Chương 51: Một người thành trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tam đệ, cùng lên đi."

Tạ Cảnh Hành nói xong câu này, Tạ Trường Triều ở dưới đài cũng sửng sốt.

Hắn thấy Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện, còn tưởng Tạ Cảnh Hành là cố ý giải vây cho Thẩm Diệu, vị huynh trưởng này của hắn đúng là làm việc khiến người ta không thể hiểu nổi. Nhưng Tạ Cảnh Hành nói câu này làm cho hắn rất bất ngờ, người lên đài khiêu chiến chỉ có Tạ Trường Võ, liên quan gì tới hắn?

Nhưng hôm nay không có Tạ Đỉnh ở đây, Tạ Trường Triều chỉ có thể nhìn Tạ Trường Võ, thấp giọng hỏi: "Nhị ca, chuyện này là sao?"

Tạ Trường Võ bình thường vẫn thông minh hơn Tạ Trường Triều một chút, nghe Tạ Cảnh Hành nói vậy thì nhất thời nổi giận, Tạ Cảnh Hành khiêu chiến lại nói một người không đủ, còn phải thêm vào Tạ Trường Triều là có ý gì? Đơn giản chính là nhục nhã huynh đệ bọn họ, Tạ Cảnh Hành cho rằng huynh đệ bọn họ liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn, đúng là quá mức ngông cuồng.

Bị lời nói này của Tạ Cảnh Hành làm tức giận, Tạ Trường Võ đã mất đi bình tĩnh, vẻ mặt hắn trở nên bất thiện, trong giọng nói tựa hồ mang theo chút lửa: "Đại ca nói như vậy đúng là vô cùng tự tin, hoàn toàn không xem hai đệ đệ ra gì."

Trên đài, Tạ Cảnh Hành đang thưởng thức thảo quả trong tay quan kiểm tra, hai mắt đẹp đẽ nhắm lại, lười biếng nói: "Không sai, đúng là không xem hai ngươi ra gì."

"Hai người các ngươi luyện võ từ nhỏ nhưng chưa từng rèn luyện với ta, nghe người ta nói các ngươi kiệt xuất lắm, hôm nay hãy làm cho ca ca mở mang tầm mắt đi." Hắn tiếp tục nói.

Mọi người dường như đã nghe ra được huynh đệ Tạ gia bất hòa, phải biết chuyện ở Lâm An hầu phủ đã truyền khắp Minh Tề, cho tới nay mọi người vẫn luôn suy đoán quan hệ của mấy huynh đệ nhà họ Tạ là thế nào, mà Tạ Cảnh Hành lại luôn rất lạnh nhạt với Lâm An hầu phủ, thậm chí xem thường phải nói chuyện với hai thứ đệ, cứ lạnh nhạt như vậy nên dường như không tạo nên sóng gió gì.

Hôm nay chính là lần đầu tiên Tạ Cảnh Hành công khai làm bẽ mặt hai thứ đệ, mọi người bên dưới bắt đầu dồn dập nghị luận, vừa có suy nghĩ xem trò vui, cũng có hiếu kỳ với kết quả thi đấu.

Thẩm Diệu nhìn tư thái tùy ý của thiếu niên tuấn mỹ kia, Tạ Cảnh Hành này đúng là có chút kỳ quái, nhìn như tùy hứng phóng túng nhưng lại giống như rất sáng suốt lý trí. Bây giờ hai huynh đệ Tạ gia đang bị hắn xỏ mũi dẫn đi mà còn không hay biết. Chỉ sợ sau trận thi đấu này, hai huynh đệ Tạ gia cũng không còn chút mặt mũi nào.

Tạ Trường Võ nghe vậy bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói gằn từng chữ: "Rèn luyện thôi mà, có gì không được?" Hắn nhìn Tạ Cảnh Hành, đôi mắt khôn khéo toát ra tâm tư phức tạp, hắn nói: "Nếu ca ca muốn như vậy thì Tam đệ cũng lên đi. Chỉ mong là lát nữa ca ca đừng nói là các đệ đệ bắt nạt huynh."

Hắn nói như vậy có nghĩa là nếu Tạ Cảnh Hành thua hai người họ thì cũng là do Tạ Cảnh Hành gây sự trước, không liên quan tới bọn họ, thậm chí Tạ Cảnh Hành còn tự biến mình thành trò cười.

Tạ Trường Triều còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tạ Trường Võ dành cho mình thì lập tức phục hồi tinh thần, nói: "Bọn đệ đệ sẽ phụng bồi."

Vòng thi thách đấu này có điểm mới mẻ chính là, thi môn nào cũng được, bao nhiêu người cũng được, thậm chí không phân biệt nam nữ, tất cả đều tự do, Tạ Cảnh Hành đưa ra yêu cầu này cũng không quái lạ. Tạ Cảnh Hành cong môi cười, nụ cười tà khí hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ, hắn trêu chọc nói: "Có muốn lập giấy sinh tử không?"

Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều đều cứng đờ người, sắc mặt có chút khó coi, Tạ Cảnh Hành lại lười biếng nói: "Nói đùa mà thôi, huynh đệ rèn luyện với nhau đâu cần một mất một còn."

Khóe miệng Thẩm Diệu nhẹ nhàng vung lên, Tạ Cảnh Hành nói chuyện thật là độc ác. Nếu huynh đệ Tạ gia đã lên đài thì nơi này đã không còn chỗ cho nàng, nàng liền sửa sang lại y phục, tự mình xuống đài.

Quay về chỗ nữ quyến, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh ngồi xa xa không nói gì, ngược lại Phùng An Ninh chạy thật nhanh tới. Nàng nói: "Ngươi bắn cung tốt như vậy không lẽ muốn kế thừa nghiệp cha."

Trong lòng Thẩm Diệu nổi lên sóng lớn, bây giờ hoàng thất đang nhìn chằm chằm Thẩm gia, đừng nói là nàng, ngay cả tình cảnh của đại ca cũng rất nguy hiểm. Kiếp trước đại ca bị một nữ nhân hủy hoại cả đời, bây giờ Thẩm gia còn chưa sụp đổ, nàng muốn dùng cách của mình bảo vệ Thẩm gia, cũng như lúc nãy trên đài, ai dám không nể mặt Thẩm gia nàng liền không chút do dự hoàn trả gấp trăm lần.

"Nhưng mà ba người trên đài ngươi cho rằng ai sẽ thắng?" Phùng An Ninh đột nhiên chuyển đề tài, nói không ngừng: "Tạ Tiểu hầu gia tuy rằng có danh tiếng nhưng chúng ta lại chưa từng nhìn thấy tận mắt, có khi chỉ là đồn đại không chừng. Còn Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều năm ngoái đều được hạng nhất, hai đấu một, dù gì cũng là Tạ Tiểu hầu gia chịu thiệt."

Tạ Cảnh Hành sẽ chịu thiệt? Trong lòng Thẩm Diệu bật cười, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tạ Trường Võ trên đài cũng nói: "Hai người bọn đệ đấu với một mình huynh thì không dễ phân xử, hay là chúng ta chọn cưỡi ngựa đánh thương đi."

Lần này Thẩm Diệu thật sự bật cười.

Tạ Cảnh Hành nhíu mày: "Cưỡi ngựa đánh thương? Được."

Các quan viên tổ chức rất nhanh chóng tìm được 3 con tuấn mã, đài thi đấu vốn rất rộng lớn, nếu giỏi điều khiển thì hoàn toàn có thể cưỡi 3 con ngựa chạy tới chạy lui trên đó. Ba cây thương cũng được ném đến trong tay ba người.

"Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều biết song thương đó." Phùng An Ninh kinh ngạc thốt lên. Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều phối hợp rất ăn ý, có thể kết hợp 2 con ngựa thành một, dùng cách này nên hàng năm môn cưỡi ngựa đánh thương bọn họ đều đạt hạng nhất. Cũng vì vậy mà hai huynh đệ chọn môn này, chắc là cũng chỉ muốn mạnh mẽ trấn áp Tạ Cảnh Hành.

Nhưng trên thực tế thì, Thẩm Diệu cúi mắt, người khác không biết còn nàng lại biết. Trong các tấu chương của hoàng thất Minh Tề có một số là chuyện ghi chép về trận pháp Tạ gia trên chiến trường. Tạ Cảnh Hành không hề đơn giản, hắn có thể tự một mình lập thành trận.

Một Linh Xà trận, một cây thương, một con ngựa, một người, chỉ như vậy thôi là đủ để đánh cho kẻ địch tơi bời hoa lá. Trận pháp như vậy chỉ thích hợp tác chiến với tướng lĩnh của đối phương, mà Tạ Cảnh Hành còn chưa thua bao giờ.

Hai huynh đệ Tạ gia làm sao có thể so sánh với tướng lĩnh của một nước? Chỉ sợ hôm nay sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

Tiếng trống đùng đùng vang lên, cuộc thi liền bắt đầu.

Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều liếc mắt nhìn nhau, hai con ngựa đứng ngang hàng, bọn họ vốn là người đã được huấn luyện nghiêm khắc, từng bước chân của ngựa đều tăm tắp như nhau, mà hai cây thương cũng giống hệt nhau, từ xa nhìn lại giống như một người phân thân thành hai người, đúng là có chút đáng sợ.

Thiếu niên áo tím lười biếng giơ tay, tuấn mã màu đen bỗng nhiên giơ cao vó, nhưng lại chạy về hướng đối diện. Mọi người ồ lên, lại thấy hắn đưa thương ngang trước ngựa, y phục màu tím bay phần phật trong gió như chớp giật sấm rền, sát khí lập tức tản mát ra khắp nơi, càng tôn lên ngũ quan tuấn tú của hắn, phảng phất như ngọc diện Tu La.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh