Chương 62: Vị khách không mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắc trời dần dần chìm xuống, trong chùa vang lên hồi chuông cuối cùng trong ngày, bầu trời đen kịt như vẩy mực, từng giọt mưa tí tách đánh vào rừng cây, tỏa ra mùi bùn đất thơm ngát.

Thẩm Nguyệt ngồi trước bàn, đặt quyển sách trên tay xuống rồi xoa xoa mắt, tựa hồ cảm thấy buồn ngủ. Nha đầu bên người hỏi: "Cô nương có muốn nghỉ ngơi không?"

Thẩm Nguyệt không nói, mở cửa sổ ra, bên sát vách chính là phòng của Thẩm Thanh, giờ này trong phòng của Thẩm Thanh vẫn còn sáng đèn.

"Nhị cô nương muốn ngủ cùng với Đại cô nương sao?" Nha hoàn chần chừ hỏi.

"Không đâu." Thẩm Nguyệt có chút căm ghét xoay người, "Mau đi đóng cửa viện lại."

Phía bên kia, Thẩm Thanh ngồi trong phòng đùa giỡn với món đồ chơi nhỏ trong tay, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Đã muộn vậy rồi..." nàng đứng dậy: "Nên đi nghỉ thôi."

Khi đi ngang trước bàn đột nhiên nhìn thấy một lư hương có hình dáng rất khác lạ, còn có trầm hương. Thẩm Thanh cầm lên ngửi một cái, cảm thấy mùi hương thơm ngát liền nói: "Đốt huân hương này lên."

Qua chưa đầy nửa khắc, đèn trong phòng cũng tắt.

Tất cả trở nên yên tĩnh, trong ngôi chùa rộng lớn trên núi cao này, ban đêm ngoại trừ tiếng chim hót và côn trùng rả rích thì chỉ còn tiếng giọt mưa va trên mái ngói, lại rơi xuống những phiến đá dưới sân tạo thành tiếng vang lanh lảnh.

Giữa bốn bề vắng lặng, trong căn phòng ở nơi xa nhất của khu phía bắc, đèn đuốc cũng lẳng lặng mà tắt đi rồi.

Trong bóng tối tựa hồ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó lướt qua, mà nếu giờ khắc này có ai xuất hiện sẽ nhìn thấy được, bên cửa sổ ở cạnh bàn có một thiếu nữ áo tím đang ngồi. Dung nhan của nàng quạnh quẽ, mặt không cảm xúc, chỉ có đôi mắt trong suốt không gợn sóng, giống như một con dã thú đang đi săn nên chăm chú theo dõi con mồi của mình.

Trên mái ngói đột ngột phát sinh ra âm thanh lạch cạch, Cốc Vũ và Kinh Trập đứng sau lưng Thẩm Diệu đồng thời ngẩn đầu lên, căng thẳng che chở cho người đang ngồi.

Một lát sau, ngoài cửa truyền ra một tiếng "meo".

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không chờ các nàng thở phào xong thì lại nghe được tiếng bước chân dồn dập, âm thanh kia ruy rằng rất nhẹ nhưng ba người đang rất tỉnh táo nên nghe được đặc biệt rõ ràng. Tiếp theo cửa sổ bị mở ra, một bóng người nhảy vào.

"Tiểu thư, là Mạc Kình đây." Người kia nhẹ giọng nói.

Lúc này Cốc Vũ và Kinh Trập mới thật sự nhẹ nhõm, Kinh Trập đốt một ngọn nến nhỏ, chỉ lo ánh nến kia sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy. Khi nhìn lại thì vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy trên lưng Mạc Kình đang cõng một người, người kia không phải ai khác mà chính là Thẩm Thanh.

Giờ khắc này Thẩm Thanh nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng hôn mê bất tỉnh. Trong lòng Kinh Trập và Cốc Vũ vô cùng sợ hãi, Thẩm Diệu lại nhìn qua Thẩm Thanh một chút, nhàn nhạt nói: "Ngươi làm rất tốt."

Sắc mặt Mạc Kình có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này. Hắn không biết rốt cuộc Thẩm Diệu có ý đồ gì, trong lòng chỉ nghĩ là Thẩm Diệu nổi lên tính trẻ con, cảm thấy bất mãn vì mình bị bắt phải ở đây nên dùng cách này nửa đêm lén lút đổi phòng. Nhưng mà cách thức này cũng có hơi thô bạo, nếu sơ ý một chút bị phát hiện, người ta sẽ nghĩ hắn là hái hoa tặc, cho dù mọc thêm mấy cái miệng cũng không giải thích được.

Cũng may bên ngoài phòng của Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt chỉ có hai hộ vệ, thân là tiểu thư của tướng môn mà chỉ có như vậy thì quá mức kỳ lạ. Chỉ là nhờ vậy hắn cũng giảm bớt được phiền phức, chuyện cõng một tiểu cô nương đối với hắn là chuyện quá dễ dàng. Trước đó, hắn đã theo lời dặn bỏ thêm chút thuốc mê vào trong thuân hương của Thẩm Thanh.

"Đưa nàng ta lên giường đi." Thẩm Diệu nói.

Mạc Kình làm theo lời nàng, lại suy nghĩ một chút rồi lấy mền trên giường che Thẩm Thanh lại. Đến tận lúc này Mạc Kình vẫn không hiểu rốt cuộc Thẩm Diệu muốn làm gì.

"Cô nương, bây giờ chúng ta..." Cốc Vũ hỏi dò, trong phòng này ngoại trừ Thẩm Diệu ra cũng không ai biết nàng đang muốn làm gì. Mạc Kình cho rằng Thẩm Diệu đang hờn giận nên muốn tráo phòng, Kinh Trập và Cốc Vũ lại mờ mờ phát giác là không phải. Hôm nay Thẩm Diệu đã không còn là người vì một căn phòng không hợp ý mà hờn giận nữa rồi, huống chi nửa đêm còn cõng người ta đi ra, nếu chỉ là hờn giận thì đúng là chuyện bé xé ra to.

"Đi thôi." Thẩm Diệu nhìn lướt qua người nằm trên giường.

"Đi?" Cốc Vũ sững sờ, "Chúng ta đi đâu?"

"Dĩ nhiên là tới phòng của tỷ tỷ ta."

Trong lòng Mạc Kình thở dài, quả thật là trẻ con náo loạn, trong lòng có mấy phần bất mãn với Thẩm Diệu, không ngờ Thẩm Diệu nhìn qua điềm đạm vậy mà cũng có lòng tranh cường háo thắng như thế, vì một chút chuyện nhỏ mà không màng đến sự trong sạch của đường tỷ mình. Hắn đang suy nghĩ đột nhiên biến sắc, thấp giọng nói: "Ai đó?"

Lần này Cốc Vũ và Kinh Trập đều giật mình hoảng hốt.

"Lúc ngươi tới có bị ai nhìn thấy không?" Sắc mặt Thẩm Diệu chìm xuống, nếu là người kia thì không thể nào lại nhanh như vậy. Với tính tình chu đáo của Nhiệm Uyển Vân, nhất định sẽ bảo người kia chờ lâu một chút, không thể nào Mạc Kình vừa đưa người đến thì hắn cũng đến, nếu là...vẻ mặt nàng thay đổi mấy lần, nếu không ổn thì phải dùng cách hạ đẳng nhất thôi.

"Thuộc hạ ra ngoài xem thử." Mạc Kình căng thẳng rút kiếm bên hông ra, nhưng vừa tới cửa đã thấy trước cửa sổ xẹt qua một bóng người, vì không dám gây ra động tĩnh lớn nên hắn chỉ có thể thấp giọng nói: "Kẻ nào?" Liền rút trường kiếm lao về phía đối phương.

Mà người áo đen kia lại rất ung dung tránh khỏi kiếm của Mạc Kình, cũng không biết là dùng thân pháp gì, một chân đạp vào song cửa, bay vào phòng như chim én, ngang nhiên như cá gặp nước. Vừa vào phòng hắn liền xoay người, Mạc Kình chưa kịp phản ứng gì thì người kia đã nghiên người lướt qua, nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm trong tay Mạc Kình, chỉ trong chớp mắt thanh kiếm kia đã nằm ngang trên cổ Mạc Kình.

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm mọi người ngây ngốc, trong lòng Thẩm Diệu cũng có chút kinh dị, võ công của Mạc Kình nếu đã làm được vị trí Thống lĩnh thị vệ thì dĩ nhiên là không thấp. Lúc trước, dựa vào công phu của hắn mà bảo vệ được Thẩm Diệu bình an vô sự ở Tần quốc nhiều năm, bây giờ ở trước mặt người áo đen này lại không đánh được quá năm chiêu, thậm chí bị người ta đoạt kiếm?

Có lẽ Mạc Kình cũng không nghĩ tới đối phương lại cao thâm hơn mình rất nhiều, cũng có chút xấu hổ, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Thẩm Diệu hơn, hắn nói: "Tại hạ và huynh đài không thù không oán, tại sao huynh đài lại hạ độc thủ như vậy?"

Hắn nói lời này cũng không sai, tối nay ngoại trừ tăng nhân trong chùa ra thì chỉ còn hộ vệ Thẩm phủ. Nhưng trong số hộ vệ không có ai thân thủ cao cường thế này, trong lòng Mạc Kình kinh dị, không lẽ trong Ngọa Long tự còn có người khác hay sao?

Đối phương cũng không có ý buông tay, chỉ nghe một âm thanh vang lên, thì ra là Thẩm Diệu đã tìm thấy bật lửa, một lần nữa thắp sáng ngọn nến vừa bị thổi tắt kia.

Đối phương không ngờ sẽ có người thắp đèn, không kịp giấu mặt, theo bản năng liền lộ ra sát ý, hiển  nhiên là muốn làm cái chuyện giết người diệt khẩu.

Nhưng mà khi ánh sáng mờ nhạt vừa thắp lên, tất cả mọi thứ trong gian phòng đều không thể che đậy được, đôi mắt lành lạnh của Thẩm Diệu phản chiếu một bóng người cực kỳ tuấn tú, trong mắt hắn lóe qua vẻ ngạc nhiên, lập tức nhíu mày lạnh lùng nói: "Thẩm gia nha đầu?"

"Có thể thả hộ vệ của ta không," Âm thanh của Thẩm Diệu còn lạnh hơn mưa thu bên ngoài: "Tạ Tiểu hầu gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh