Chương 154: Thêm dầu vào lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm phủ trước mắt đã là nổ tung nồi.

Có vẻ Thẩm Vạn nói muốn cho Thẩm Nguyệt lấy danh nghĩa bình thê gả đến Vương gia làm cho Thẩm Nguyệt hoảng sợ, mà Thẩm Nguyệt dưới tình huống tìm không thấy biện pháp, thế nhưng lớn mật làm ra một hành động, trốn ra Thẩm phủ. Trước khi rời đi, còn đem vàng bạc đồ đạc trong phòng đáng giá mang đi hết, chính là cú sốc lớn đối với Trần Nhược Thu.

Thẩm Vạn giận dữ, hướng Trần Nhược Thu hét: "Ta bảo ngươi canh trừng nàng cơ mà sao lại chạy thoát được?"

Trần Nhược Thu sợ hãi, đau lòng nữ nhi, nên vẫn không hoàn toàn đem Thẩm Nguyệt giam lỏng giống như Thẩm Vạn bảo, lại không nghĩ chính mình đau lòng nữ nhi thế nhưng sẽ bị Thẩm Nguyệt lợi dụng, hiện giờ Thẩm Nguyệt chạy thoát, Trần Nhược Thu cũng không biết như thế nào cho phải, nói với Thẩm Vạn: "Đã phái người đi tìm, lão gia, Nguyệt Nhi nhất định không phải cố ý, nàng là sợ hãi......"

Đến lúc này còn không biết sai, còn vì Thẩm Nguyệt mà lấy cớ, Thẩm Vạn cười lạnh một tiếng: "Nàng sợ hãi? Nàng sợ hãi còn sẽ cùng người khác hoán thân? Sợ hãi còn trốn nhà đi? Sính tắc làm vợ bôn tắc làm thiếp, ta Thẩm Vạn không có nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy!"

"Tại sao ngươi có thể nói như vậy?" Trần Nhược Thu trừng lớn đôi mắt: "Đó là nữ nhi của ngươi!"

Thẩm Vạn cả đời đều tự cho mình là văn thần sao có thể nói ra những lời như vậy, lại còn có quở trách nữ nhi chính mình, Trần Nhược Thu không thể tin được vào hai mắt của mình. Mà Thẩm Vạn nói ra những lời này xong, nhìn Trần Nhược Thu, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét, xoay người sải bước rời đi.

Trần Nhược Thu mẫn cảm nhận thấy được Thẩm Vạn không đúng, cơ hồ muốn xụi lơ trên mặt đất, nàng bắt lấy cánh tay bên người Thư Tình, móng tay bấm thật sâu vào tay nha hoàn, Thư Tình sắc mặt trắng bệch, lại không dám nhúc nhích.

Chuyện ầm ĩ này của Thu Thủy uyển nhanh chóng truyền tới Vinh Cảnh Đường. Thẩm lão phu nhân thản nhiên nhấp nước trà tự đắc, nghe vậy lại là không thèm để ý cười, nói: "Làm đi, làm đi, Trần Nhược Thu liền làm đi, thật đúng là cho rằng mính chính còn là con dâu mới vào cửa." Dừng một chút, lại nói: "Nương như thế nào liền dạy ra nữ nhi như vậy, này một đám đều không cho ta bớt lo."

Trương ma ma xoa bóp vai, nói: "Cũng không biết tìm được tam tiểu thư không?"

"Quản việc này làm cái gì?" Thẩm lão phu nhân tức giận, nói: "Nàng có thể có bao nhiêu năng lực ta còn không biết sao, không bao lâu nữa liền sẽ xám xịt trở về. Không duyên cớ ném đi thể diện Thẩm gia, làm trái ý lão tam, ta không nghĩ sẽ quản việc vặt này." Thẩm lão phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mày nhăn lại, hỏi: "Lão tam hiện tại còn tới lui Tây viện sao?"

Trương ma ma gật đầu: "Mấy ngày nay Tam phu nhân cùng tam lão gia thường xuyên cãi nhau, tam lão gia tới Tây viện càng thường xuyên chút, một lần tới chính là cả ngày."

Thẩm lão phu nhân gật gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia tinh quang: "Một khi đã như vậy, cũng là thời điểm tốt, sớm mà sinh đứa con trai cho lão tam, ta còn muốn ôm tôn tử đấy." Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Trần Nhược Thu đúng là ngu xuẩn, cũng nên thấy rõ ràng chính mình đến cùng có mấy cân mấy lượng, Trương ma ma, ngươi đi làm một việc, hiện nay Thẩm phủ mọi việc không thuận, cũng nên làm hỉ sự xóa đi xui xẻo."

Trương ma ma gật đầu xưng vâng.

Hôm nay ban đêm, Thẩm Vạn chậm chạp chưa về phòng, Trần Nhược Thu trong lòng liền nói thầm, từ trước tới giờ Thẩm Vạn có xã giao ở bên ngoài, cũng sẽ phái gã sai vặt bên người lại đây truyền lời nhắn, hôm nay không có truyền lời không biết được đi nơi nào. Nghĩ tới ban ngày mới cùng Thẩm Vạn náo loạn một hồi, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột. Nữ tử tới tuổi này, rốt cuộc nhan sắc có chút suy lỏng, không bằng tuổi trẻ nữ tử tươi mới, *chính là đặt ở nam tử trên người, lại là vừa lúc tuổi tác (câu này mình cũng k biết edit sao cho hay nữa). Hiện giờ Thẩm Vạn cùng nàng nảy sinh mâu thuẫn, nếu Thẩm Vạn ở bên ngoài thu nữ nhân liền không xong. Trần Nhược Thu cùng Nhâm Uyển Vân bất đồng, Nhâm Uyển Vân cùng Thẩm Quý trước kia có nhớ nhung, thì cũng sớm bị Thẩm Quý thu lưu thêm một phòng thiếp thất. Bất quá chỉ cần có thể ngồi vững chắc vị trí gia chủ mẫu, mặt khác Nhâm Uyển Vân căn bản không thèm để ý. Trần Nhược Thu lại bá chiếm sủng ái của Thẩm Vạn nhiều năm như vậy, Thẩm lão phu nhân nói không sai, bản thân Trần Nhược Thu cực kỳ ghen tị, không cho phép Thẩm Vạn có nữ nhân khác.

Nghĩ đến việc này, Trần Nhược Thu liền có chút đứng ngồi không yên.

Họa Ý từ bên ngoài vào, nói: "Phu nhân, lão phu nhân có mấy cuộn vải dệt, bảo ngài mang cho Thường cô nương một cuộn."

Thẩm lão phu nhân từ trước đến nay không đem Thường Tại Thanh ở trong mắt, ngày thường cũng coi như trong phủ không có người này, hôm nay như thế nào lại nhớ tới Thường Tại Thanh? Trần Nhược Thu nhíu mày: "Lão phu nhân sao không trực tiếp sai người đưa qua đi, lại còn muốn ta đi làm gì?"

Họa Ý cũng có chút không rõ, nói: "Có lẽ Lão phu nhân nghĩ quan hệ của ngài và Thường cô nương rất tốt."

Thời điểm này tinh thần Trần Nhược Thu có chút không yên, Thẩm lão phu nhân bảo làm nàng làm việc, khả năng sẽ phân tán tâm tư một chút. Lập tức không nói gì thêm, phủ thêm áo ngoài mang theo Thư Tình cùng Họa Ý đi đến Tây viện.

Giờ phút này sắc trời đã đen, cũng chưa đến thời điểm nghỉ ngơi, Trần Nhược Thu nghĩ Thường Tại Thanh chắc còn chưa ngủ, nên lúc đến cũng không thông báo trước.

Đến Tây viện, ngoài dự đoán Tây viện đã sớm tắt đèn, Trần Nhược Thu thấy có chút kỳ quái, lại thấy Triệu ma ma khi nhìn thấy nàng thì sửng sốt, bộ dáng tựa hồ có chút hoảng loạn, nói: "Tam phu nhân sao lại tới đây vậy?"

"Lão phu nhân để cho ta tới đưa vải dệt cho Thanh muội muội." Trần Nhược Thu vừa nói vừa khuê phòng kia xem xét, hỏi: "Như thế nào, Thanh muội muội đã ngủ rồi sao?"

"Vâng, đúng vậy, thân mình tiểu thư nhiều ngày có chút lười nhác, nên liền ngủ sớm chút."

Trần Nhược Thu thấy có chút kỳ quái, cảm thấy thần sắc Triệu ma ma thập phần mất tự nhiên, lại nhìn mấy nha hoàn xung quanh, đều cúi đầu, phảng phất đều sợ hãi. Vừa lúc nghe trong phòng loáng thoáng truyền đến động tĩnh, không được rõ ràng lắm, thời điểm âm thanh truyền ra tới, thần sắc Triệu ma ma trở nên càng khẩn trương.

Trần Nhược Thu tuy rằng tò mò, nhưng hiện giờ lại không muốn phát sinh mâu thuẫn cùng Thường Tại Thanh, đối với nàng, Thường Tại Thanh có lẽ là một thanh đao tốt, dùng để đối phó đại phòng Thẩm gia không thể tốt hơn. Đặc biệt là hôm nay nàng liên tiếp không thuận, một cổ tức giận xông lên, càng muốn xem đại phòng Thẩm gia gặp xui xẻo.

Trần Nhược Thu bảo nha hoàn đem vải vóc để xuống, đang muốn rời đi, bước chân lại đột nhiên dừng lại.

Triệu ma ma nhìn theo ánh mắt Trần Nhược Thu, liền nhìn thấy một cái túi thơm nhỏ ở bên trên cửa sổ cạnh khuê phòng của Thường Tại Thanh. Túi thơm đỏ thẫm thêu cò trắng, thập phần tinh xảo. Trần Nhược Thu đi qua , đem túi thơm cầm trong tay. Triệu ma ma muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Lúc Thơ Tình cùng Họa Ý nhìn túi thơm kia, cũng nhịn không được há to miệng, giật mình nói không ra lời.

Một ngày trước khi Thẩm Nguyệt xuất giá, Trần Nhược Thu từng thấy Thường Tại Thanh mang theo một cái túi thơm cực đẹp. Túi thơm này thủ công tinh xảo, Trần Nhược Thu yêu thích không buông tay, Thường Tại Thanh thấy vậy cũng hào phóng, liền đem túi thơm đưa cho Trần Nhược Thu. Sau đó Trần Nhược Thu bởi vì việc của Thẩm Nguyệt nên muốn làm cho Thẩm Vạn vui vẻ, liền đem túi thơm thủ công tinh xảo kia cho Thẩm Vạn. Túi thơm thêu cò trắng cũng không có vẻ nữ tính, huống hồ hương thơm trong túi cũng không phải mùi son phấn. Trần Nhược Thu nhớ rõ, bởi vì bên trong túi thơm là lá trà, tản ra mùi lá trà thanh hương, Trần Nhược Thu ngại trà có mùi hương quá mức thanh lãnh, liền cho thêm chút hoa quế cuối mùa thu vào bên trong.

Trên đời không có hai mảnh giống nhau như đúc lá cây, cho dù Thường Tại Thanh có tay nghề cao đi nữa, làm ra thêm một cái túi thơm giống nhau như đúc, nhưng không phải mỗi một cái túi thơm Trần Nhược Thu đều cho thêm hoa quế.

Trần Nhược Thu cầm lấy túi thơm, tay có chút phát run, đặt ở mũi, hạ quyết tâm ngửi.

Hương hoa quế ngọt thanh cùng hương trà chậm rãi chui vào chóp mũi Trần Nhược Thu, Trần Nhược Thu đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Lại mở mắt ra khi, ánh mắt làm Thư Tình cùng Họa Ý có chút sợ hãi.

Trần Nhược Thu đột nhiên chuyển hướng Triệu ma ma, Triệu ma ma càng thêm hoảng loạn không có kịp thu hồi biểu tình, tất cả đều rơi vào đáy mắt Trần Nhược Thu. Trần Nhược Thu cười lạnh một tiếng: "Một đám đều coi ta là kẻ ngốc sao?" Nói xong liền bước nhanh đi đến khuê phòng Thường Tại Thanh, phá cửa mà vào.

"Phu nhân không thể!" Triệu ma ma vội vàng hoảng loạn tới cản.

Trần Nhược Thu hỏi: "Vì cái gì không thể?"

Triệu ma ma nói không ra lời.

Trần Nhược Thu trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy trong lòng bị xé rách, càng khổ sở đau lòng, trên mặt càng tràn ra lạnh lẽo. Nàng quay sang Thư Tình cùng Họa Ý nói: "Đến!Đến xem cho ta! Ta muốn nhìn có phải là đôi gian phu dâm phụ kia, ở địa phương như Thẩm phủ lại không biết liêm sỉ như vậy! Đi!"

Thư Tình cùng Họa Ý nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến lên giữ cửa , Trần Nhược Thu thuận tay liền lấy một chiếc đèn bên cạnh, không đợi cho Triệu ma ma ngăn lại liền nhấc chân đi vào bên trong.

Trong phòng ánh nến lập lòe, trên mặt đất xiêm y giày, trang sức rơi rớt tan tác, hai người trên giường giao hoan, thật đúng là kiều diễm.

Thường Tại Thanh gò má hồng hào, thẹn thùng, nam nhân không nhanh không chậm vớ lấy xiêm y đem thân thể hai người che lại, quay đầu nhìn qua, đúng là Thẩm Vạn.

Trong phòng hương rượu lượn lờ, rõ ràng là uống say dẫn đến sự việc này, nhưng lại không thể dùng từ sai lầm tới hình dung, một người có tình một người cố ý, Trần Nhược Thu cùng Thẩm Vạn làm phu thê nhiều năm như vậy nên biết nếu Thẩm Vạn không thích, sẽ không lên giường cùng Thường Tại Thanh? Huống chi chỗ này vẫn là sân viện của Thường Tại Thanh, là Thẩm Vạn chủ động lại đây.

Trần Nhược Thu nhắm mắt, đem nước mắt sắp tràn ra tới hung hăng mà thu trở về, hét lên một tiếng: "Cẩu nam nữ!"

......

Ban đêm ở trong phòng khách điếm cách Định Kinh vài trăm dặm, thanh niên áo tím ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhìn tờ giấy truyền tin trong tay. Giây lát, hắn đem tin ném vào một chậu than bên cạnh, giấy viết thư nháy mắt hóa thành tro tàn.

"Chủ tử, Đại Lương gửi thư tới."Ám vệ Nam Kỳ bên cạnh nói: "Bệ hạ thúc giục người mau trở về."

"Không cần phải để ý." Tạ Cảnh Hành không để ý : "Sự tình xong xuôi, ta tự nhiên sẽ trở về."

"Bệ hạ là sợ ngài chậm trễ sự tình." Nam Kỳ nói: "Bên kia Bệ hạ cũng chú ý động tĩnh Minh Tề, trước kia bệ hạ còn nói muốn tuyển phi cho ngài, thời điểm cũng sắp tới rồi, giờ chủ tử còn không quay về, chỉ sợ hỏng việc."

Tạ Cảnh Hành liếc Nam Kỳ một cái, Nam Kỳ lập tức im, trong lòng lại là khổ không nói nổi. Tính tình Vĩnh Nhạc đế vốn chính là một không hai, chủ tử nhà mình lại vô pháp vô thiên, hạ nhân kẹp ở bên trong đúng là khổ sở. Huống chi chuyện tuyển phi này, người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn là ám vệ đi theo bên người Tạ Cảnh Hành nên có chút hiểu biết, Tạ Cảnh Hành  đối với cô nương Thẩm gia có chút đặc biệt. Không nói đến Vĩnh Nhạc đế thấy việc này thế nào, tóm lại ám vệ bọn họ cảm thấy chuyện này cự kỳ không đáng tin cậy. Thẩm Diệu chính là người Minh Tề, Thẩm gia làm sao có thể đồng ý nữ nhi nhà mình cùng với người Đại Lương có quan hệ?

Những lời này trăm triệu không dám nói ở trước mặt chủ tử, nếu chủ tử không cao hứng một cái, sẽ sai đi canh thủ tháp lao, như vậy liền mất nhiều hơn được.

"Hoàng huynh cả ngày nhàn đến hoảng," Tạ Cảnh Hành nói: "Thật sự nhàn đến hoảng, nói với huynh ấy không cần nhọc lòng."

Nam Kỳ đem mồ hôi trên trán lau đi. Hai vị đều đắc tội không nổi, thật đáng sợ.

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Thiết Y từ bên ngoài đi vào, cầm cái tráp trên tay, cũng không biết bên trong là gì. Đi vào phòng, đem tráp để trên bàn, nói: "Thiếu chủ phân phó mang trang sức đi đánh, ngân phiếu cũng đã mang qua."

Phía sau Nam Kỳ suýt nữa bị sặc nước miếng. Thiết Y mới vừa nói cái gì? Đánh trang sức. Nam Kỳ trộm nhìn lên trên bàn, quả nhiên thấy trên bàn cái tráp kia được làm vô cùng tinh xảo, một cái tráp nho nhỏ, phía trên còn có khắc hoa văn tinh tế, nhìn kỹ lại, tựa hồ là...... đầu Lão hổ?

Thứ gì?

Tạ Cảnh Hành mở tráp ra liếc mắt nhìn một cái, một tráp tràn đầy trang sức, quả thật là đủ loại kiểu dáng trang sức. Mắt mèo, phỉ thúy song hoàn, trang sức trân châu, cây trâm bích ngọc...... Đều là trang sức tinh xảo, liền như vậy một hộp nhỏ, nói là giá trị thiên kim cũng không quá. Nam Kỳ nghĩ thầm, chủ nhân đây là muốn tặng cho tiểu thư Thẩm gia? tiểu thư Thẩm gia nhìn cũng không phải thích châu báu ngọc thạch? Chủ tử xác định đưa những vật này cho tiểu thư Thẩm gia?

Bất quá, ra tay cũng đủ hào phóng.

Tạ Cảnh Hành khép tráp lại, nói: "Không tồi." Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Phó Tu Nghi gần đây có động tĩnh gì không?"

Thiết Y nghĩ nghĩ, nói: "Chưa có động tĩnh gì, chỉ là gần đây hay lui tới cùng Thái Tử."

Thái Tử...... Tạ Cảnh Hành nhướng mày, nói: "Chú ý tới hắn, Phó Tu Nghi không phải là loại người đơn giản."

Thiết Y xưng dạ liền lui ra.

"Từ từ," Tạ Cảnh Hành gọi lại hắn, nói: "Thẩm Nguyệt cũng chú ý một chút."

......

Thẩm gia đã nhiều ngày gà bay chó sủa. Trước thì có Thẩm Đông Lăng cùng Thẩm Nguyệt hoán thân, sau lại đến việc Vương gia không nhận Thẩm Nguyệt, tiếp đó Thẩm Nguyệt dứt khoát thu dọn đồ đạc trốn nhà đi, đến bây giờ càng tốt, Thường Tại Thanh cùng Thẩm Vạn bị Trần Nhược Thu bắt gian trên giường.

Thường Tại Thanh vốn là khách của Thẩm phủ, con gái cố nhân của Thẩm lão tướng quân, quan hệ này cùng Thẩm phủ vốn nên là khách sáo. Trừ Thẩm lão phu nhân không để ý, còn lại người trong phủ thấy Thường Tại Thanh cũng đều tiếp đãi chu đáo, bởi vì hiện giờ đương gia chủ mẫu Trần Nhược Thu dường như cực thích nàng. Ai biết Thường Tại Thanh Ngày thường khách sáo, thế nhưng lại lên giường cùng Thẩm Vạn. Mà Trần Nhược Thu cũng không phải bị người khác đâm sau lưng, mà chính là người muội muội mà thường ngày "Cẩn thận che chở" này đâm.

Trần Nhược Thu lập tức náo loạn lên, nháo tới Vinh Cảnh Đường.

Vinh Cảnh Đường, Thẩm lão phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm trên cao. Thường Tại Thanh cùng Thẩm Vạn đứng ở một bên, Thẩm Vạn không có biểu tình gì, Thẩm Quý ngồi bên canh bộ dáng xem kịch vui, Thường Tại Thanh rũ mắt không nói, làm như thập phần xấu hổ. Còn Trần Nhược Thu nước mắt đầy mặt, nhất định không bỏ qua chuyện này.

"Được rồi, khóc sướt mướt giống bộ dáng gì."Nhìn Trần Nhược Thu diễn mà thấy phiền, Thẩm lão phu nhân không kiên nhẫn nói: "Phu quân thu lưu cô nương thì đã sao, ngươi khóc như vậy làm gì."

"Nương," Trần Nhược Thu hô một tiếng: "Nếu lão gia đem cô nương thu vào, ấn lễ nâng thiếp, con dâu tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, thậm chí còn sẽ chủ động chuẩn bị cho phu quân. Nhưng bọn họ hai người lại im lặng lén lút, ngay trong phủ, trước mặt con làm ra loại việc này. Toàn bộ phủ liền đem một mình con chẳng hay biết gì, rõ ràng chính là cố ý cho con xấu mặt. Nương, ta cũng là con dâu ngài, ngài cũng là nữ nhân, nếu là phu quân muốn nạp thiếp, ta còn có thể ngăn sao? Hà tất dùng biện pháp như vậy làm nhục ta?"

"Tam phu nhân," Thường Tại Thanh nhịn không được mở miệng nói: "Hôm nay việc tất cả đều là hiểu lầm, là ta uống nhiều quá mới xảy ra, cùng tam lão gia không có nửa phần quan hệ, không phải vì ta muốn làm thiếp, việc này cứ cho là không có phát sinh gì đi, ngày mai ta liền thu thập đồ đạc rời khỏi Thẩm phủ, mong rằng tỷ tỷ không cần bởi vậy mà trách tội tam lão gia."

So với Trần Nhược Thu hùng hổ doạ người, Thường Tại Thanh không có phủ nhận cùng Thẩm Vạn có quan hệ, lại đem tất cả sai lầm lên trên đầu mình, càng có vẻ thông tình đạt lý. Thẩm Vạn thần sắc hơi đổi, liền nói: "Cái gì mà rời đi?Việc này do chính ta gây nên, ta nhất định sẽ cho muội công đạo."

Trần Nhược Thu vốn dĩ nghe Thường Tại Thanh nói có chút chói tai, giờ phút này lại nghe nói Thẩm Vạn này còn giữ lại Thường Tại Thanh, như đổ thêm dầu vào lửa, lập tức liền nói: "Công đạo? Ngươi muốn công đạo như thế nào? Có phải hay không muốn đem ta đuổi đi, đem cái vị trí chính thê này nhường cho nàng?" Dứt lời lại quay đầu nhìn về phía Thường Tại Thanh, chỉ vào mũi Thường Tại Thanh mắng: "Ngươi đúng là bạch nhãn lang, ngươi tới Thẩm phủ, là ta cung ngươi ăn cung ngươi xuyên, ai biết ngươi thế nhưng nổi lên lòng xấu xa, giường tỷ phu cũng bò lên, thật đúng là không biết xấu hổ! Câu dẫn không được Thẩm Tín, ngươi liền tới câu dẫn phu quân người khác, khó trách lớn tuổi như vậy đều không gả được ra ngoài, đúng là dâm phụ đồi phong bại tục, nhi tử nhà ai đứng đắn dám lấy chứ?"

Trần Nhược Thu này nói một phen làm cho không chỉ có Thẩm Vạn ngây người, mà Thẩm lão phu nhân cũng có chút trố mắt. Trần Nhược Thu lúc nào cũng tự nhận mình là dòng dõi thư hương, mà giờ khác gì người đàn bà đanh đá chanh chua, trường hợp này không khỏi cũng có chút quá khó coi.

Thẩm Vạn nói không ra lời, Thường Tại Thanh cắn môi, sắc mặt thập phần ẩn nhẫn. Thẩm Quý ở một bên xem diễn nhịn không được nói: "Đệ muội, ngươi thế này là không đúng rồi, phu quân muốn nạp thiếp, ngươi làm phu nhân cần giúp đỡ lo liệu. Ban đầu trong viện tam phòng chỉ có ngươi, vốn là có chút không hợp tình hợp lý, khó khăn lắm mới có thêm một người có thể vì ngươi phân ưu, ngươi còn trăn trở gì nữa." Thẩm Quý vốn háo sắc, đối với mỹ nhân như Thường Tại Thanh tất nhiên sẽ thêm ưu ái, chỉ là nếu Thường Tại Thanh là người của Thẩm Vạn, hắn cũng sẽ không đi chạm vào nữ nhân của huynh đệ. Bất quá Trần Nhược Thu này đúng là người đàn bà đanh đá làm Thẩm Quý thập phần coi thường, thời điểm Nhâm Uyển Vân còn cũng không ngăn hắn nạp thiếp.

Trần Nhược Thu đang mẫn cảm tới cực điểm, Thẩm Quý này lại không nói những lời trấn an, lại còn nói như thế, Trần Nhược Thu liền không phân xanh đỏ đen trắng mắng Thẩm Quý: "Nhị ca thế nhưng còn nhàn rỗi quan tâm tới chuyện của tam phòng, chuyện của mình nhị ca còn không xử lý tốt, hiện giờ đều đã đoạn tử tuyệt tôn, có nạp mười tám thiếp thì có lợi ích gì?cũng không có người nối dõi tông đường!"

Đời này đều không thể lại có con nối dõi là nỗi đau của Thẩm Quý, ai biết Trần Nhược Thu lại lôi ra nói. Mặt Thẩm Quý lập tức xanh mét, Thẩm lão phu nhân sắc mặt cũng không được tốt.

"Trần thị, vậy ngươi nói xem đến cùng ngươi muốn như thế nào?" Thẩm lão phu nhân cả giận nói.

"Ta gả đến Thẩm gia nhiều năm như vậy, cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Đem Thường Tại Thanh đuổi ra ngoài, ta có thể xem như tất cả đều không phát sinh chuyện gì." Trần Nhược Thu nói.

"Không có khả năng." Thẩm Vạn giận dữ nói: "Nếu ta đã chạm vào nàng, tất nhiên phải chịu trách nhiệm."

"Ai cũng đều có thể, chỉ có nàng không được!" Trần Nhược Thu chỉ vào Thường Tại Thanh hô to. Trần Nhược Thu không thể chịu đựng Thường Tại Thanh thế nhưng phản bội nàng cuối cùng bò lên giường Thẩm Vạn, làm cho nàng có cảm giác vô cùng nhục nhã. Càng quan trọng là, Trần Nhược Thu quá hiểu biết Thường Tại Thanh, thủ đoạn của Thường Tại Thanh so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém, tính tình bộ dáng lại tốt, ngay cả chính Trần Nhược Thu, cũng rất khó sinh ra ác cảm đối với Thường Tại Thanh. Đặc biệt là sự tình phát triển tới bây giờ, trong lời nói Thẩm Vạn sinh ra bảo vệ đối với Thường Tại Thanh, càng làm cho Trần Nhược Thu trong lòng tràn ngập nguy cơ. Làm nữ nhân, nàng so với bất kỳ ai đều hiểu rõ tâm tư của Thẩm Vạn nhất. Chỉ sợ Thường Tại Thanh vào cửa, không chỉ muốn cùng nàng tranh sủng, mà độc sủng là có khả năng xảy ra. Trần Nhược Thu không có khả năng tìm cho chính mình một kẻ địch mạnh như vậy!

"Nàng vì cái gì không được?" Thẩm Vạn giờ phút này không thể kìm nổi cơn giận, có lẽ là nhiều năm như vậy Trần Nhược Thu ở trước mặt hắn đều là bộ dáng ôn nhu uyển chuyển, hôm nay lại như người đàn bà đanh đá vô trạng vô lý, làm Thẩm Vạn càng nhìn càng thêm bất mãn.

Trần Nhược Thu giận dữ : "Vậy ngươi liền hưu ta đi!nếu ngươi muốn nạp nàng, trước hết cùng ta hòa li!"

Trần Nhược Thu nói ra làm cho Thẩm Vạn do dự, không dám nói gì thêm. Thấy Thẩm Vạn như vậy Trần Nhược Thu đột nhiên có tự tin, càng thêm hùng hổ doạ người: "Đưa ta phong thư hòa li, ta tất nhiên sẽ không nói hai lời liền rời đi, ngươi yêu thích ai nạp ai, phù chính ai đối với ta cũng không có quan hệ, tóm lại chúng ta đường ai nấy đi, từ biệt đôi đường ai đi đường nấy!" Nói xong, hai hàng nước mắt liền theo gương mặt chảy xuống dưới, có vài phần nhu nhược đáng thương.

Trần Nhược Thu nói lời này vốn là lời nói lúc tức giận, nàng cùng Thẩm Vạn phu thê nhiều năm, cho dù mấy ngày nay có mâu thuẫn, nhưng cũng đã hòa thuận nhiều năm. Trần Nhược Thu hiểu biết Thẩm Vạn, Thẩm Vạn đối với nàng vẫn còn có chút tình nghĩa, hiện giờ bất quá là bị Thường Tại Thanh nhất thời mê mắt, nếu vì Thường Tại Thanh Thẩm Vạn trăm triệu không có khả năng mà hưu nàng.

Đáng tiếc Trần Nhược Thu ngàn tính vạn tính, đoán chắc Thẩm Vạn đối với nàng còn tình, lại không tính đến thái độ của Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, phảng phất xem Trần Nhược Thu nhảy nhót như vai hề: "Hòa li? Ngươi đúng là tưởng bở, bất quá ngươi sợ là nói sai rồi. Lão tam không có khả năng cho ngươi thư hòa li, nhiều nhất chỉ cho ngươi một phong thư hưu thôi!"

Thường Tại Thanh đang muốn muốn mở miệng nói chuyện nghe thấy vậy, liền đem lời chuẩn bị nói trong miệng nuốt xuống.

Trần Nhược Thu cũng không cam lòng yếu thế, liền hỏi: "Dựa vào cái gì liền phải cho ta hưu thư?"

"Dựa vào cái gì?" Thẩm lão phu nhân nhìn nàng: "Lão tam tự cưới ngươi vào cửa, trong viện lại không có cô nương khác, đừng nói là thiếp thất, thông phòng đều không có. Ngươi thân là chủ mẫu, lại không nghĩ cho trượng phu, chính là ghen tị vô đức! Lão tam rộng lượng, ta cũng không nghĩ nhúng tay vào chuyện trong viện lão tam, nhiều năm như vậy, Trần Nhược Thu ngươi tính xem ngươi đến Thẩm phủ đã gần hai mươi năm, cũng không từng vì tam phòng sinh hạ một mụn con, ta hỏi ngươi một chút, trong thành Định Kinh này có ai giống như ngươi, gả vào nhà chồng không sinh được con trai, lại không cho trượng phu cùng người khác sinh con trai. Ngươi là muốn cho Thẩm gia ta tuyệt hậu có phải hay không?"

"Ngươi ghen tị, không con, có hai điều này, đủ để ban ngươi một phong thư hưu rồi!"

Nếu nói Thẩm lão phu nhân xuất thân từ phố phường, không có kiến thức, nhưng khi cùng người khác lý luận miệng lưỡi lại đặc biệt lợi hại. Hơn nữa Thẩm lão phu nhân vốn đối với Trần Nhược Thu có oán khí, hiện giờ tóm được nhược điểm của Trần Nhược Thu, cơ hồ không cho Trần Nhược Thu phản đối.

Đúng vậy, chỉ với tội lớn không con nối dõi, thì Thẩm gia có thể đem sai lầm đẩy đến trên người Trần Nhược Thu.Trong mắt Trần Nhược Thu phút chốc xẹt qua một tia vô lực, nàng vẫn luôn cho rằng mình đã nắm chắc được tâm Thẩm Vạn, cũng cho rằng mình cùng Thẩm Vạn có thể ân ái cả đời. Hiện giờ, thái độ Thẩm Vạn che chở Thường Tại Thanh như tát một cái vào mặt, đem Trần Nhược Thu tự cho là đúng toàn bộ đánh tan!

Thẩm Vạn cùng nam nhân khác cũng không khác gì, như cũ là *tham tiên ái nộn (mình chưa tìm được câu nào thay thế, nào tìm được mình update sau). Chính mình cùng nữ nhân khác cũng không có khác gì, một khi tuổi già sắc suy, vẫn là phải nhường đường cho cô nương trẻ tuổi. Những người khác tuổi già sắc suy còn có con trai bên cạnh, có thể ngồi vững chắc vị trí gia chủ mẫu, còn nàng nhi tử đều không có, vì thế vị trí này cũng tràn ngập nguy cơ.

Thẩm lão phu nhân nhìn về phía Thường Tại Thanh, chậm rãi nói: "Lão tam, nếu ngươi chạm vào cô nương người ta, Thẩm gia ta cũng không phải là người không nói đạo lý, tất nhiên là muốn chịu trách nhiệm. Thường cô nương trong nhà đã không còn ai, nếu Thường cô nương đồng ý, ngày mai trời sáng làm lễ nạp làm quý thiếp đi. Hiện nay trong phủ đen đủi rất nhiều, cũng nên xung hỉ."

Nạp làm quý thiếp...... Thẩm lão phu nhân rõ ràng cố ý đối nghịch cùng Trần Nhược Thu, muốn cho Trần Nhược Thu xấu mặt.

Trần Nhược Thu nhìn về phía Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân thoáng hiện lên một tia ý cười. Ý cười kia làm Trần Nhược Thu trong lòng hiểu ra.

Làm sao phát hiện chuyện Thường Tại Thanh cùng Thẩm Vạn, chính là lúc Thẩm lão phu nhân bảo nàng đi Tây viện đưa vải vóc thì phát hiện, sớm không đi muộn không đi, cố tình khi lúc đó, Thẩm lão phu nhân chẳng lẽ là cố ý? Mấy ngày nay nàng nhọc lòng Thẩm Nguyệt, không phát hiện Thường Tại Thanh cùng Thẩm Vạn khác thường, Thẩm lão phu nhân chưa chắc không có phát hiện. Thẩm lão phu nhân một lòng muốn cho Thẩm Vạn nạp thiếp, khi phát hiện Thường Tại Thanh cùng Thẩm Vạn có lui tới, chỉ sợ cao hứng còn không kịp ấy, có lẽ còn ở trong đó quạt gió thêm củi một phen, chính là vì cục diện hôm nay.

Nạp Thường Tại Thanh vào phủ, bức nàng đến hoàn cảnh như thế.

Thẩm lão phu nhân...... Trần Nhược Thu trong lòng đột nhiên sinh ra hận ý vô hạn, cắn răng: "Đúng là nhục nhã, không thể nói lý!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hơn 5000 từ lận (T_T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro