Chương 18: Thì ra là ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Thuận theo khí trời ngày càng lạnh, các học trò ở Quảng Văn đường cũng bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối tháng.

Nam tử là vì nhập sĩ, nữ tử lại vì thể hiện tài hoa của mình, ngày sau khi lập gia đình cũng có thêm sự lựa chọn, hoặc là mong có nhà môn đăng hộ đối nào nhìn trúng.

Đó là chuyện con cháu nhà huân quý phải làm, ngay cả cô gái kiêu ngạo như Phùng An Ninh cũng bắt đầu khổ luyện. Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt càng không cần phải nói, nhất là Thẩm Nguyệt, cả ngày ở trong Đông viện đánh đàn ngâm thơ, chỉ mong lần này lại được nổi danh mới thỏa lòng.

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh đều đã 15 tuổi, theo quy củ cũng là đến lúc phải chọn đối tượng rồi. Nữ nhi ở Minh Tề đa phần là 16 xuất giá, 15 là bắt đầu định thân (định ra hôn ước, đính hôn). Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt chậm chạp chưa chọn ai chỉ vì mắt cao hơn đầu, nhà tầm thường thì chê bai, nhà quá cao thì lại với không tới.

Rốt cuộc hai phòng không hẹn mà cùng tia mắt về phía Định vương.

Tiên hoàng sinh 9 con trai, chỉ có lão Cửu là chưa định thân, tuổi tác cũng chỉ cỡ 20, đúng là lúc thích hợp cưới gả. Nhưng mà vì nhiều nguyên nhân, vị trí hoàng phi vẫn còn để trống, giống như một cái bánh ngon bày ra đó. Lần thi này Định vương cũng tham gia làm giám khảo, rất nhiều nữ tử đều lấy hết tinh thần, chỉ mong lấy được sự chú ý của Định vương, hận không thể khiến Định vương vừa gặp đã thích mình.

Thẩm Diệu lại không có suy nghĩ này.

Sống lại một đời, nàng vẫn như cũ không phải là nữ tử tài giỏi, ngâm thơ đối câu nàng không biết, đánh đàn khiêu vũ cũng không thông, lại càng không thể bàn chuyện triều đình đại sự trên đài cao. Huống chi, nàng hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với Định vương.

Đời trước Định vương lợi dụng Thẩm gia của nàng, hại con cái nàng, diệt cả nhà nàng, món nợ này sớm muộn cũng phải đòi, đã là huyết th/ù thì làm sao có thể thành phu thê?

Phùng An Ninh hỏi nàng: "Sao ngươi không đọc sách? Sắp tới cuối tháng rồi, nếu ngươi vẫn đứng chót há chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười đến rụng răng?" Vốn từ sau khi rơi xuống nước Thẩm Diệu đã thay đổi khá nhiều, nàng còn tưởng Thẩm Diệu đã thông suốt, hôm nay xem ra vẫn không khác gì trước kia, vẫn là một học sinh chậm chạp ngu dốt.

Thẩm Diệu nói: "Dù sao cũng không hiểu, cần gì phải lãng phí thời gian."

Dịch Bội Lan bên cạnh nghe được lời này thì cười phì một cái, châm chọc nói: "Bùn nhão không đỡ được tường, cũng thế mà thôi."

Thẩm Nguyệt đang nói chuyện với Thẩm Thanh, làm bộ không nghe thấy những lời này, không giúp giải vây. Mấy ngày nay Thẩm Diệu không lấy lòng các nàng như trước, trong lòng các nàng cũng không vui, chỉ mong nhìn thấy Thẩm Diệu bị bêu xấu.

Thẩm Diệu tựa hồ không nghe được lời Dịch Bội Lan nói, đứng lên nói: "Ta ra hoa viên đi dạo."

Chờ sau khi nàng đi Dịch Bội Lan mới bĩu môi: "Không có gì để nói mới phải bỏ chạy, đúng là nhát gan như chuột."

"Ngươi nói đủ chưa?" Phùng An Ninh nhíu mày một cái: "Học vấn của ngươi cao lắm sao?" Trước nay nàng cũng có chút uy nghiêm trong các học sinh năm hai, ở nhà lại được cưng chiều, Dịch Bội Lan không muốn xích mích với nàng liền không lên tiếng nữa.

Thẩm Diệu đang từ tốn đi ra hoa viên.

Hoa viên của Quảng Văn đường là nơi rất phong nhã, có trúc trồng thành rừng, ao giả núi giả, kiến trúc rất xinh đẹp. Đi vào bên trong lại ngửi được mùi cỏ cây thoang thoảng khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Nàng chỉ muốn an tĩnh một mình suy nghĩ. Những học trò năm hai đều là tuổi trẻ khí thịnh, mà nàng đời trước đã làm mẹ của 2 con, khi làm Hoàng hậu, đại đa số thời gian ngoại trừ đối mặt với các phi tần vấn an thì chính là một mình ở trong Phượng Nghi điện, đã quen với chuyện trống trải lạnh lẽo. Bây giờ ngồi chung với một đám con nít, bất kể là châm biếm hay giễu cợt thì nàng đều lười ứng phó.

Nàng cũng không thèm để tâm.

Đang đi liền thấy phía trước xuất hiện một cục bột trắng trẻo mập mạp.

Cục bột nhỏ mặc bộ trường bào màu ngà voi đứng dưới khóm cây trúc, y phục vốn là rất đẹp đẽ, nhưng vì thân thình tròn vo của hắn khiến quần áo trở nên chật ních không còn ra hình dạng ban đầu, chỏm tóc nhỏ trên đầu vẫn đang đong đưa, nhìn có vẻ hài hước buồn cười.

"Tô Minh Lãng," nàng nhẹ giọng gọi.

Cục bột nghe vậy vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Diệu thì trong mắt lóe lên một tia vui mừng, tựa hồ muốn nhào lên nhưng lại do dự đứng lại, nhìn Thẩm Diệu không nói gì.

Đứa nhỏ này cứ như trẻ con 4,5 tuổi, Thẩm Diệu có chút đau đầu, không lẽ hắn xem nàng là mẹ?

Tô Minh Lãng nhìn Thẩm Diệu, mấp máy môi như muốn nói gì rồi lại không lên tiếng. Tiếp theo sau vành mắt hắn đỏ lên, nhỏ giọng yếu ớt: "Xin lỗi..."

Xin lỗi? Thẩm Diệu ngẩn người, sau đó lại thấy khóe miệng cục bột cong lên, bộ dáng oan ức sắp khóc.

Một giây tiếp theo lại nghe một âm thanh lười biếng vang lên.

"Thì ra là ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh