Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Suỵt, hãy thử chút nhé."

Bàn tay giơ lên cầm một khẩu súng màu trắng bạc, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên đầu. Không như một tay súng lão luyện, đôi bàn tay này run rẩy liên tục.

Khi bóp cò, khẩu súng lệch đi và viên đạn trượt khỏi mục tiêu.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất, cười khinh thường, không hề có chút sợ hãi trước cái chết.

"Mấy tháng không gặp, nhưng xung quanh đều đủ nước rồi."

/////

"Uống đi."

Ánh đèn mờ ảo và lộng lẫy trong quán bar chiếu lên khuôn mặt người đàn ông từng một tay che nửa bầu trời này, anh có lẽ sẽ không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ gục ngã.

"Anh có vui không nếu tôi uống nó?"

"Vui, tất nhiên là vui."

/////

"Này, tôi thích cậu."

Trong hoàn cảnh kỳ quái này, cậu khó có thể tin rằng vẫn còn người có thể có tình yêu thuần khiết, nhưng người đàn ông trước mặt này trông không giống như đang nói đùa.

Anh trai cậu luôn nói với cậu rằng bọn họ làm công việc này không có cảm xúc, và cậu không biết được liệu đó chân thành hay là diễn giỏi.

///

Kế hoạch thất bại, cánh cửa của nhà máy bỏ hoang bị gió thổi mạnh khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn. Quả bom hẹn giờ xung quanh cậu vẫn đang tích tắc. Cậu nhắm mắt cam chịu và chuẩn bị đón nhận cái chết.

Cậu không ngờ cuộc đời mình lại ngắn ngủi đến như vậy, thậm chí còn chưa kịp viết thư tuyệt mệnh và giao phó mật khẩu thẻ ngân hàng cho tài sản thừa kế.

"Sao anh lại ở đây? Nếu không muốn chết thì nhanh chóng quay về!"

Cánh cửa sắp bị gió thổi bay bị đá tung ra, người đàn ông không sợ chết chạy tới. Quả bom hẹn giờ bên cạnh không còn nhiều thời gian nữa, em hét lên như điên.

///

"Cậu không thể phản bội tôi. Tôi ghét việc người khác phản bội tôi."

Anh cầm một bông hồng giữa các đầu ngón tay và nhìn người đàn ông sạch sẽ không thể tin được trước mặt. Anh ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và đeo một cặp kính gọng bạc. Anh ấy không đến từ đây, anh ấy không thuộc về nơi này.

Anh đặt bông hồng xuống, chộp lấy khẩu súng bên cạnh và bóp cò. Người đàn ông ở phía xa nhất ngã xuống đất.

"Thêm chút màu sắc cho hoa hồng."

///

"Sao lại có cảnh sát?"

Anh nhìn các sĩ quan cảnh sát lao ra từ bên cạnh. Hoạt động này được giữ bí mật nghiêm ngặt. Nếu có cảnh sát, điều đó chỉ có nghĩa là có một nội gián trong số họ. Đôi mắt đen tối quét qua những người xung quanh.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên anh bị ngã xuống đất, nước từ trên mặt đất bị bắn lên mặt anh cũng không rảnh bận tâm, màu ồ ạt chạy ra từ người nọ làm anh luống cuống, anh muốn quay đầu lại xem người nọ thế nào nhưng anh đã bị một đôi tay khống chế.

"Đừng quay lại, đừng để họ nhìn thấy cậu."

///

"Xin chào, xin nhường một chút."

cậu quen anh đã lâu, vậy tại sao cậu lại cảm thấy mối quan hệ giữa họ còn xa lạ hơn cả giữa những người xa lạ? Anh từng nói không thích vẻ ngoài phù phiếm của cậu và lần nào cũng tìm được cơ hội thích hợp để tỏ tình. Anh ấy, anh ấy cũng nói điều tương tự.

"Chúng ta quen nhau đã lâu, sao không yêu nhau?"

Anh chỉ ngẩng đầu lên khỏi đống sách y học và từ chối bằng những lời nói thường ngày.

///

"Anh đã từng thích em chưa?"

Nghĩ tới chính mình sẽ có ngày chết, không nghĩ tới là chết trong lòng anh, coi như là nhân sinh viên mãn đi, anh khóc rất thảm, bộ dáng rất thương tâm

"Thích, đặc biệt thích."

Anh ôm vết thương trên người cậu, một chút cũng không để ý hình tượng ngồi ở trong nước chỉ có thể nhìn cậu chảy máu, ý thức của cậu có chút không rõ ràng, đôi mắt muốn nhắm lại.

"Kiếp sau nhớ trả lời em sớm một chút nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro