15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói Nước S là thành phố tình yêu quả thực là không hề sai. Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cùng nhau rảo bước trên con phố Đông tấp nập người qua lại. Một cao một thấp bên nhau dù chẳng nói gì cũng khiến người ta nhìn vào có một cảm giác vô cùng hạnh phúc. Hiện tại là mùa Đông, ở Nước X tuy rất lạnh nhưng ở đây lại có phần lạnh hơn, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Hạ Tuấn Lâm khẽ rùng mình vì cái lạnh xâm chiếm cơ thể, nép sát vào người Nghiêm Hạo Tường. Hắn không nói gì, nhìn thỏ nhỏ khép nép đi sắt lại gần mình mà mỉm cười. Nhẹ nhàng cởi chiếc khăn đang choàng trên cổ sang choàng lên cho Cậu, cưng nựng nhéo nhẹ vào mũi cậu. Kéo sát cơ thể nhỏ bé vào vòng tay của mình, tiếp tục bước đi trên con đường đã sớm phủ đầy tuyết trắng.

"Tại sao lại lạnh như vậy chứ, xem em đi. Không thèm đeo cả găng tay" Hắn nắm lấy tay cậu, cho vào chiếc túi áo rộng thùng thình của mình. Hạ Tuấn Lâm như đứa trẻ rụt cổ vào, nở một nụ cười tươi vô cùng.

"Nghiêm Hạo Tường, đi ăn kem đi. Ăn kem trong trời lạnh như thế này thích lắm đấy!"

Hạ Tuấn Lâm rút tay ra khỏi túi áo hắn, như đứa trẻ mà nhảy cẫng lên đứng trước mặt hắn, nài nỉ. Cậu biết là Nghiêm Hạo Tường rất lo lắng cho cậu, nhất định sẽ sợ cậu bị đau họng...nhưng thực sự là xem trên phim cậu thấy họ cũng rất bình thường mà!!!! Chắc là không sao đâu.

Nghiêm Hạo Tường chau mày nhìn cậu, Hạ Tuấn Lâm cái đồ trẻ con này! Đã biết hắn không đồng ý cho cậu ăn những thứ này nhưng lúc nào cũng nài nỉ cho bằng được. Nếu cậu bị đau họng thì hắn thật đau lòng a~ Nhưng thỏ nhỏ này đã lên tiếng muốn ăn chẳng nhẽ hắn lại không cho, đặt thỏ nhỏ ngồi lên chiếc xích đu bên đường, hắn chạy qua mua một hộp kem đầy ụ mang qua cho cậu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy hộp kem vị bạc hà trước mặt, hai mắt liền sáng như sao, mau chóng kéo hắn ngồi xuống cạnh mình. Giành lấy hộp kem trong tay hắn mở ra mà lấy thìa múc một thìa kem to bự cho vào miệng. Thật là ngon a~ Thấy thỏ con ăn kem như đứa trẻ mà Nghiêm Hạo Tường cũng đến phì cười, Hạ Tuấn Lâm quay qua nở một nụ cười xong múc một thìa đút cho hắn.

"Em thực là...lớn như vậy rồi mà sao vẫn như trẻ con như thế chứ!"

"Trẻ con gì chứ? Nghiêm Hạo Tường mau chụp ảnh cho tôi đi. Lúc ăn nhìn rất là dễ thương a~"

Hạ Tuấn Lâm đưa hai tay lên áp vào má mình nghiêng nghiêng đầu còn chớp chớp mắt với hắn. Hắn từng nói lúc cậu ăn nhìn trông rất đáng yêu vậy nên cậu muốn hắn chụp thật nhiểu ảnh cho cậu để cho hắn lúc nào cũng phải nhớ tới cậu. Cái này không phải sến súa gì mà thực sự cậu rất thích được như vậy. Trong mấy tiểu thuyết ngôn tình lúc nào cũng là vậy hết á! Cậu cũng muốn chuyện tình của mình cũng phải có chút chút hơi hướng ngôn tình. Như vậy mới thực sự lãng mạn.

"Thực phiền phức!"

Ngoài miệng thì hắn nói vậy, nhưng hành động lại không hề nghe theo lời nói. Rút điện thoại ra đứng cách cậu một khoảng, Nghiêm Hạo Tường chọn góc đẹp nhất, hướng camera về phía cậu. Hạ Tuấn Lâm cũng phối hợp rất ăn ý, Múc một thìa kem đầy cho lên miệng há mồm mà tạo dáng như chuẩn bị ăn. Đến tấm thứ hai cậu như đứa trẻ mà cười thật tươi nhìn vào máy ảnh, Nghiêm Hạo Tường trong khoảnh khắc đó như chìm vào nụ cười hình ngọt ngào đó. Bỏ điện thoại vào trong túi đi đến bên cạnh cậu, cúi xuống khẽ nhếch môi cười với Hạ Tuấn Lâm. Nhẹ nhàng từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng như trái cherry đó. Đồng thời từ một nơi khá gần một tiếng "tách" vang lên. Hạ Tuấn Lâm vội vàng đẩy hắn ra, xấu hổ nhìn về phía cô gái mới chụp hình kia.

Cô gái kia từ từ bước đến, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, nhanh chóng đã có ảnh đi ra, đưa cho hắn. Vui vẻ mà nói:

"Hai người là một cặp, thực hạnh phúc lắm! Bức ảnh này mong hai người giữ làm kỉ niệm nhé! Câu chuyện tình này thực đẹp. Hãy cố gắng giữ gìn nó."

Vừa nói xong cô gái đó liền quay đi, nụ cười trên môi liền chợt tắt. Họ yêu nhau đến như vậy nhưng....tại sao số phận lại cứ thích trêu đùa như vậy chứ? Đúng thật chuyện tình đẹp chỉ có thể là ở trong mơ. Liệu họ có vượt qua được sự trớ trêu này?

Nghiêm Hạo Tường cầm tấm ảnh trên tay, trong đầu vẫn suy nghĩ về lời nói của cô gái ban nãy. Ý đó nghĩa là sao? Hãy cố gắng giữ gìn nó? Cậu và hắn hiện tại chẳng phải rất tốt sao? Tại sao cô ta lại nói như vậy chứ? Đang lạc lõng trong mớ suy nghĩ về cô gái bí ẩn kia, hắn liền bị Hạ Tuấn Lâm kéo ngược về thời điểm hiện tại.

"Anh nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, chúng ta về thôi cũng muộn rồi!"

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười với cậu kéo sát Hạ Tuấn Lâm vào lòng cùng cậu trở về khách sạn.  Có lẽ là hắn đã nghĩ quá nhiều thôi. Cô gái đó có lẽ là đang khen hắn và cậu rất đẹp đôi, chắc không có ý gì đâu. Chỉ là hắn nghĩ nhiều thôi...hy vọng là như vậy....

__________________________

Sáng ngày hôm sau Nghiêm Hạo Tường có công việc cần giải quyết nên đã đi từ sớm, Hạ Tuấn Lâm chẳng biết làm gì ngoài việc nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường. Xem tivi cũng tự cảm thấy thực chán. Bĩu môi, chau mày mà nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường. 9 giờ sáng, Nghiêm Hạo Tường này rốt cuộc là đến bao giờ mới về chứ?

Đang chán nản ngồi nghịch mấy trò chơi trên điện thoại thì bỗng tiếng chuông vang lên. Nhanh chóng bật dậy khỏi giường mà chạy ra ngoài, đang vui vẻ tưởng rằng Nghiêm Hạo Tường đã về, nhưng vừa mở cửa ra thì ngay lập tức cậu bị ai đó lấy khăn bịt miệng lại...rồi...tất cả mọi thứ chìm vào trong bóng tối.

Nghiêm Hạo Tường sau khi kết thúc cuộc họp ở công ty chi nhánh thì liền trở về khách sạn, Thực sự là hắn muốn gặp thỏ nhỏ này quá rồi! Hắn chưa có buổi sáng nào mà không thức dậy cùng cậu. Hôm nay có lẽ mèo nhỏ tỉnh dậy không thấy hắn chắc chắn rất lo lắng, nhưng dù sao hắn cũng đã nhắn tin cho cậu. Chắc là cũng không đến nỗi giận hắn đâu chứ?

Vừa bước đến cửa phòng thấy không khóa hắn liền có linh cảm không lành, bước vào trong mà ngó nghiêng xung quanh vẫn không thấy ai. Hạ Tuấn Lâm này vừa mới đến đây chắc chắn không thể biết đường đi được, tại sao lại có thể ra ngoài chứ? Với lại cậu cũng không phải người thích giao du, tại sao hiện tại lại không có ở đây?

Đang ngó nghiêng trong phòng thì đột nhiên điện thoại rung báo có tin nhắn tới, trong lòng cứ nghĩ rằng có lẽ Hạ Tuấn Lâm đi ra ngoài nhắn tin cho hắn nhưng khi mở ra lại là một số điện thoại lạ. Với nội dung khiến hắn không khỏi tức giận mà ném ngay chiếc điện thoại xuống sàn mau chóng lao ra khỏi khách sạn.

Chúng vì muốn chiếm lại lô hàng ấy mà giở ra cái thủ đoạn đê tiện này sao? Hắn mệt mỏi về chuyện công ty chưa đủ hay sao mà đàn em ở giới ngầm cũng làm không xong việc. Đúng là đáng để hắn đuổi một loạt đi. Hắn chính là năm xưa thương hại chúng mới cho chúng làm việc cùng hắn, cuối cùng vẫn chẳng ra làm sao. Suốt hơn ba năm qua đều không làm ra được trò trống gì, đến lúc kiếm được mối làm ăn thì lại khiến các nơi gây thù kết oán với nhau.

"Đến giới ngầm"

Hắn bước lên xe đã được chờ trước khách sạn, hắn dự định là muốn trở về đón Hạ Tuấn Lâm đi ăn vậy mà lại gặp cái chuyện quái quỷ này. Hạ Tuấn Lâm của hắn không biết hiện tại có làm sao hay không nhưng nếu cậu chỉ xước xác một chút thôi thì hắn nhất định sẽ bắt những kẻ kia sống không bằng chết.

"Tình Thái Ân đồ đê tiện, hèn hạ"

Hắn lẩm bẩm chửi thề người đứng đầu Trình gia, đồng thời là người đã cho đàn em của mình làm ra cái trò đê tiện này. Hắn đúng là lúc trước đã nhìn nhầm, cứ nghĩ ông ta là kẻ làm ăn đã lâu nhất định sẽ biết điều mà không dính vào mấy chuyện kết thù này vậy mà lại tự mang tiếng xấu về cho bản thân.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến "giới ngầm" nơi này bề ngoài cũng giống như một công ty kinh tế nhỏ nhưng đâu ai có thể tưởng tượng nổi bên trong nó lại là một bí mật mà chỉ có người trong bang mới biết.

Bước tới cánh cửa cuối của dãy hành lang tầng một. Hắn mở mạnh cửa bước vào, xung quanh là đàn em của hắn. Ở nơi cao nhất là Từ Hạo đang ngồi. Hắn bước tới khuôn mặt có phần băng lãnh mà khiến ai cũng phải sợ sệt cúi đầu. Tất cả trong bang đều đã biết chuyện "người tình" của đại ca bị bắt cóc, trên dưới đều thấp thỏm lo sợ.

Đâu phải mọi người không biết tính hắn. Ngoài người con gái trước đây hắn chưa từng sống với ai lâu như người này, kể cả có hứng thú đến mấy hắn cũng chẳng bao giờ để người khác đến nhà mình ở. Nhưng đối với người này....xuất thân từ một tên hầu rượu, được hắn đem về ở bên cạnh. Tính tình thì như một đứa trẻ, vậy mà hắn còn yêu thương đến như vậy chứng tỏ hắn rất trân trọng người này. Vậy nên mọi người trên bang lo sợ cũng là chuyện dễ hiểu.

Vừa nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, Từ Hạo từ trên chiếc ghế đầu bàn vội vàng đứng dậy đi về phía hắn. Lo sợ mà cúi gằm đầu mở miệng nói hai chữ "đại ca". Nghiêm Hạo Tường liếc sang nhìn hắn ta, khuôn mặt không chút biểu cảm, xốc cổ áo hắn lên mà giáng xuống mặt hắn ta một nắm đấm đau điếng, khiến hắn ngã xuống sàn. Gằng giọng nói:

"Một lũ vô dụng, tao đã nói nếu làm việc gì cũng không được để mất lòng các bang khác. Bọn mày coi lời nói của tao là cái gì hả?"

Hắn vừa nói xong tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi mà quỳ xuống. Lần này đúng là bọn họ tìm vào chỗ chết rồi! Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn xung quanh, tất cả đều là một lũ hèn nhát. Riêng chỉ có từ xa vẫn có một người đứng ở phía cửa vẫn đứng. Hắn ra hiệu cho người kia đến bên canh, thì ra là Ken.

Nhếch môi nở một nụ cười vô nghĩa, cũng không hẳn đều là một lũ hèn nhát. Cũng có một tên chức vị nhỏ bé nhất nhưng lại có gan to nhất. Rút khẩu súng từ trong túi ra, một viên bắn thẳng vào ngực trái Từ Hạo, ngay lập tức hắn hộc máu nằm lăn ra đất. Ném khẩu súng xuống đất hắn nói to:

"Hèn hạ, vô dụng thực không đáng để sống. Đã vào bang thì cái đầu tiên chính là sẵn sàng bán mạng cho nơi này. Nếu còn lần sau thì hậu quả của bọn mày chính là như nó. Từ này Ken sẽ thay thế cho Từ Hạo. Ken....chuẩn bị một đội, đêm nay cứu người, chỉ khi có lệnh tao mới được tiến vào còn không một tên cũng không được xông tới."

Nói xong hắn liền quay đi, tài xế ban nãy đi cùng hắn cũng bị hắn bắt ở lại. Một mình trở lại ngồi trên xe, khuôn mặt băng lãnh liền được gỡ bỏ thay vào đó là khuôn mặt thập phần lo lắng. Hạ Tuấn Lâm của hắn có lẽ hiện tại đang rất sợ, hắn....phải nhanh mang thỏ con trở về....

"Hạ nhi, chờ tôi"

#Keelin
#WAP_Teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro