Chương 33: Vẽ tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quan chủ khảo kì thi là Nội các Đại học sĩ Chung Tử Kỳ, hắn là một lão già đầu tóc bạc trắng, bình thường cực kỳ nghiêm túc chính trực, hắn bắt đầu cầm quyển trục trong tay tuyên đọc đề thi hôm nay.

Về vấn đề họa này thật ra mỗi năm đều khác biệt, nhưng mà đúng lúc năm nay kỳ thi tổ chức chung với Cúc Hoa yến nên đề tài cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Cũng giống thư lấy cúc làm đề, họa cũng lấy cúc làm chủ đề.

Trên đài có 5 bàn, trên bàn có sẵn giấy và bút mực, từng người một theo thứ tự đi tới trước bàn, người đánh trống liền vung tay lên, cuộc thi bắt đầu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đài cao.

Năm người này phải nói là rất đặc sắc. Thẩm Nguyệt là tài nữ ai ai cũng biết, Tần Thanh xinh đẹp kiêu ngạo, Phạm Liễu Nhi và Triệu Yên là một đôi hoa tỷ muội thân thiết với nhau. Còn Thẩm Diệu, dĩ nhiên là kẻ vụng về vô tri.

Các nam quyến đại khái đều chỉ nhìn Thẩm Nguyệt và Tần Thanh, các nữ quyến lại chú ý Thẩm Diệu.

Bạch Vi che miệng nói: "Hôm nay Thẩm Diệu đúng là quy củ, chưa làm ra hành vi kỳ quái gì, nhìn cũng ra dáng ra vẻ lắm."

Tính luôn lần này, Thẩm Diệu tổng cộng đã trải qua 4 lần kiểm tra. Lần thứ nhất rút được kỳ, nàng cắm đầu đi lung tung thất bại thảm hại. Lần thứ 2 rút được thư, nàng làm đổ mực vấy bẩn xiêm y. Lần thứ 3 rút được cầm, nàng làm đứt mất dây đàn trúc hương tốt nhất. Thay vì nói mọi người nhìn Thẩm Diệu thi cử, chẳng bằng mọi người đang chờ xem nàng bị xấu mặt thế nào.

Nhưng hôm nay lại hơi khác.

Trên đài cao, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước bàn, động tác cầm bút rất đoan chính, như là người đã được huấn luyện nghiên khắc, phảng phất không thể tìm được chút sai lầm gì. Thu vàng tháng 10, gió lạnh ào ào thổi qua làm cho tóc mai trước trán nàng hơi rối, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt tròn tròn của nàng, hàng mi buông xuống tạo nên một độ cong tuyệt đẹp.

Cũng có mấy phần nhan sắc.

Bộ áo màu liên thanh kia phần phật trong gió, nàng ngồi đoan chính, hạ bút tiêu sái, tựa hồ không hề bận tâm chuyện gì, nhưng khí độ vững vàng kia thật giống như đóa hải đường cài trên tóc nàng, dùng cách thức trầm tĩnh nhất để nở ra rạng rỡ.

Dịch phu nhân mím mím môi, ý tứ sâu xa mà nói với Nhiệm Uyển Vân: "Ngũ nương quả thật đã lớn rồi."

Nhiệm Uyển Vân gượng cười, tay lại âm thầm nắm chặt.

Phía sau truyền đến âm thanh trò chuyện của các thiếu nữ.

"Đến bây giờ Thẩm Diệu cũng chưa có gì bêu xấu, không lẽ thật sự thay đổi rồi?"

"Không thể nào, chắc là chỉ làm bộ thôi, ngươi không thấy nàng ta không suy nghĩ đã hạ bút sao? Thẩm Nguyệt còn phải suy nghĩ chốc lát, nàng ta như vậy nhất định là chỉ tùy ý vẽ bậy bạ thôi."

Phùng An Ninh nhìn Thẩm Diệu trên đài, cảm giác kỳ quái đó lại tới nữa rồi. Nàng đột nhiên có cảm giác Cúc Hoa yến năm nay không giống mọi năm, ví dụ như Thẩm Diệu trên đài kia, nàng thật sự sẽ bêu xấu sao?

Hoặc là, nàng đang dùng cách thức không thể phản bác để phá hủy những nhận định sai lầm của mọi người về mình.

Bên chỗ nam quyến, dần dần có người nhận ra khác biệt.

Tổ thi này có lẽ là tổ làm cho người ta thấy vui tai vui mắt nhất. Thẩm Nguyệt áo hồng thanh nhã, ôn nhu yêu kiều. Tần Thanh váy xanh tuyệt sắc. Phạm Liễu Nhi xinh xắn cảm động, Triệu Yên tinh nghịch dễ thương. Còn cái người không có đặc điểm gì chính là Thẩm Diệu vụng về ngu ngốc.

Nhưng mà ngước mắt nhìn lên, trong năm người, Thẩm Diệu không những không bị hạ thấp, trái lại càng có vẻ đặc biệt.

Nàng cứ ngồi yên tĩnh như vậy, rõ ràng là đang cúi đầu lại có một cảm giác ngạo nghễ chúng sinh, dường như... dường như bóng dáng bé nhỏ đó là một người đang đứng trên địa vị cao quý, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ta suy nghĩ thần phục.

Bùi Lang cau mày, khí chất của một người có thể thay đổi một trời một vực như vậy sao? Người này đúng là Thẩm Diệu sao?

Phó Tu Nghi khó nén được kinh ngạc trong lòng, hắn không để ý đến chuyện Thẩm Diệu bây giờ và Thẩm Diệu trước kia khác biệt đến mức nào, cái hắn để ý là tư thế ngồi của nàng, lưng thẳng tắp, từng cái giơ tay nhấc chân khiến hắn nhớ tới một người.

Hoàng hậu nương nương, đương kim chủ nhân của lục cung.

Phó Tu Nghi biết ý nghĩ này của mình vô cùng hoang đường, chuyện Thẩm Diệu say đắm hắn cả kinh thành đều biết, hắn cũng rất ghét khi mình bị nữ nhân như vậy ái mộ.  Nhưng đại đa số hắn đều chỉ nghe người ta đồn đại như vậy, nghe đồn Thẩm Diệu vô học, thô tục không chịu nổi, hành vi lỗ mãng, vụng về nhu nhược. Bây giờ xem ra hắn bắt đầu thấy sợ, sợ là những tin đồn đó cũng không hẳn đều là thật.

"Thật là kỳ quái." Thiếu niên bị Thái Lâm giáo huấn lúc nãy ngạc nhiên nói: "Không phải nói Thẩm Diệu năm hai là một kẻ ngu ngốc sao, nhìn cũng không giống đâu."

Thái Lâm cũng sửng sốt, ánh mắt của hắn vẫn dõi theo Thẩm Nguyệt, nhưng mà Thẩm Diệu dường như có một loại ma lực khiến người ta không kềm được mà chú ý nàng, dường như nàng trời sinh là nên đứng ở nơi được mọi người nhìn thấy, nhất là hôm nay. Hắn cố gắng đè nén suy nghĩ kỳ quái của mình, hừ một tiếng: "Giả vờ vậy thôi."

"Đại ca, tỷ ấy sẽ thắng." Tô Minh Lãng kéo tay áo người ngồi bên cạnh.

Mặt mày Tô Minh Phong tươi cười, biểu hiện lại có chút quái lạ.

"Thẩm Diệu sao?"

Thời gian một nén hương trôi qua, người đánh trống lần thứ hai gõ trống, báo hiệu đã hết giờ.

Thẩm Nguyệt để bút xuống, nàng rất có lòng tin với tác phẩm hội họa hôm nay của mình, bên trái nàng là Tần Thanh, Tần Thanh cũng đã hoàn thành tác phẩm, giờ đang rửa bút. Cho dù là động tác đơn giản nhưng vì là nàng làm nên cũng rất động lòng người.

Nhưng động lòng người đến mấy cũng vậy, thi đấu đâu phải dựa vào gương mặt đẹp mà thắng được.

Nàng lại quay đầu nhìn Thẩm Diệu, thầm nghĩ Thẩm Diệu là một kẻ không ra trò trống gì nhưng hôm nay lại không xảy ra sự cố, ước chừng đúng là bên cạnh có người chỉ điểm cho. Nhưng người có thể giả vờ, tài hoa lại không thể, giờ khắc này chắc cũng luống cuống tay chân chưa vẽ xong đâu.

Nhưng mà hiện giờ Thẩm Diệu đã đặt bút xuống từ lâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn người thu tranh đi đến.

Nụ cười của Thẩm Nguyệt cứng đờ.

"Được rồi, đi xuống đi." Chờ thu được tất cả các bức tranh xong cũng là lúc bắt đầu bình phẩm bài thi của các nữ tử năm 2, cái này cũng cần một ít thời gian.

"Ngũ muội muội, rốt cuộc là muội vẽ gì vậy?" Thẩm Nguyệt xuống đài rồi lại không thể chờ được nữa mà thăm dò Thẩm Diệu.

Không biết vì sao Thẩm Diệu làm cho nàng rất bất an.

"Đợit lát nữa tỷ sẽ biết." Thẩm Diệu khẽ cười, trong nụ cười phảng phất mang theo một chút ý tứ sâu xa gì đó.

Nàng xoay người, đi tới một nơi không ai nhìn thấy, mới nói thầm với Cốc Vũ bên cạnh mình: "Tìm cách đưa cái này đến tay Nhị công tử của phủ Kinh điển sử. À, chính là người mặc y phục màu xanh nhạt đứng thứ 3 từ trái sang ở phía đối diện kia."

Cốc Vũ do dự một chút, tựa hồ có chút hoang mang, sau đó đáp "Nô tì đi ngay."

"Đi đi." Thẩm Diệu vỗ vỗ vay nàng, sau đó quay về chỗ ngồi của mình, nhìn Bùi Lang ở phía xa xa.

Bùi Lang vừa ngẩn đầu lên liền chạm phải một đôi mắt, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn thấy được đôi mắt đó đang soi mói mình.

Xin lỗi Bùi Lang, Thẩm Nguyệt nghĩ thầm, trước tiên mượn tay ngươi để lay động một chút căn cơ không thể lay động của hoàng thất Minh Tề vậy.

Dù sao, cũng là ngươi nợ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh