Chương 5: Đối đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bất hiếu nữ, còn không quỳ xuống?"

Nhưng sau câu nói này của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Diệu không hề cử động.

Mọi người giật mình nhìn nàng, quanh năm Thẩm Tín chinh chiến không ở trong phủ, Thẩm Diệu được Thẩm lão phu nhân nuôi dưỡng, bà đối với nàng nghiêm khắc, tính cách Thẩm Diệu được nuôi thành nhu nhược chất phát, chưa từng dám phản bác mệnh lệnh của Thẩm lão phu nhân, hôm nay lại dám không quỳ?

Quả thật là chỉ cần liên quan đến Định vương thì nàng sẽ có dũng khí lớn như vậy sao?

"Tổ mẫu, Ngũ Nhi không biết mình làm sai chuyện gì." Thẩm Diệu bình tĩnh nói.

"Không lẽ Ngũ muội bị sốt đến hồ đồ rồi sao?" Thẩm Nguyệt là người mở miệng đầu tiên, trên mặt mang theo vẻ lo lắng: "Tổ mẫu chỉ là nhất thời tức giận chứ không có ý thật sự phạt muội, bây giờ chỉ cần muội nhận sai thì mọi chuyện sẽ được cho qua, sao còn bướng bỉnh như vậy?"

Một câu nói liền mang tội danh sai không biết sửa, chống đối trưởng bối chụp lên đầu Thẩm Diệu.

"Hỗn xược, đúng là lật trời rồi." Thẩm lão phu nhân tức giận lập tức ngồi thẳng người, âm thanh mang theo vài phần sắc nhọn, Thẩm Nguyên Bách đang ăn kẹo đường đậu phộng, bị Thẩm lão phu nhân dọa như vậy làm điểm tâm trong tay bị rơi xuống đất, nhất thời oa oa khóc lớn lên.

"Thất ca nhi đừng khóc". Nhiệm Uyển Vân thấy tiểu nhi tử khóc lập tức tiến lên vài bước ôm hắn vào trong lòng, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu hoàn toàn mang vẻ không đồng ý: "Ngũ Nhi, con điên rồi hay sao, ai dạy con chống đối trưởng bối như vậy?"

Thẩm Diệu nhìn Nhiệm Uyển Vân.

Nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân vóc người đẫy đà, mặc bộ y phục bằng lụa Vân Cẩm màu xanh lam, sắc mặt hồng hào tròn trịa, nhìn qua vừa hòa khí lại thân thiện, bình thường luôn mang theo nụ cười, nắm quyền chưởng gia trong tay. Từ trên xuống dưới Thẩm phủ đều được nàng phân xử công chính rõ ràng, đúng là một nàng dâu hoàn hảo.

Thẩm Diệu cũng từng cảm thấy như vậy, mãi đến sau này khi nàng xuất giá, Thẩm Tín gần như dùng hết hơn nửa gia tài của mình đưa cho nàng làm đồ cưới, nhưng cuối cùng đến Định vương phủ đồ cưới lại không có bao nhiêu. Tại sao lại như vậy, dĩ nhiên là bị Nhiệm Uyển Vân nuốt mất rồi.

Nhiệm Uyển Vân nuốt hết không ít đồ cưới của nàng, cửa hàng cũng thay tên đổi chủ, Thẩm Tín không ở kinh thành, nàng thì đần độn gả tới Định vương phủ, vì đồ cưới eo hẹp nên nhận được sự khinh thường của người trong vương phủ, cũng là nhờ sự "công chính" của vị thẩm thẩm tốt này.

"Lời này của Nhị thẩm cũng là cho rằng Ngũ Nhi làm sai?" Thẩm Diệu nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Ngũ Nhi cũng không biết mình sai chỗ nào."

"Ngu xuẩn." Thẩm lão phu nhân nhịn không được mà mắng to: "Ngươi còn nhỏ đã không biết liêm sỉ, lén nhìn Định vương điện hạ, làm mặt mũi Thẩm phủ chúng ta mất sạch, còn dám tranh luận với ta, là ai dạy ngươi quy củ hả, đúng là đồ không ra gì."

Trong lòng Thẩm Diệu than thở, ngày thường Thẩm lão phu nhân rất thích bày ra dáng vẻ, chỉ là mỗi khi mở miệng thì tác phong ca kỹ lại không thể che đây được, có lão phu nhân nhà cao cửa rộng nào lại quát ầm lên như vậy? Đúng là ca kỹ đầu đường xó chợ mà. Đời trước Thẩm Diệu không hiểu, sau khi làm Hoàng hậu rồi nhìn lại mới cảm thấy nói chuyện với Thẩm lão phu nhân đúng là hạ thấp thân phận mình.

"Nhìn lén Định vương điện hạ?" Nàng nghiên đầu, nghi hoặc hỏi.

Thẩm Nguyệt không nhịn được mà nói: "Ngũ muội muội, mặc dù muội ái mộ Định vương nhưng mà vì nhìn lén Định vương mà khiến mình rơi xuống nước, thật sự là làm mất mặt cả phủ chúng ta. Hơn nữa Định vương điện hạ nhất định cũng không thích như vậy, Ngũ muội muội, muội vẫn là tìm cơ hội xin lỗi Định vương điện hạ đi."

Ái mộ Định vương, xin lỗi Định vương? Có nữ nhân nào nguyện ý mất mặt trước mặt người mình thương? Kiếp trước Thẩm Nguyệt cũng nói như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng tán thành, Thẩm Diệu thì thấy lúng túng nên liều chet không nghe, liền bị Thẩm lão phu nhân tức giận phạt cấm túc.

Một câu vì ái mộ Định vương mà không biết liêm sỉ, phá hủy thanh danh của mình còn liên lụy cả phủ, Thẩm Nguyệt nhìn ôn nhu trang nhã nhưng tâm tư lại khó lường, Thẩm Diệu không nhịn được nhìn nàng một cái.

Thẩm Nguyệt vừa dứt lời liền thấy Thẩm Diệu nhìn mình, đôi mắt đen óng như quả nho có vẻ đặc biệt thấu hiểu, tựa hồ mang theo ẩn ý gì đó khiến cho nàng hơi sững người.

Một giây sau liền nghe được giọng Thẩm Diệu nhàn nhạt truyền đến: "Nhị tỷ tỷ, cái gì mà ái mộ Định vương điện hạ, lời này không thể nói bậy. Bây giờ Ngũ Nhi là cô nương cập kê, nói như vậy sẽ làm hỏng danh dự của muội."

Thẩm Nguyệt ngạc nhiên.

Chuyện Thẩm Diệu ái mộ Định vương những người quyền quý trong cả thành này đều biết, tuy rằng Thẩm Diệu không nói rõ nhưng ngôn hành cử chỉ không hề che giấu, nhưng sao bây giờ lại phủ nhận?

Nàng cười nói: "Ngũ muội muội, nơi này đều là người trong nhà, chuyện này cũng không cần phải ngại..."

"Nhị tỷ tỷ." Đang nói, đột nhiên Thẩm Diệu cao giọng cắt ngang lời nàng, nghiêm nghị nói: "Nhị tỷ tỷ ăn nói cẩn thận, có câu họa từ miệng mà ra, Định vương điện hạ là quý tộc hoàng thất, chúng ta là trâm anh thế gia, càng phải cẩn thận từ lời nói đến hành động. Trước kia Ngũ Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện có lẽ đã làm ra chút chuyện khiến người hiểu lầm, chuyện ngày hôm trước chính là một bài học, sau này Ngũ Nhi sẽ cẩn thận lời nói hơn, vẫn mong Nhị tỷ tỷ đừng nói như vậy nữa."

Vài câu nói, không chỉ khiến cho Thẩm Nguyệt mà tất cả mọi người trong phòng, bao gồm Thẩm lão phu nhân cũng kinh ngạc đến ngây người.

Ngày thường Thẩm Diệu ôn nhu sợ hãi, còn chưa từng nói to tiếng, là một người nhu thuận dễ bắt nạt, chừng từng có miệng lưỡi lanh lẹ như thế này.

Ánh mắt Trần Nhược Thu lóe lên, Thẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ dù sao cũng không khôn khéo bằng nàng, nàng xuất thân thư hương thế gia nhưng cũng không phải là không có đầu óc. Bình thường nàng có lòng dạ cao, xưa nay không chịu thua ai, mắt thấy nữ nhi mình chịu thiệt thì rất không vui, lúc này mới ôn nhu mở miệng: "Ái mộ hay không thì Ngũ Nhi nói là được, dù sao tâm tư nữ nhi gia ai mà hiểu thấu chứ. Nhưng mà Ngũ Nhi nên nghe Tam thẩm một câu, Nhị tỷ tỷ con nói không sai, Định vương điện hạ thân phận cao quý, dù thế nào thì con đều nên đi xin lỗi ngài ấy mới phải."

"Không sai." Thẩm lão phu nhân cũng tỉnh táo lại, nói: "Ngày mai liền đưa bái thiếp đến cho Định vương phủ, đích thân đến xin lỗi."

Thẩm Diệu gần như muốn bật cười, lời nói này cũng chỉ có thể gạt kẻ không biết gì như nàng ở kiếp trước thôi. Bây giờ nghĩ lại, nàng là đích nữ của võ tướng thế gia, thân phận cao quý, dựa vào cái gì phải bắt nàng đến phủ của hoàng tử mà xin lỗi. Làm vậy thì mặt mũi của Thẩm Tín biết để ở đâu? Sợ là từ ngày mai Định Kinh liền có thêm chuyện cười rồi.

Nàng xem như đã nhìn thấy rõ rồi, Lão phu nhân không vừa mắt Thẩm Tín do nguyên phối phu nhân sinh ra, ước gì Đại phòng bị xấu mặt, tốt nhất là nhanh chóng sụp đổ, Thẩm Tín và Thẩm phu nhân không ở Định Kinh nên trút hết lên nàng.

Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói từ đầu đến giờ. Nàng nói: "Đại tỷ tỷ, ngày đó khi muội rơi xuống nước, chỉ có tỷ ở bên cạnh muội."

Thẩm Thanh ngẩn đầu lên, sắc mặt trầm tĩnh gật gật đầu. Nàng đã nghĩ kỹ, tiếp theo Thẩm Diệu sẽ nói ra chuyện nàng đẩy nàng ta xuống nước, nhưng mà Thẩm Thanh không sợ chút nào. Bây giờ Thẩm gia là do Thẩm lão phu nhân và Nhiệm Uyển Vân làm chủ, Thẩm Diệu cũng chỉ là mang cái danh tiểu thư thôi, thực chất chỉ là đứa con gái không ai quan tâm. Chỉ cần nàng một mực phủ nhận, Lão phu nhân và Nhiệm Uyển Vân đều sẽ thiên vị nàng. Lúc đó Thẩm Diệu sẽ là người nói dối, chắc chắn bị Lão phu nhân chán ghét, thậm chí bị phạt thật nặng. Đáng đời, ai bảo một nữ tử thô bỉ vô tri như nàng cũng dám tranh Định vương với mình, ngày đó sao nàng ta không chet đuối luôn đi.

"Đại tỷ tỷ, ngày đó tỷ cũng nhìn thấy Định vương điện hạ sao?" Nhưng mà Thẩm Diệu lại không nói ra ý kia.

"Nhìn thấy." Thẩm Thanh đáp.

"Vậy có nghĩa là ngày hôm đó muội và Đại tỷ tỷ đang chơi ở bên hồ nước, vì không cẩn thận mà ngã xuống, đúng lúc Định vương điện hạ đến phủ để lấy thư họa ở chỗ Nhị thúc nhìn thấy mà thôi." Thẩm Diệu lắc đầu: "Nếu muội đi nhìn lén Định vương điện hạ thì muội làm sao có được tin tức này? Không lẽ Nhị thúc và người hầu lại truyền tin tức đến hậu viện? Làm sao muội biết Định vương đột ngột đến Thẩm phủ tìm Nhị thúc lấy thư họa? Không lẽ muội biết tiên tri? Hoặc là..." Nàng âm u nói: "Không lẽ Định vương điện hạ gửi bái thiếp tới phủ ta?"

Thẩm Thanh không hiểu Thẩm Diệu nói như thế là có ý gì, cau mày muốn phản bác, lại nghe mẹ mình Nhiệm Uyển Vân mở miệng quát lên: "Đại tỷ nhi". Âm thanh mang theo sự hoảng loạn không thể che giấu.

Thẩm Diệu nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của Nhiệm Uyển Vân và vẻ mặt căng thẳng của Trần Nhược Thu, khẽ cười.

Nàng đã nói mà, trong phủ có nhiều người thông minh lắm, sao lại nghe không hiểu được.

Ngày hôm đó Phó Tu Nghi đến Thẩm phủ là do khi đi ngang qua Thẩm phủ chợt nhớ tới chuyện đánh cược lúc chơi cờ với Thẩm Quý, liền muốn tìm Thẩm Quý lấy một bức tranh.

Bây giờ Thẩm Diệu nói đến chuyện gửi bái thiếp... Hiện tại hoàng đế ghét nhất là thần tử và các hoàng tử thân thiết, nếu là cố ý gởi bái thiếp vậy thì là bàn bạc chuyện gì? Bàn chuyện đoạt vị trí thái tử sao?

Trên đời có ngàn vạn tai mắt, ai biết bên trong Thẩm phủ có tai mắt của hoàng gia hay không. Có mấy câu không thể nói bừa bãi được.

Một câu nói của Thẩm Diệu liền đem chuyện phẩm hạnh của nữ tử đẩy lên thành vấn đề trung thành của thần tử. Thẩm Tín ở Tây Bắc dĩ nhiên là không có vấn đề, trong Thẩm phủ chỉ còn Thẩm Quý và Thẩm Vạn, hai người này vẫn phải tiếp tục lên triều nữa.

Đạo lý này Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh không hiểu, nhưng Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu nhất định hiểu.

Trong lòng Thẩm Diệu cười gằn, các nàng muốn đạp lên thanh danh của nàng, nàng liền lấy đầu Thẩm Quý và Thẩm Vạn ra đánh cược. Không biết Nhị thẩm và Tam thẩm của nàng có hiểu không, có đành lòng không, có dám không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh