Chương 29: Mê muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên chỗ nam quyến, ngoại trừ Định vương ra thì chỉ còn hai vị hoàng tử là Chu vương Phó Tu An và Tĩnh vương Phó Tu Huyền. Sức khỏe Thái tử không tốt, những trường hợp như vậy sẽ không tham gia. Chu vương và Tĩnh vương là do Từ Hiền phi sinh, hai người đều là tài năng xuất chúng, tính cách Chu vương táo bạo lộ liễu, Tĩnh vương thâm trầm sâu sắc. Hai người này lúc nào cũng nhìn chăm chăm ngôi hoàng đế. Ai cũng biết Thái tử yếu ớt, cuối cùng sẽ có ngày hoàng đế sẽ lập Thái tử khác, mà Từ Hiền phi rất được hoàng đế sủng ái, so ra, mẫu thân của Định vương là Đổng Thục phi tỏ ra yếu kém hơn nhiều. Nếu không phải Định vương cũng xem như tài giỏi thì chỉ sợ bà cũng không ngồi được vào cái ghế một trong tứ phi.

Kiếp trước, Chu vương và Tĩnh vương bị cuốn vào dòng xoáy đoạt vị, nhưng lại không cảnh giác với Định vương. Một là vì Phó Tu Nghi luôn giao hảo với Thái tử, tự mình đi tìm thảo dược quý cho Thái tử, Hoàng hậu cũng rất hài lòng về hắn. Những người còn lại đều cảm thấy Định vương chỉ như người hầu của thái tử. Thứ hai, ngày thường Phó Tu Nghi thanh cao, khinh thường tham gia chuyện triều đình, cộng thêm Đổng Thục phi là người dè dặt cẩn thận, cả ngày chỉ thích tụng kinh niệm Phật, lại không có nhà ngoại cường đại ủng hộ, ai cũng nghĩ Định vương sẽ không gây ra được sóng gió gì.

Nhưng trên thực tế, người cuối cùng ngồi trên ngai vàng chính là cái người mà bọn họ nghĩ sẽ không gây ra được sóng gió gì.

Thẩm Diệu cầm một quân cờ lên chơi đùa trong tay, cũng giống như quân cờ này, từ khi khởi đầu thế cờ của hắn đã rất kém cỏi, mọi người đều nghĩ hắn đã dùng hết sức rồi, nhưng làm sao ngờ được, xưa nay hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng quân cờ của mình. Hắn chỉ dùng quân cờ trong tay người khác, mà cái hắn phải làm chính là cướp đoạt mà thôi.

"Sao ngươi không có phản ứng gì vậy?" Thấy nàng yên lặng không nói, ánh mắt cũng không tỏ vẻ yêu mến Phó Tu Nghi, Phùng An Ninh có chút kỳ quái: "Không phải ngươi thích người đó sao?"

Thẩm Diệu ngẩn đầu lên nhìn nàng một cái.

Phùng An Ninh cả kinh, cái nhìn ác liệt kia làm cho nàng không nhịn được mà thấy rét run, cơ hồ có loại kích động muốn quỳ xuống. Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó, chỉ chợt nhận ra những lời nói của mình làm cho Thẩm Diệu không vui. Nàng dừng một chút lại nói: "Thật ra thì ta cũng không thích người đó, trên đời làm gì có người hoàn mỹ như vậy? Nhìn không thật gì hết."

Lần này khiến cho Thẩm Diệu phải nghiêm túc nhìn lại Phùng An Ninh một cái. Nàng không ngờ rằng một tiểu thư kiêu căng lại có thể nhìn thấu được như vậy. Người mê luyến bề ngoài của Phó Tu Nghi có biết bao nhiêu chứ? Sợ là chỉ cần Phó Tu Nghi bằng lòng, toàn bộ thiếu nữ ở đây sẽ khuynh đảo vì hắn. Vậy mà lại còn có người hoàn toàn khác biệt.

Nàng từ từ nói: "Xem ra ngươi có người trong lòng rồi."

"Ngươi...ngươi nói bậy gì đó?" Phùng An Ninh nhất thời đỏ bừng mặt mũi, "Không được nói xấu người ta."

Thẩm Diệu không nói với nàng nữa, tâm sự của các cô nương nàng cũng không có tâm tư tìm hiểu.

Nàng còn có chuyện của mình.

Tới tới lui lui, thiệp của Cúc Hoa yến đã thu lại gần hết, người cũng đến đủ rồi.

Dưới vườn hoa cúc của Nhạn Bắc Đường lập nên một cái đài cao, sân khấu được trang trí như của gánh hát nhưng lại không mang cảm giác thô tục, chỉ vì tiên hoàng cũng từng tế trời ở nơi này, đó chính là cái đài cao nơi có long mạch ngút trời, hai bên cắm cờ, có binh lính mặc lễ phục đầu cột khăn đỏ đang dùng sức đánh trống.

Tiếng trống hùng hồn vang khắp nơi, các nhạc công cũng liền tay tấu lên khúc nhạc, khúc nhạc này ngụ ý hoàng gia rất cần nhân tài, cuộc thi hôm nay chính là lựa chọn nhân tài cho giang sơn xã tắc, lựa chọn tướng tài chân chính cho quốc gia.

Tiếng trống tiếng nhạc vọng vào tai mang tính kích thích dữ dội, khiến cho người ta không kềm được mà nhiệt huyết tuôn trào. Ở đây hơn phân nửa là thiếu niên, ở cái tuổi tràn đầy hoài bão, không mấy chốc đã hòa mình vào khúc nhạc, chỉ hận không thể mang tài hoa thể hiện toàn bộ trước mặt mọi người, cầu một tương lai tươi sáng cho Minh Tề, vì hoàng gia Minh Tề mà lưu lại một trang sử xanh chói lọi.

Cho dù là nữ nhi cũng không nhịn được vẻ kích động. Các nàng mặc dù không thể giống như nam tử được vào triều làm quan, nhưng phụ huynh mình vẫn là rường cột nước nhà, gia tộc của mình đỉnh thiên lập địa, cũng được vinh dự lây, các nàng cũng đắm chìm vào trong sự ân sủng của hoàng gia, lòng tràn đầy cảm kích.

Trong lúc tất cả mọi người đang bị bao trùm bởi sự kích động, chỉ có một người mang vẻ mặt lạnh lùng, không chút kích động nào.

Ánh mắt Thẩm Diệu rơi vào người đánh đàn ngồi ở vị trí trung tâm, hoàng gia Minh Tề chính là thích làm thế này, khơi dậy tâm tư đền ơn nước của các thiếu niên, lợi dụng bọn họ ra sức cho hoàng thất mục nát. Nhưng đến cuối cùng, một khi giang sơn bình định, những nam nhân đã từng liều mạng đổ máu vì nước lại hiếm khi có được kết cục tốt.

Săn hết thỏ, giết chó săn, mỗi một vị tân hoàng lên ngôi sẽ luôn diệt trừ người cũ, nhất là những thần tử đã từng trải qua bóng đen tranh đoạt ngôi vị, đã nhìn thấy máu tanh bẩn thỉu của hoàng gia, làm sao hoàng gia yên tâm để cho bọn họ từng bước lên cao cho được?

Những khúc nhạc kích thích này, ngày sau sẽ trở thành khúc nhạc đòi mạng, mà giờ phút này những thiếu niên đang đắm chìm trong hùng tâm tráng trí đền ơn nước, ngày sau sẽ chết dưới sự tranh đấu quỷ quyệt của hoàng gia, trở thành vật hy sinh vô tội.

Nàng không cứu được người trong thiên hạ, nhưng có thể cứu được mình.

Thẩm Diệu nhẹ nhàng khoát tay, ống tay áo nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, một chén trà lập tức bị cuốn lấy, "xoảng" một tiếng, âm thanh lanh lảnh vang lên, vốn dĩ âm thanh này rất nhỏ khó nghe thấy, nhưng lại đan xen vào tiết tấu của khúc nhạc, giống như những sợi tơ đang được xếp ngay hàng thẳng lối đột nhiên bị người ta lôi kéo rối rắm, lập tức làm cho tất cả đều trở nên hỗn loạn ngổn ngang.

Chỉ một tiếng vang làm rối loạn tiết tấu của nhạc khúc.

Giống như nằm mộng vừa tỉnh, Phùng An Ninh lập tức phục hồi tinh thần, nhìn thấy Thẩm Diệu thản nhiên nhặt chén trà dưới đất lên, khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, bị trượt tay."

Tay nhạc công đang tập trung đánh đàn trên đài cao kia như bị nổ tung đầu óc, đau đến muốn ngất đi.

Loại nhạc khúc này là học được từ một người Tây Dương đi thuyền đến Minh Tề, đại khái cũng có ý tứ đầu độc, có thể làm ảnh hưởng đến tâm tư của người khác, khúc nhạc này nếu đàn vào lúc đang đánh trận thì có thể kích động được ý chí chiến đấu và lòng trung thành của binh lính đến mức tối đa, nếu đàn xong một khúc này, e là từ trung thành cũng bị biến thành ngu trung rồi.
*ngu trung: trung thành một cái mê muội, ngu ngốc.

Sự đáng sợ của nhạc khúc này đến khi Thẩm Diệu làm Hoàng hậu mới nhận ra được, hoàng thất Minh Tề dùng nhạc khúc này mê muội đám hậu sinh, để cho những người này vì họ mà đổ máu hy sinh. Khi Hung Nô xâm chiếm, hoàng thất để phần lớn Ngự Lâm quân bảo vệ kinh thành, chiêu mộ tân binh đi biên ải, để cho đám nhạc công ngồi trên đài đánh đàn cổ vũ, đám thiếu niên này liền không ngần ngại mà đầu quân, có người còn chưa tới cập kê.

Bị Thẩm Diệu phá rối như vậy, tác dụng của khúc nhạc kia liền bị đứt đoạn, tiếng đàn cũng không còn khẳng khái sục sôi như cũ mà chỉ như tiếng đàn bình thường mà thôi. Mà những thiếu niên đang sôi sục nhiệt huyết kia cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng hành động vừa rồi của Thẩm Diệu cũng khiến cho người ta chú ý. Bên khu tiệc nam quyến, Phó Tu Nghi và Bùi Lang cùng nhìn sang bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh