56_Bị cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng học hôn môi, so với tưởng tượng của Hạ Tuấn Lâm còn làm người ta nóng tai hơn.

Cậu khép mắt lại, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.

Xung quanh ồn ào, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện xì xào của mấy học sinh khác. Hạ Tuấn Lâm bị hôn đến có chút mơ màng.

Lúc bọn họ hôn môi trao đổi nước bọt, tin tức tố của Nghiêm Hạo Tường bị cậu nuốt xuống cổ họng, đầu óc từng chút từng chút ấm lên.

"Tiểu Hạ, cậu có đồ ăn vặt không?" Giọng Tống Ý từ phía trước truyền đến: "Tôi hơi đói."

Tống Ý biết cậu có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, Hạ Tuấn Lâm đang muốn đáp ứng, nhưng thanh âm cậu phát ra lại bị một người khác nuốt vào.

Hạ Tuấn Lâm vội vã đẩy Nghiêm Hạo Tường một cái, hắn lại giống như cái gì cũng không nghe được, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục hôn cậu.

"Tiểu Hạ?" Tống Ý nói mãi xoay người xuống: "Cậu làm sao___"

Tống Ý quan sát tình hình phía sau, không nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đâu, ngược lại là Nghiêm Hạo Tường nghiêng người cúi đầu, Tống Ý hơi sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được xảy ra chuyện gì.

Tiếng Tống Ý im bặt, trầm mặc xoay chuyển trở lại. Ánh mắt không khỏi trượt xung quanh phòng học.

Camera theo dõi mới vừa xảy ra vấn đề, may mà mấy ngày nay ngừng hoạt động, nếu không thực sự là....

Qua chốc lát.

Tống Ý nghe thấy động tĩnh thưa thớt phía sau, không nhịn được quay đầu xuống.

Lúc này hai người ở sau đã ngồi trở lại. Bọn họ ngồi rất gần, tuy là không dựa vào nhau, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Một người vẻ mặt lười biếng, lộ ra từng tia từng tia thoả mãn. Một người cúi đầu, ngón cái như mang theo sức lực, tàn bạo cọ khoé môi sưng tấy của mình.

Nhìn thế nào cũng là một bộ bị bắt nạt.

Tống Ý quay đầu lên lần nữa.

Một hồi lâu sau, Tống Ý cảm thấy Hạ Tuấn Lâm thật thê thảm. Vốn là một đứa trẻ rất đơn thuần, lại bị Nghiêm Hạo Tường ấn lại làm chuyện như vậy trong phòng học, Hạ Tuấn Lâm có lẽ cũng sắp nổ tung rồi.

Tống Ý hiếm thấy sinh ra một tia từ ái đối với Hạ Tuấn Lâm, nghiêng đầu nói với Trần Việt: "Cậu có thể ám chỉ với lớp trưởng một chút, đừng bắt nạt Tiểu Hạ quá có hay được hay không?"

Trần Việt vô cùng thảnh thơi ngồi chơi di động: "Vậy sao cậu không tự ám chỉ với cậu ta một chút."

Tống Ý: "Cậu quen thuộc với cậu ấy hơn."

Trần Việt: "Tôi nói với cậu ta, cậu đừng bắt nạt Omega của cậu quá, cậu cảm thấy cậu ta sẽ nghĩ tôi thế nào?"

Tống Ý: "...."

Trần Việt chậm rãi phun ra một câu: "Tôi hẳn là, không muốn sống nữa."

Ở phía sau.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm trầm mặc lấy ngón tay cọ môi dưới, cả người đều ngơ ngác, dường như còn chưa bình tĩnh lại.

"Đau không?" Hắn quan sát vẻ mặt của cậu.

Hạ Tuấn Lâm rụt tay về.

Cậu còn đang đắm chìm bên trong nụ hôn lúc nãy, tim đập nhanh muốn chết đến nơi. Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm không được tự nhiên: "Không đau."

Đây là lần thứ ba bọn họ hôn môi, Nghiêm Hạo Tường đều sẽ thay nhiều trò gian đùa cậu, nhưng cậu lại cứng ngắc như miếng gỗ. Thậm chí hôn đến lúc sau, không hiểu sao còn phát run lên. Đoán chừng bộ dạng mình rất đáng thương, cuối cùng Nghiêm Hạo Tường còn phải vỗ lưng cậu.

Hạ Tuấn Lâm nhớ lại bộ dạng kinh sợ của mình, càng nghĩ càng cảm thấy thật không thú vị. Tại sao cậu không thể hôn trở lại? Lúc người ta thăm dò tiến vào, cậu choáng váng sững sờ tại chỗ, mẹ nó cậu đây là có bao nhiêu không biết tình thú?

Nghiêm Hạo Tường thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, biểu cảm trên mặt từ thẹn thùng đến trầm trọng, có thể nói là biến hoá thất thường.

Hắn cho là Hạ Tuấn Lâm đang không được tự nhiên việc hồi nãy hắn cưỡng bách, mở miệng hỏi: "Không vui?"

Không nghĩ tới, Hạ Tuấn Lâm giật giật môi, thoáng xấu hổ nhìn hắn: "Có phải em rất chán không?"

Nghiêm Hạo Tường có chút mờ mịt, không biết làm sao cậu lại cho ra cái kết luận này, mới vừa muốn hỏi cậu tại sao lại hỏi như vậy.

"Em không chủ động, hình như lại còn chống cự anh." Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn không nói lời nào, dứt khoát không còn gì để mất nói tiếp: "Tuy rằng anh chưa nói gì đã hôn lên, em chưa có chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng em....Em ngay cả hôn đáp lại cũng không, có phải anh cảm thấy em không thú vị đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường không nghĩ tới cậu lại xoắn xuýt cái này. Thấy Hạ Tuấn Lâm càng nói càng nghiêm trọng, khoé môi Nghiêm Hạo Tường khẽ nhếch, đánh gãy cậu: "Rất tốt, anh cảm thấy rất thú vị."

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy tiếng đánh giá này.

Đầu tiên là mặt mày giãn ra, sau đó len lén, khẽ cong môi. Bên tai còn ửng lên hơi nóng.

Lần sau.

Lần sau cậu ít nhất.....

Sẽ nhúc nhích đầu lưỡi.

Rất nhanh đã đến thời gian gần thi học kỳ, nhiệt độ hạ xuống đến mức rất thấp.

Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, thầy Hà đối với tình hình lên lớp của bọn học sinh mắt nhắm mắt mở, một số học sinh dứt khoát trốn tiết, ở luôn trong lớp ôn tập.

Cũng có một số học sinh khác, trong tình huống lâm nguy vẫn như trước không sợ, nên chơi đùa làm sao thì cứ chơi đùa như vậy.

Trần Việt đứng ngoài lớp chuyển bóng rổ, thấy Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa ra, thúc giục: "Nghiêm Cẩu, nhanh lên đi."


Bên cạnh hắn còn có mấy nam sinh khác, cũng đang chờ Nghiêm Hạo Tường cùng ra ngoài chơi bóng.

Có một nam sinh ngắm nhìn cảnh tượng trong lớp, thấy Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo Tường làm bài, chậc chậc lưỡi:

"Giáo bá hồi tâm thật rồi?"

"Không chỉ giáo bá lãng tử hồi đầu, gần đây Tường ca cũng bày ra nhiệt tình chưa từng có với học tập, cậu ấy muốn thi 750* điểm hả?"

(*750 là điểm tối đa.)

Trần Việt sờ sờ cằm: "Tôi đoán, chúng ta sắp bị bồ câu* rồi."

(*Thuật ngữ trên internet, nghĩa là không giữ lời hứa, bị cho leo cây.)

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm còn đang làm bài: "Em không đi xuống chơi?"

Lần đầu tiên hắn thấy Hạ Tuấn Lâm bỏ tiết Thể Dục, cái người này ngày thường luôn xem mấy tiết chính thành tiết Thể Dục, đến nỗi hận không thể mỗi ngày đều được chơi bóng trên sân.

"Không còn kịp rồi, Tường ca, còn có ba ngày." Hạ Tuấn Lâm không ngẩng đầu lên: "Hôm nay em mà đi chơi, ba ngày sau sẽ khóc trôi phòng thi mất."

Nghiêm Hạo Tường bật cười.

Hắn ngẩng đầu, hất hất cằm với đám Trần Việt: "Mấy cậu xuống đi, tôi không đi."

Nghe thấy hắn nói câu này, mấy nam sinh bên ngoài liếc mắt nhìn nhau.

"Tường ca gru gru*?"

"Gru gru gru gru."

"Cái này gọi là tình yêu hoá gru gru." Trần Việt vỗ bóng rổ một cái: "Đi các anh em, không nên quấy rầy người ta học tập."

(*Tiếng bồ câu kêu:3)

Chờ âm thanh cười đùa của đám người kia đi xa, Hạ Tuấn Lâm ngừng bút lại: "Anh không đi chơi bóng?"

Nghiêm Hạo Tường kéo ghế ra ngồi xuống lần nữa: "Bài nào em không hiểu, anh sẽ ở chỗ này giảng cho em, để em không cần phải lãng phí thời gian học."

Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn thật sự lật tài liệu ra, hiếm thấy sinh ra mấy phần cảm động. Cậu đang định nói chuyện, lại thấy chóp mũi hơi ngứa.

Cậu hít mũi một cái, giọng nói hàm hồ: "Đây chính là cảm giác được học bá kèm cặp?"

Bắt đầu từ tối hôm qua, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hơi choáng đầu. Có điều tính huống của cậu không quá nghiêm trọng, chỉ là người có chút mơ màng, nên cậu cũng chẳng đặt việc này ở trong lòng.

Khoé môi Nghiêm Hạo Tường vẽ ra chút ý cười: "Em học đi, không hiểu hỏi anh."

Hạ Tuấn Lâm đáp một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào bài tập.

Viết viết, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thái dương ẩn ẩn đau. Không biết có phải do gần đây nghỉ ngơi không tốt hay không, cậu cảm thấy hơi uể oải. Hạ Tuấn Lâm duỗi tay nặn nặn xương lông mày.

Lúc Nghiêm Hạo Tường đọc sách, vẫn luôn lưu ý tình huống của cậu.

Thấy Hạ Tuấn Lâm thỉnh thoảng sẽ dừng bút nghỉ ngơi một hồi, tình trạng hình như không tốt lắm, Nghiêm Hạo Tường để sách xuống, nhích lại gần bên cạnh.

Hắn kéo kéo cánh tay Hạ Tuấn Lâm. Cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, hắn dùng ngón tay nâng cằm cậu, tỉ mỉ tường tận quan sát gương mặt người này.

Hai má Hạ Tuấn Lâm hiện ra màu đỏ không bình thường, người cũng buồn bã ỉu xìu. Đuôi lông mày Nghiêm Hạo Tường cau lại, đưa tay dán lên trán Hạ Tuấn Lâm.

Đúng như dự đoán, lòng bàn tay cảm thấy hơi nóng.

Nghiêm Hạo Tường kéo mặt cậu, độ cong bên môi hạ xuống: "Em có biết mình đang sốt không?"

Hạ Tuấn Lâm mờ mịt liếc hắn một cái: "Không phải chứ? Em rất nhiều năm rồi chưa phát sốt lần nào."

"Em không cảm thấy đau đầu?" Nghiêm Hạo Tường nói: "Vừa nãy em xoa huyệt thái dương tới mấy lần."

"Có hơi đau." Hạ Tuấn Lâm nắm bút: "Hẳn là do em ngủ không ngon."

Thấy cậu vẫn còn tiếp tục học, Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu nghiêm khắc: "Đi đến phòng y tế trước."

"...." Hạ Tuấn Lâm hơi do dự: "Em bị bệnh căn bản không cần uống thuốc, qua mấy ngày là khoẻ."

Cậu thấy Nghiêm Hạo Tường không nói lời nào, an ủi: "Không sao đâu, em bệnh từ nhỏ đến lớn đều tự nhiên khỏi, có lẽ là em chỉ hơi sốt nhẹ thôi. Lát nữa em đi uống chút nước, buổi tối là ổn ___"

Lời cậu còn chưa nói hết.

Nghiêm Hạo Tường khép sách cậu vào.

Hạ Tuấn Lâm nhìn quyển sách bị đóng lại, chưa theo kịp tiết tấu này, ngón tay Nghiêm Hạo Tường xoa hai má cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng học, hôm nay nghỉ ngơi, được không?"

Đầu ngón tay mát lạnh kề sát lên gương mặt nóng bừng của cậu.

Rất thoải mái.

Ngoại trừ Phó Viện, đây là lần đầu tiên có người quản cậu như thế, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất mới mẻ, tâm lý cũng thêm mấy phần thoả mãn.

Huống hồ lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dáng này của Nghiêm Hạo Tường, còn rất thú vị.

"Em không sao thật mà," cậu nở nụ cười: "Tan học em lại nghỉ ngơi. Nếu anh thật sự không yên lòng, tiết tự học buổi tối em về ký túc xá nhé?"

Hạ Tuấn Lâm bổ sung: "Nếu tiết tự học buổi tối em còn đang phát sốt, em sẽ lập tức đến phòng y tế ngay."

Cậu nói, một cách tự nhiên kéo tay Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt ngón tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc. Mọi cử động đều hoàn toàn mang theo vẻ lấy lòng.

Nghiêm Hạo Tường bị cậu nắm như thế, cơn giận ngột ngạt lúc nãy cũng chậm rãi biến mất.

Thật sự là làm hắn không còn cách nào mà.

Nghiêm Hạo Tường thở dài trong lòng, nắm ngược lại tay cậu, hạ thấp giọng: "Vậy bây giờ có thể nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?"

Hạ Tuấn Lâm trầm mặc vài giây, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Thật ra vừa nãy em có một câu muốn hỏi anh."

Nghiêm Hạo Tường nghe đến thế, không nhịn được, giống như trêu ghẹo đùa cậu: "Đây là Hạ Tuấn Lâm anh biết hả?"

Hạ Tuấn Lâm thấy hắn thả ra, cũng cười: "Anh còn biết một Hạ Tuấn Lâm khác nữa sao? Anh giới thiệu cho em xem, cậu ta lớn lên có đẹp trai như em không?"

Cậu hì hì cười, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy. Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, sau đó một tay đặt lên má bên kia, hơi nhấc lên trên.

Hạ Tuấn Lâm bị hắn làm cho ngoác miệng ra, trong chốc lát khó tiếp thu được bộ dạng ngu ngốc của mình bây giờ. Mới vừa lắc đầu kháng nghị, cậu liền bị nhéo nhéo hai má giống như giáo huấn.

"Được rồi, trước tiên đừng nói nhảm." Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dáng của cậu, ánh mắt nhu hoà: "Tại sao đột nhiên cố gắng như vậy?"

Không chờ Hạ Tuấn Lâm trả lời, hắn suy đoán trước: "Sợ mẹ em lo lắng?"

Hạ Tuấn Lâm không lên tiếng.

Nghiêm Hạo Tường kiên trì đợi đáp án của cậu.

Từ khi quen biết đến nay, việc gì Hạ Tuấn Lâm đã quyết định đều sẽ dốc toàn lực hoàn thành.

Bất kể là lần liều mạng chạy 3000 mét ở đại hội thể thao, hay cố gắng chuẩn bị thi cuối kỳ bây giờ.

Hắn biết Hạ Tuấn Lâm đã đáp ứng Phó Viện phải học tập cho thật giỏi. Suy nghĩ ấu trĩ lại buồn cười như vậy, khiến dục vọng chiếm hữu dưới đáy lòng Alpha không khỏi rục rịch quấy phá.

Đôi môi Hạ Tuấn Lâm khẽ mở, nét mặt lộ ra thần sắc chần chờ.

Thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, Nghiêm Hạo Tường ác liệt uy hiếp cậu: "Em không nói anh sẽ không buông tay ra đâu. Sắp hết tiết rồi, lúc bọn họ lên lớp đều sẽ nhìn thấy bộ dạng này của em."

Nghiêm Hạo Tường quan sát cậu một hồi lâu, nở nụ cười: "Còn rất đáng yêu."

Hạ Tuấn Lâm bị hắn cười đến không còn cách nào.

"Bởi vì anh." Cậu bị Nghiêm Hạo Tường nắm hai má, lúc nói chuyện giọng nói cũng hơi hàm hồ. Nói ra câu đầu tiên, Hạ Tuấn Lâm có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt.

Thật sự là thấy chủ đề này còn quá xa, nói ra có chút không thể tin được

Giọng Hạ Tuấn Lâm thấp đến gần như không thể nghe thấy: "Em muốn kéo gần khoảng cách với anh một chút."

Cậu và Nghiêm Hạo Tường, ở rất nhiều phương diện đều kém nhau quá xa.

Có những việc trời sinh khiến Hạ Tuấn Lâm không thể thực hiện, thì cậu không có cách nào thay đổi được. Nhưng thành tích lại không giống, đây là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào chính mình để bù đắp.

Nếu thành tích học tập khá hơn một chút, cứ coi như không thể học cùng một trường đại học, hẳn là cậu cũng có thể học ở một trường khác cùng thành phố.

Cậu muốn tương lai cùng đi với hắn.

Nghiêm Hạo Tường ngẩn người.

Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt cậu hơi mất tập trung, trên mặt không biết bởi vì phát sốt, hay là ngượng ngùng thật mà hiện ra màu sắc giống như hoa đào.

Hắn thật không nghĩ tới, nhóc con trước mặt mình thoạt nhìn đối với chuyện gì cũng biếng nhác, lại có cái suy nghĩ như vậy.

Thoả mãn và yêu thích dưới đáy lòng đều sắp tràn ra, mức độ gần như không thể hình dung được nữa.

Hắn dùng tư thế này, cúi đầu cắn môi Hạ Tuấn Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro