Chương 20: Lâm An hầu phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm an Hầu phủ trong thành Định Kinh thật nguy nga lộng lẫy, Hầu phu nhân đã qua đời vốn là Ngọc Thanh công chúa được tiên hoàng vô cùng sủng ái. Vốn là sau khi làm phò mã thì binh quyền của Lâm An hầu phải bị thu hồi, nhưng tiên hoàng không chịu nổi Ngọc Thanh công chúa nũng nịu mè nheo nên để mặc cho hắn cầm quyền, đủ để thấy địa vị của Ngọc Thanh công chúa trong lòng tiên hoàng.

Ngọc Thanh công chúa quốc sắc thiên hương, tình tình ôn nhủ hiểu chuyện, từ khi gả vào Lâm An hầu phủ cũng được Lâm An hầu cưng chiều vô cùng. Đáng tiếc Lâm An hầu vẫn nạp một thị thiếp, chính là Phương thị hiện giờ.

Nếu Ngọc Thanh công chúa là đại gia khuê tú trời sinh thì Phương thị này cũng là một tiểu gia bích ngọc, vốn cha của Phương thị có ân với Lâm An hầu, sau này nhà Phương thị sa sút, Phương lão lấy ân tình làm điểm bắt bí người khác, rốt cuộc khiến Lâm An hầu phải cưới Phương thị làm lương thiếp.

Lương thiếp khác với thiếp thất thông thường, không thể tùy ý đánh giết. Thêm nữa Phương thị cũng là người thành thật khiêm tốn, không có hành vi tranh sủng, Lâm An hầu liền không để trong lòng. Dù sao trong cao môn đại hộ nào mà không tam thê tứ thiếp, như Lâm An hầu chỉ có một lương thiếp được coi là hiếm có rồi, Lâm An hầu cũng không thấy có gì không đúng.

Đáng tiếc nam nhân và nữ nhân có cách nhìn khác nhau, nhất là về vấn đề thiếp thất thì lại càng một trời một vực. Lâm An hầu cảm thấy nạp một thiếp thất cũng không có gì, thiếp thất chỉ là đồ chơi, người hắn yêu thương nhất vẫn là Ngọc Thanh công chúa, nhưng Ngọc Thanh công chúa không nghĩ vậy.

Từ nhỏ Ngọc Thanh công chúa đã được tiên hoàng sủng ái, sau khi gả vào Hầu phủ cũng được sống trong nhung lụa, trượng phu chỉ có một chính thê là nàng, đã quen như vậy rồi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một thiếp thất. Khi đó Ngọc Thanh công chúa vừa sinh Tạ Cảnh Hành chưa đầy 1 tháng, bị chuyện này đả kích rất nặng.

Mỗi ngày Phương thị đều đến thỉnh an Ngọc Thanh công chúa, ăn mặc vô cùng quy củ, nàng không đến còn đỡ, vừa đến thì trong lòng Ngọc Thanh công chúa thấy vô cùng phiền muộn. Nếu Ngọc Thanh công chúa là công chúa bình thường khác thì có lẽ đã tùy ý tìm một cách âm thầm làm khó Phương thị, cũng không phải không có cách xử lý. Nhưng xưa nay Ngọc Thanh công chúa được bảo vệ quá tốt, tính tình vẫn ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết dùng thủ đoạn xấu xa đối phó người khác.

Vẫn là ma ma hồi môn của công chúa nghĩ ra cách, không nói với công chúa mà âm thầm tìm cái cớ trục xuất Phương thị. Ai ngờ lại không thuận lợi, bị Lâm An hầu phát hiện.

Con người Lâm An hầu bình thường tuy hành sự cũng ứng biến, nhưng bản chất vẫn là một người quang minh lỗi lạc, nhất là không chịu nổi những thủ đoạn của nữ nhân, lúc này mới hung hăn trách cứ Ngọc Thanh công chúa một phen.

Ngọc Thanh công chúa từ khi gả cho Lâm An hầu thì đây chính là lần cãi vã đầu tiên.  Nàng là người không chịu nổi một chút oan ức nào, cũng không chịu nói ra chuyện ma ma giấu diếm mình, chỉ gay gắt đối chọi với Lâm An hầu, cuối cùng Lâm An hầu tức giận phất tay áo bỏ đi.

Vốn cho là qua vài ngày Lâm An hầu sẽ tới gặp nàng, ai ngờ một tháng trôi qua Lâm An hầu chỉ nghỉ ở phòng Phương thị. Nữ nhân ở cữ kỵ nhất là thương tâm, Ngọc Thanh công chúa u uất tâm tình, bệnh nặng một trận.

Thật sự Lâm An hầu rất yêu thương thê tử, nghe vậy liền muốn đến thăm Ngọc Thanh công chúa, nhưng đúng lúc đó thì lại nhận được thánh chỉ xuất chinh, thậm chí không kịp chào hỏi Ngọc Thanh công chúa một tiếng đã phải rời đi.

Lâm An hầu rời đi không lâu thì Phương thị phát hiện mình có thai.

Thân là chính phòng, Lâm An hầu lại đi vắng, Ngọc Thanh công chúa tuyệt đối không thể làm gì Phương thị, thậm chí còn phải che chở cho đứa con trong bụng nàng ta. Nếu không một khi xảy ra bất trắc gì, sợ là cả Định Kinh đều nói nàng thừa dịp trượng phu đi vắng mà mưu hại thiếp thất.

Chuyện cứ kéo dài khiến tâm tình mệt mỏi, sức khỏe Ngọc Thanh công chúa dần dần suy yếu, cuối cùng không cầm cự nổi. Ma ma thấy vậy trong lòng lo âu, ngặt nỗi Ngọc Thanh công chúa không cho bà bẩm báo hoàng gia, nàng cố ngồi dậy viết cho Lâm An hầu một lá thư, muốn hắn trở về gặp nàng một lần.

Nàng chờ rồi lại chờ, rốt cuộc không chờ được Lâm An hầu.

Ngọc Thanh công chúa qua đời, hạ táng ba ngày sau thì Lâm An hầu khải hoàn, thậm chí còn không thấy được thi thể ái thê, đau thương không dứt, đáng tiếc giai nhân đã không còn, chỉ sót lại một nắm đất vàng.

Khi đó tiên hoàng tức giận vô cùng, cách chức Lâm An hầu, cho đến khi tân hoàng kế vị mới thương tiếc tài hoa của hắn, bắt đầu khôi phục Lâm An hầu phủ. Đáng tiếc đã không còn giai thoại trai tài gái sắc nữa.

Lâm An hầu không cưới kế thất, cả Lâm An hầu phủ chỉ có một mình Phương thị. Phương thị cũng luôn khiêm tốn nhún nhường suốt mấy mươi năm. Con do nàng sinh ra cũng được Lâm An hầu quan tâm, nhưng tất cả tinh lực hắn đều dồn trên người đứa con trưởng Tạ Cảnh Hành.

Vậy mà Tạ Cảnh Hành không cảm kích, từ khi hắn hiểu chuyện đến nay thì luôn lạnh nhạt với Lâm An hầu. Yêu hận tình thù của Ngọc Thanh công chúa và Lâm An hầu cả thành Định Kinh đều biết, nếu muốn tìm hiểu thì sẽ nghe ngóng được thôi.

Lâm An hầu hổ thẹn với con trai mình, luôn cố gắng thỏa mãn hắn. Tạ Cảnh Hành lại có vẻ rất thích đối nghịch với cha mình, luôn khiến cha hắn tức giận đau đầu. Nhưng bất luận thế nào hắn cũng thừa hưởng được vẻ đẹp và tài hoa của Ngọc Thanh công chúa, là một nam nhi xuất sắc tuyệt diễm, dĩ nhiên cũng là người trong mộng của rất nhiều nữ nhi quý tộc Minh Tề.

Hôm nay cũng như vậy.

Tạ Cảnh Hành vừa bước chân vào thư phòng của mình.

Viện của hắn là viện trước kia Ngọc Thanh công chúa dưỡng bệnh ở, cách rất xa chính viện, rất u tĩnh. Tạ Đỉnh từng muốn hắn dọn vào một nơi ở gần chính viện, nhưng hắn đều từ chối, lý do là có vài người hắn không muốn thấy.

Thái độ hắn đối với Hầu phủ luôn luôn lạnh nhạt như vậy.

Tùy tùng bên cạnh đẩy cửa vào, bưng một cái chén sứ trắng như tuyết đến, nói: "Phương di nương nấu chè hạt sen thủy tinh, nói là đã nấu mấy canh giờ, để chủ tử làm ấm người."

Hắn không thích thủ hạ kêu hắn là "thiếu gia", chỉ gọi "chủ tử", tựa hồ làm vậy là có thể không liên quan tới Hầu phủ.

Tạ Cảnh Hành liếc cái chén một cái, chè trong chén lấp lánh, phần nước trong veo, quả là đã nấu không ít thời gian, mùi hương thoang thoảng tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.

Hắn lạnh lùng nói: "Đổ."

Tùy tùng vô cùng quen thuộc mà vâng dạ, lui ra ngoài.

Mới vừa lui ra thì sau cửa liền thoáng hiện lên một người, đầu cúi xuống, thấp giọng nói: "Chủ tử, đã điều tra xong, là ngũ cô nương của Đại phòng phủ tướng quân, đích nữ của Thẩm Tín, Thẩm Diệu."

"Thẩm Tín?" Tạ Cảnh Hành nhíu mày.

Thẩm Tín và Tạ Đỉnh không hợp nhau đã nhiều năm, Thẩm phủ và Lâm An hầu phủ nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa binh quyền ngang hàng, thật sự là dính líu với nhau không ít.

Mà Lâm An hầu phủ và Tô gia lại là bằng hữu, Thẩm gia nhắc nhở Tô gia chính là đang nhắc nhở Tạ gia. Nhưng mà người đang đối lập đột nhiên lại nhắc nhở, rốt cuộc là có ý đồ gì? Hơn nữa Thẩm Diệu chỉ là một tiểu cô nương thì hiểu được bao nhiêu? Nếu nói là người Thẩm gia bảo nàng làm vậy, thì hôm nay Thẩm Tín đang ở Tây Bắc, không lẽ là Nhị phòng Tam phòng? Thẩm Quý và Thẩm Vạn cũng là người có dã tâm, bây giờ triều đình nổi cơn mưa gió, chỉ sợ là đang muốn đục nước béo cò.

"Hai nhà Thẩm Tạ không thân thiết, nha đầu Thẩm gia lại đột ngột lấy lòng, rõ ràng là không có ý tốt." Hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng như băng: "Tiếp tục tra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh