Chương 49: Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa không gian yên lặng, dáng vẻ của thảo quả thật giống như một lời trào phúng, chiếu lên gương mặt nhòe nhoẹt và những giọt nước mắt sợ hãi của Thái Lâm, cũng chiếu lên bộ dáng ngẩn cao đầu, tư thái hờ hững của Thẩm Diệu.

Nàng thu hồi cung, khom lưng nhặt thảo quả trên đất lên, liếc mắt nhìn Thái Lâm, bỗng nhiên cười khanh khách nói: "Ngươi thua rồi."

Vốn dĩ bộ dáng nàng có chút non nớt, hôm nay từ đầu đến cuối đều biểu hiện quá mức trầm tĩnh làm người ta quên cả tuổi tác của nàng, bây giờ nàng cười dịu dàng bỗng nhiên lại có mấy phần ngây thơ. Mọi người tinh tế đánh giá, cảm thấy ngu dốt trước kia cũng không hẳn là ngu dốt, tiểu cô nương này mắt sáng môi hồng, cũng có mấy phần hoa lệ ung dung.

Thái Lâm không nói được lời nào, trên mặt hắn còn có vết máu bị thương chưa lau khô, mà bây giờ nước mắt ào ào rơi xuống làm cho vết máu càng lan ra, cả gương mặt đỏ lên từng mảng nhìn vô cùng chật vật. Giờ khắc này hắn cũng không màng tới mặt mũi gì, chỉ nhìn Thẩm Diệu bằng ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

Thẩm Diệu nhíu mày, cuối cùng cũng biết sợ rồi, sợ là tốt, giết gà dọa khỉ, sau này đám chuột bọ rắn rết bên cạnh cũng phải biết an phận một chút đi.

Bọn hạ nhân vội vàng đỡ Thái Lâm đang mền nhũn xuống đài, quan phụ trách kiểm tra đi đến bên người Thẩm Diệu, kiểm tra lại thảo quả bị mũi tên xuyên qua kia, kinh ngạc hỏi: "Trước kia Thẩm cô nương từng tập bắn cung sao?"

Không chỉ là phải bắn chính xác, khí lực giương cung cũng phải chuẩn. Thẩm Diệu là một tiểu cô nương yểu điệu lại bắn rất thành thạo, huống chi mũi tên cuối cùng mọi người đều thấy rất rõ, Thái Lâm sợ đến ngã xuống đất, mà Thẩm Diệu vẫn có thể bắn trúng thảo quả trong khi Thái Lâm nhúc nhích, cái đó quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Từng tập? Thẩm Diệu nghiên đầu rơi vào trầm tư.

Đó là năm đầu tiên khi nàng đến nước Tần làm con tin, hoàng thất nước Tần từ công chúa cho đến hoàng tử đều thích bắt nạt nàng, tựa hồ nhìn người Hoàng hậu như nàng chịu nhục là chuyện rất thú vị, ngặt nỗi nàng không thể nổi giận, vì khi đó nước Tần đang cho Minh Tề mượn binh.

Những công chúa hoàng tử kia phát minh ra một trò chơi mới, chính là giống như quy củ Thái Lâm vừa lập ra lúc nãy, cho người đội thảo quả lên đầu. Những hoàng thất nước Tần khi bắn tên đều cố ý bắn vào tóc nàng, bắn rách xiêm y của nàng, thậm chí có lúc còn "không cẩn thận" bắn bị thương tay hay cổ của nàng, mà nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Khi đó, từng đêm từng đêm, nàng đều ở trong phòng mình cẩn thận từng chút một làm một cái bia ngắm, chăm chỉ luyện tập. Nàng xem bia ngắm như những người đã từng tổn thương nàng, cố gắng bắn trúng, cuối cùng đã luyện thành bách phát bách trúng.

Nhưng vào ban ngày, khi đến lượt mình bắn tên nàng vẫn cố ý bắn trượt hoặc là kéo cung không nổi. Hết cách rồi, cầu cạnh người ta không thể không cúi đầu, nàng nhất định phải sống sót để quay lại Minh Tề mới có thể gặp được Uyển Du và Phó Minh.

Cuộc sống vất vả đó kéo dài đằng đẵng suốt một năm, hôm nay Thái Lâm nhắc tới đột nhiên khiến nàng nhớ lại những ngày tháng khuất nhục đó. Kiếp này nàng không có nhược điểm trên tay người khác, dĩ nhiên là muốn giết cứ giết, muốn bắn cứ bắn. Muốn một cuộc sống không bị ràng buộc thì ai chọc nàng, nàng phải hoàn trả gấp bội. Thái gia dám đem Thẩm Tín ra nói thì nàng phải bắt bọn họ tự im miệng lại.

Đây mới là chuyện nàng nên làm.

Nàng khẽ mỉm cười: "Từng thấy huynh trưởng tập luyện trong viện, nhìn nhiều rồi thì cứ xem mèo vẽ hổ thôi, cũng không ngờ hôm nay lại may mắn trúng đích."

Câu này khiến vợ chồng Thái gia dưới đài tức muốn té xỉu, con trai mình từng đạt hạng nhất bắn cung, hôm nay không bắn trúng phát nào còn bị bêu xấu trước mặt mọi người. Thẩm Diệu nói chẳng qua là xem mèo vẽ hổ lần đầu tiên cầm cung, như vậy là bắn trúng thảo quả à, chuyện quái quỷ gì vậy?

Tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn thấy Dự thân vương đang vỗ tay: "Đúng là khá lắm."

Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không lên tiếng.

Quan kiểm tra cất cao giọng: "Môn bắn cung còn có ai khác muốn khiêu chiến không?"

Ván này dĩ nhiên là Thẩm Diệu thắng rồi, những người khác dĩ nhiên cũng có thể lên khiêu chiến nàng. Nếu không có ai khiêu chiến thì nàng dĩ nhiên sẽ đạt hạng nhất.

Nghe thấy câu này sắc mặt Thẩm Nguyệt lập tức khó coi hẳn lên, lần đầu tiên trong một kỳ thi nàng bị Thẩm Diệu che khuất hoàn toàn. Nàng nhìn Chu vương và Tĩnh vương ở xa xa đang nói gì đó với Phó Tu Nghi, bàn tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra, trong lòng thầm mắng cái tên Thái Lâm vô dụng kia thậm tệ.

Nhưng sau một khắc liền nghe thấy có người lên tiếng: "Ta muốn khiêu chiến Thẩm Diệu."

Bên chỗ nam quyến có một thiếu niên đứng lên. Người này chỉ cỡ 16, 17 tuổi, dáng dấp cũng khá tốt, nhưng đáng tiếc đôi mắt lại toát ra vẻ khôn khéo sành sõi không che giấu được, cho dù ngữ khí khiêm tốn nhưng lại mang đến cảm giác giả tạo.

Chỉ liếc mắt một cái nàng liền biết đó là ai. Trong lòng nàng có chút buồn cười, đây chính là con thứ của Lâm An hầu Tạ gia, thứ đệ của Tạ Cảnh Hành, nhị thiếu gia Tạ Trường Võ.

Người này không có bản lĩnh gì nhưng lại vô cùng giảo hoạt, rất biết cách giả vờ trong quan trường, tài nịnh bợ cao siêu. Sau này Tạ gia hoàn toàn suy sụp, hai đứa con thứ và Phương thị dựa vào sự bù đắp của hoàng gia mà sống rất thoải mái, Tạ Trường Võ và đệ đệ hắn Tạ Trường Triều còn vào triều làm quan. Lúc đó nàng không thích hai người này, vì bọn họ đứng về phía Mi phu nhân, giao hảo với Phó Thịnh, thậm chí còn thường giúp Phó Thịnh chèn ép Phó Minh.

Lý do Thẩm Diệu nhắc nhở Tạ Cảnh Hành tìm cơ hội diệt trừ hai thứ đệ của mình cũng là vì chuyện đời trước luôn canh cánh trong lòng. Hai người này không thể giữ, giữ lại chính là gây thù.

Bây giờ nàng còn chưa báo thù bọn họ, bọn họ lại chủ động tìm đến trước. Nhưng là vì cái gì? Nàng liếc mắt nhìn sang chỗ Thái lão gia, gương mặt Thái lão gia bình tĩnh, Tạ Trường Triều tựa hồ đang an ủi hắn.

Đúng rồi, không phải gần đây hai huynh đệ Tạ gia chuẩn bị làm việc dưới trướng Triều phụng lang Thái đại nhân sao, còn chủ động giao hảo với Thái Lâm nũa. Đáng tiếc người Thái Lâm muốn kết giao vẫn luôn là Tạ Cảnh Hành, đối với hai huynh đệ này vẫn không để ý tới, nhưng hôm nay chẳng phải đã có cơ hội tốt rồi sao?

Phải biết thời điểm cuối năm nay ở kiếp trước, cũng chính là lúc nàng thành công ép Phó Tu Nghi cưới mình, thì Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều đều trở thành thủ hạ của Thái đại nhân, sau đó... hai năm sau, Thái gia liền bị cuốn vào vụ án tham ô, khám nhà diệt tộc.

Có rất nhiều chuyện đang thay đổi, nhưng cũng có nhiều chuyện chưa từng thay đổi, dường như cho dù có thay đổi thì kết cục vẫn vậy.

Hai huynh đệ Tạ gia muốn dùng cách này để lấy lòng Thái gia, muốn cho nàng mất mặt?

Thẩm Diệu đang muốn trả lời thì lại nghe thấy phía bên hông cất lên một âm thanh.

Âm thanh kia lười biếng, mang theo ý trào phúng không nói hết được, nói: "Bình thường ở nhà không chịu luyện với ca ca, bây giờ lại muốn khiêu chiến một tiểu nha đầu? Tạ Trường Võ, ngươi càng sống lâu càng thụt lùi à?"

Tạ Cảnh Hành đi ra trên đài, hắn vòng tay trước ngực tựa như cười mà không cười nhìn hai vị thứ đệ dưới dài, nói: "Ta khiêu chiến hai ngươi được không? Cũng phải để ta dạy dỗ đệ đệ một chút, đừng có học theo loại không ra gì, làm mấy cái trò đánh nhau với nữ nhân đến mất mặt xấu hổ."

Hắn liếc nhìn Thẩm Diệu nói: "Ngươi đi xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh