Hoa hồng hay hoa nhài?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn hoa hỏi cậu. Hạ Tuấn Lâm nói tùy hắn. Cho nên Nghiêm Hạo Tường liền chọn hoa hồng. Bông hoa mỏng manh còn đọng giọt nước, nhìn rất đẹp.
Hắn mua hoa, nhưng Hạ Tuấn Lâm không muốn nhận vì tay cậu lạnh, nên Nghiêm Hạo Tường
cùng cậu đi dạo với hoa trên tay, hắm lắng nghe những người bán hàng rong ven đường, nghe
những bài hát nổi tiếng phát trên dàn âm thanh và cảm nhận pháo hoa nhộn nhịp của chợ đêm.

Hạ Tuấn Lâm thích những thứ này, và Nghiêm Hạo Tường cũng thích... vì Hạ Tuấn Lâm thích
chúng.

"Sau này, tớ sẽ mua một căn nhà nhỏ và trồng vài chậu hoa. Tớ sẽ chơi đùa với Phú Quý. Tớ sẽ đi chơi bóng bàn vào buổi tối..."

Hạ Tuấn Lâm đã nói về giấc mơ của mình không biết bao nhiêu lần. Cậu suy nghĩ về tương lai với Nghiêm Hạo Tường.

"Còn tớ thì sao?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Cậu? Cậu giúp tớ trồng hoa, tắm cho Phú Quý và cổ vũ tớ khi chúng ta chơi bóng bàn..."

Mỗi câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng thực tế lại có một chỗ
được sắp xếp cho Nghiêm Hạo Tường. Hắn tự nhiên thấy hài lòng, nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm rồi đút vào túi và nói:

" Vậy tớ hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!"

Nghiêm Hạo Tường hay ghen tị, Hạ Tuấn Lâm biết điều đó. Khi nhìn thấy người đàn ông này nhìn chằm chằm vào mình gần ba phút. Thôi nào, cậu chỉ nói chuyện với người dẫn chương trình vì hứng thú và hỏi một số câu hỏi về phát
sóng chuyên nghiệp, không mất nhiều thời gian.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường lại không nghĩ như vậy, hắn lần nữa mất bình tĩnh.

"Này! Cậu giận thật à?" Hạ Tuấn Lâm kiễng chân lên trước mặt Nghiêm Hạo Tường. Người này
cúi đầu nghịch điện thoại di động, Hạ Tuấn Lâm cười nhạo hắn vì hình nền khoá của Nghiêm Hạo Tường
vẫn là ảnh hai người họ cùng với Phú Quý. Nghiêm Hạo Tường hơi ngượng liền tắt điện thoại.

"Được rồi, đừng lúc nào cũng gây chuyện vô lý." Hạ Tuấn Lâm trêu hắn.

Nghiêm Hạo Tường tức giận đến mức nắm lấy tay cậu, cắn một miếng.

"Nghiêm Hạo Tường! Cậu cắn tớ. Tớ sắp tức giận rồi đó!"

Hạ Tuấn Lâm xoa xoa tay mình, nhìn lại vết răng nhạt màu. Nghiêm Hạo Tường trước mặt cậu luôn làm như một con chó con, không báo trước cắn cậu. Hiện tại hắn còn đang có phản ứng
căng thẳng. . .

Cảnh quay kết thúc. Ở đây không có máy ảnh, Nghiêm Hạo Tường chỉ đơn giản kéo Hạ Tuấn Lâm vào lòng, ác độc nói:

"Bây giờ tớ đau khủng khiếp, nếu cậu lại gây rắc rối, tớ sẽ ăn sạch cậu."

Hạ Tuấn Lâm không tin nhưng sự chú ý của cậu lại bị Nghiêm Hạo Tường thu hút. Cơn đau của hắn thu hút cậu, cậu xoa xoa cánh tay hắn và hỏi hắn xem điều đó có phải là sự thật hay không.

Nghiêm Hạo Tường nói dối, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn tin. Mặc dù đôi khi người này cố ý yêu cầu cậu hôn khi ốm, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ thực sự cảm thấy khó chịu. Khi đó Nghiêm Hạo Tường sẽ bảo cậu tránh đi để cậu không phải lo lắng. Sợ lần này cũng như vậy, dù sao Nghiêm Hạo Tường thích ghen tị, không phải chỉ là một hai ngày.

"Cho tớ xem."

Hạ Tuấn Lâm kéo quần áo của hắn ra xem. Trương Chân Nguyên ở bên cạnh nói:

"Camera sẽ quay lại ngay, 2 đứa kiên nhẫn một chút"

Hạ Tuấn Lâm buông tay, nghiêm túc hỏi Nghiêm Hạo Tường có sao không. Người kia không lên tiếng,
ngay lúc Hạ Tuấn Lâm nóng nảy sắp nổi giận thì lại nghẹn ngào nói ra một câu:

"Đại loại thế."

Quá trình quay tài liệu nhanh chóng kết thúc. Hạ Tuấn Lâm còn lo lắng cho tình hình của mình hơn Nghiêm Hạo Tường. Có lẽ gần đây bận rộn cộng thêm làm việc và nghỉ ngơi
không đều đặn, Nghiêm Hạo Tường càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Hạ Tuấn Lâm muốn hắn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng hiệu quả thực tế lại không lớn. Bản thân cậu sắp bận học, cậu không thể lúc nào
cũng ở bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

"Tớ muốn hôn..."

Nghiêm Hạo Tường không nói gì mà kéo Hạ Tuấn Lâm lại hôn. Nhưng sau đó tay chân lại lại muốn cởi quần áo của cậu

"Không được, Nghiêm Hạo Tường cậu cho tớ xem nó có phải là nổi vết đỏ hay không..."

Hạ Tuấn Lâm đáp lại yêu cầu hôn của người đàn ông trong khi kéo áo khoác len của Nghiêm Hạo Tường. Sau đó hắn giữ tay Hạ Tuấn Lâm sau lưng, nhìn thẳng vào cậu mà nói :

"Không phải nổi ban đỏ, "nó cứng"."

Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn bị đánh bại bởi chiến thuật tổng lực của người đàn ông này. Đinh Trình Hâm hay
trêu cậu rằng mọi hoạt động nhóm đều là thời gian hẹn hò của họ. Hạ Tuấn Lâm cúi đầu im lặng, trong khi Nghiêm Hạo Tường không hài lòng nói những cuộc hẹn hò là không quá xa nhau.

Kỳ thật không sao cả, cả thế giới đều biết Nghiêm Hạo Tường thích Hạ Tuấn Lâm. Nhưng Hạ Tuấn Lâm thích Nghiêm Hạo Tường, hắn chỉ có thể tự mình biết mà thôi.

Giống như bây giờ, dù cậu có kiêu ngạo đến đâu, vẫn sẽ ngoan ngoãn hôn hắn, quan tâm xem hắn có khó chịu hay không, thế là đủ rồi. Chúng ta chỉ cần biết đối phương yêu mình là được.

Hãy hôn một cái và yêu em nhiều hơn nữa nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro