28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ đạo của nó. Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn vẫn như lúc trước, mà cũng có phần thân mật hơn rất nhiều. Còn về Hạ Tuấn Lâm? Cậu đã sớm phát ngất lên ngất xuống, phát ớn với mấy cảnh sến quá mức của hai con người kia. Nhiều lúc trong đầu cũng tự hỏi...liệu trước đây bản thân mình và Nghiêm Hạo Tường có từng thân mật với nhau đến như vậy?

Lưu Diệu Văn đã đi công tác được hơn một tuần, ở nhà chỉ có mỗi Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên nhàm chán đến vô cùng. Mấy ngày gần đây Hạ Tuấn Lâm như bị trúng gió, lúc nào cũng chóng mặt khó chịu, lâu lâu trong lòng lại không yên, thường xuyên mất ngủ. Tống Á Hiên cũng khuyên cậu đến bác sĩ , nhưng cái bệnh cứng đầu chính là bệnh khó chữa nhất. Tống Á Hiên vậy cũng đành bó tay với cậu em chồng bá đạo này thôi.

Cũng thật may mắn, hôm nay Lưu Diệu Văn cũng quay về, cậu cũng có thể nhờ anh vác cái "của nợ" này đến bệnh viện. Ít nhất thì Hạ Tuấn Lâm này cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, dù sao Lưu Diệu cũng là anh trai cậu. Chẳng nhẽ lời của "tổng quản gia gia" cậu lại không dám nghe lời.

Trong khi Tống Á Hiên đang bận rộn mang một đống thứ cần thiết để ra sân bay đón Lưu Diệu Văn thì Hạ Tuấn Lâm lại rất ư mà rảnh rỗi ngồi bên cạnh nghịch nghịch mấy con gấu bông cậu mới lôi từ trong tủ kính ra.

Cũng không hiểu tại sao, gần đây chỉ cần Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy những đồ vật bé bé, xinh xinh là y như rằng liền mỉm cười mà đùa nghịch một chút. Cậu chính là từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ thích mấy thứ vô bổ đó, ấy vậy mà gần đây rất hay lên mạng lướt qua một số trang web bán gấu bông này kia rồi ngắm nhìn chúng...Chẳng nhẽ....Cậu đã mắc bệnh người già?

Đang thả hồn treo ngược cành cây thì từ đằng sau một cánh tay nhẹ nhàng đưa lên đặt trên vai mình khiến Hạ Tuấn Lâm có chút rùng mình quay lại. Tống Á Hiên này, thực biết hù dọa người khác. Nhìn Hạ Tuấn Lâm ngẩn ngơ như đứa trẻ ba tuổi, Tống Á Hiên ngó ngó trước mặt cậu khó hiểu mà mở lời:

"Mấy ngày nay cậu dúng là đã mắc rất nhiều bệnh rồi! Hết chóng mặt, rồi lại ngẩn ngơ con cá vàng. Tớ nhất định là phải cùng anh trai cậu kéo cậu đến bệnh viện ngay và luôn. Không thể để cậu đẻ thêm trứng nữa."

Tống Á Hiên để chéo hai tay trước ngực nghiêm nghị, sau đó liền vách cái balo kéo theo Hạ Tuấn Lâm lên xe phóng đến sân bay. Ở phía đại sảnh mà ngó nghiêng, cuối cùng từ trong dãy người tấp nập. Một chàng trai có dáng người cao cao kéo theo vali mà từng bước đi đến sảnh lớn. Vừa thấy bóng hình quen thuộc, Tống Á Hiên có chút không nghiềm chế nổi mà phóng như bay đến ôn trầm lấy anh. Hạ Tuấn Lâm không nói gì, chỉ vui vẻ mà chạy phía sau. Nhìn hai con người kia hạnh phúc mỉn cười cậu có chút không cam tâm mà đi đến chọc ghẹo.

"Cũng chỉ mới hơn một tuần. Hai người làm như đã hàng chục năm rồi vậy!"

Lưu Diệu Văn khẽ liếc Hạ Tuấn Lâm một cái. Hạ Tuấn Lâm này chính là đang ghen tị nha. Vì anh là anh trai cậu, cư nhiên lại đi ôm Tống Á Hiên trước, nhưng đâu thể trách anh được, Cá nhỏ của anh vẫn là cần được yêu thương bù đắp nhiều nhất a!

"E hem. Thằng nhóc này càng ngày miệng lưỡi càng chua ngoa. Chính là đã chiều em đến hư rồi! Nhất nhất phải để anh dâu của em dạy dỗ lại em."

Lưu Diệu Văn giọng nói có phần uy nghiêm nhưng thực dự thì ý cười lại nhiêu hơn. "Anh dâu" hai từ này vừa được phát ra, Hạ Tuấn Lâm liền phì cười còn Tống Á Hiên thì.... Đâu còn gì để nói. Lưu Diệu Văn chính là ngày hôm nay xác định sẽ không được sống yên.

"Anh thử nói lại xem?" Đưa tay lên kéo tai Lưu Diệu Văn một cái, Tống Á Hiên nghiến răng mà gằn.

"Bảo bối, anh sao rồi, lần sau không dám nữa!" Lưu Diệu Văn đứng nghiêm, khuôn mặt tươi cười như anh chiến sĩ nghe mệnh lệnh của cấp trên.

Hạ Tuấn Lâm đứng bên cạnh mà phì cười, hai con người này thực chẳng khác gì hai đứa trẻ mới đến tuổi cập kê. Thật đúng là một đôi vợ chồng son, bọn họ thực khiến cậu có chút cảm giác ghen tị.... Bây giờ thử nhớ lại những ngày ở bên Nghiêm Hạo Tường....cậu cũng có chút chua xót mà tự hỏi: " trước đây liệu cậu và hắn có được như vậy?"

Nhìn Hạ Tuấn Lâm có chút trầm ngâm, đôi vợ chồng son nào đó đành lại lìa xa tạm thời. Lưu Diệu Văn ném đồ đạc của mình cho thư kí, một mạch kéo em trai cùng "vợ" đến một nhà hàng gần đó. Anh chính là 12 tiếng ngồi trên máy bay đến một hạt cơm cũng chưa vào bụng. Nhất định phải ăn cho thật đã.
__________________________

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong phòng sách, hắn nhếch nhác lôi thôi hơn bất cứ một thứ gì khác. Ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn làm việc, nửa tỉnh nửa mơ nhìn xung quanh căn phòng. Hắn liệu có đúng phải Nghiêm Hạo Tường không? Boss của một công ty lớn nhất nhì Nước X hiện tại lại giống như một tên đầu đường xó chợ. Điên không ra điên, dại cũng chẳng ra dại. Bộ quần áo trên người Nghiêm Hạo Tường bị nhàu nát, cằm đã mọc lún phún râu, trên mặt đất rãi rác đầy vỏ rượu, chai đã hết, chai còn vơi tất cả đều có đủ.

Bất ngờ chuông điện thoại vang lên, đôi mắt lim dim đột nhiên mở to như bừng tỉnh mà vồ tới chiếc điện thoại. Cứ nghĩ rằng là của Hạ Tuấn Lâm, nhưng không phải....là thư kí của hắn. Vẻ mặt từ hào hứng, trong một giây liền trở nên ủ rũ. Trượt nút nghe, hắn đưa máy lên.

"Chuyện gì?" Giọng nói lè nhè của người say rượu vang lên.

"Boss, cậu Lâm cách đây nửa tiếng đã đến bệnh viện. Không biết là việc gì nhưng nhìn Lưu Tổng và Tống Á Hiên thiếu gia có vẻ rất lo lắng."

Câu nói vừa dứt, Nghiêm Hạo Tường không cúp máy, trực tiếp ném chiếc điện thoại xuống đất mà chạy xuống nhà lấy xe lái đến bệnh viện. Trong lòng nóng như lửa thiêu đốt, Hạ Tuấn Lâm đã rời xa hắn, hắn đã không thể chịu nổi. Hắn không thể để mất cậu....
_________________________

Lưu Diệu Văn đứng ở bên cạnh vị bác sĩ đang cẩn thận xem xét tình hình của Hạ Tuấn Lâm. Thoáng chốc, trên khuôn mặt của vị bác sĩ đó có ánh lên một sự lo lắng. Nhìn ông ta hai mắt bỗng dưng mở to, Lưu Diệu Văn theo phản xạ mà chạy lại gần.

"Rốt cuộc em ấy xảy ra chuyện gì?"

"Thật là một trường hợp hiếm có, dạ dày có khối u nhưng lại trông như rất khoẻ mạnh"

Lời nói vừa dứt, cả người Lưu Diệu Văn đều sững sờ. Khối u? Anh không nghe nhầm chứ? Hạ Tuấn Lâm chính là đang mang trong mình một khối u? Hạ Tuấn Lâm nghe được lời nói này, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nói như vậy có phải là cậu sắp chết rồi không? Cậu thật sự bất hạnh, chỉ mới 19 tuổi thôi mà phải chịu đựng chuyện thế này.

"Vậy khối u này lành tính hay ác tính hả bác sĩ?"

Lưu Diệu Văn lo lắng ra mặt, anh mới nhận lại em trai. Không thể để Hạ Tuấn Lâm xảy ra chuyện được.

"Cái này chúng tôi cần phải chuẩn đoán thật kĩ. Vì khối u này phát triển trông rất lạ thường."

"Khoảng bao lâu là có kết quả ạ?" - Hạ Tuấn Lâm có chút gấp gáp hỏi, cậu thật sự không thể tin được bản thân sẽ có lúc trải qua chuyện này.

"Một tuần. Tôi sẽ kê đơn cho cậu. Về nhà ăn uống nghỉ ngơi điều độ, sang tuần đến khám lại nhé"

Vị bác sĩ căn dặn Hạ Tuấn Lâm rồi sau đó viết một toa thuốc đưa cho Lưu Diệu Văn. Cả hai ra khỏi phòng, Tống Á Hiên bên ngoài vẻ mặt vô cùng sốt ruột

"Sao rồi? Có sao không?"

"Trong dạ dày có khối u. Không biết lành hay ác tính. Nên tạm thời không sao"- Hạ Tuấn Lâm cười cười vỗ vai Tống á Hiên

"Khối u? Là khối u đó. Cậu nói gì mà không sao."- Tống Á Hiên hốt hoảng khi nghe Hạ Tuấn Lâm nói về khối u, cái gì mà không sao. Lỡ ác tính thì biết tính thế nào

"Được rồi. Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi ăn uống cho khoẻ. Tuần sau quay lại sẽ biết kết quả."

Bụppp...

Lời Lưu Diệu Văn vừa nói xong liền bị một lực mạnh đá ngã sang một bên. Nghiêm Hạo Tường như một kẻ điên hung hăng nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm mà kéo cậu đi theo hắn. Hạ Tuấn Lâm bị hắn làm đau đến mức mặt mũi đều nhăn lại, liên tục vung tay hắn ra nhưng đều bị bắt lại.

Nghiêm Hạo Tường thô bạo nhét cậu vào trong xe, không thèm cài dây an toàn liền phóng xe đi thẳng. Hiện tại là giờ tan tầm, mọi người đi lại rất đông mà chiếc xe của hắn thì như một con cáo đuổi theo mồi mà phóng nhanh trên đường. Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh, muôn phần sợ hãi, thét lớn:

"Anh điên rồi sao, mau... mau dừng lại."

"Con mẹ nó, đã là kẻ dưới thân tôi lại còn dây dưa với thằng khác? Cậu thực đúng là quá đê tiện, vừa rời xa tôi thì liền nằm dưới thân nam nhân khác rên rỉ?"

Hắn gằng từng chữ một, không thèm để ý đến xung quanh mà phóng xe như bay trên đường.

"Tôi không có. Tôi với Diệu Văn chỉ là anh em" Hạ Tuấn Lâm trước mặt Nghiêm Hạo Tường ra sức phũ nhận. Cậu sợ anh, sợ anh sẽ làm chuyện điên rồ nguy hiểm.

"Diệu Văn... hừ, gọi nghe thật thân mật. Anh em? Cậu với anh ta, thì có quan hệ gì mà gọi anh em?" Nghiêm Hạo Tường bỏ ngoài tai lời Hạ Tuấn Lâm nói, chân tiếp tục nhấn ga phóng xe đi.

"Tôi...."

"Bíp.bíp.bíp"

Tiéng còi báo động trên đường vang lên đến nhức tai, Hạ Tuấn Lâm ngước mắt lên nhìn, một chiếc xe tải đi ngược chiều đang lao thẳng về chiếc xe cậu đang ngồi. Nghiêm Hạo Tường đến lúc này mới sực tỉnh, nhưng khi cố gắng điều khiển lại xe thì đã quá muộn, chiếc xe của hắn tuy tránh được chiếc xe tải kia nhưng một lực lại phóng thẳng vào bức tường đá gần đó, trước khi chiếc xe lao thẳng vào tường đá hắn chỉ biết quay sang ôm chặt Hạ Tuấn Lâm vào người như che chở cậu. Và rồi "rầm....." Mọi thứ đều chìm vào bóng tối...

#Keelin
#WAP_teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro