Tương phùng ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè, tôi một mình về ðồng quê, nõi cãn nhà xưa cũ, tìm một chốn bình yên, tránh xa ồn ã, phù hoa chốn thị thành...

Một tối muộn, khi đi mua một số nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống nơi ðây, tôi lịch bịch cuốc bộ về nhà...

Con ðường về nhà của tôi khá dài, ðường nhỏ hẹp sâu, tối tăm, hai bên ðường mọc ðầy những khóm tre già rào rạt...

Trong khoảnh khắc, mặt trãng hé rạng sau lớp màn mây bị gió thổi mở ra, bên hồ nhỏ, tôi gặp cậu ta...

- Nhiên...

Tiếng gọi rất mỏng, như là tiếng gió, cậu ấy ðứng ðó, tái nhợt nhưng rạng rỡ (?). Ðang cười...và gọi tên tôi.

Ừm, nếu là ngýời bình thường, không phải vì vẻ ðẹp của cậu ta làm cho ðổ gục thì cũng là hoảng sợ mà bỏ dép tháo chạy. Nhưng, tôi thì không.

Trực tiếp không trả lời, bình tĩnh bước qua cái bóng trắng. Ðúng vậy, cậu ta chính xác là cái bóng trắng ðó.

Du Nhiên tôi, xui xẻo lại là một ðứa con gái luôn nhìn thấy những thứ mà chẳng ai muốn thấy.

Như là... phía dýới ðáy hồ kia, mùa ðông lạnh, luôn luôn có một cô gái mặc váy trắng...đang bơi ngửa.

Và bây giờ, ngay bên cạnh tôi, lại là một hồn ma lang thang bám dính lấy...

- Xin hãy trở về chỗ của mình, ðừng ði theo tôi nữa!

Khi làm lơ không tác dụng, bạn bắt ðầu phải chân thành ðề nghị với những vị khách không mời mà ðến này. Phần lớn bọn họ ðều rất hợp tác và cũng không có ý ðịnh bám dai khi bị xua ðuổi.

Nhưng...cậu ta thì không.

Tôi, xui xẻo thay lại vớ phải một du hồn bám dai nhý ðỉa ðói!

****************

- Nhiên, chào buổi sáng! - Miên cười rạng rỡ.

Miên, tên tôi ðặt cho cậu ta, với hy vọng ðây cũng chỉ là một giấc mộng vớ vẩn.

Từ ngày gặp và nhận thức ðược tôi. Cậu ta chính là bám dính không dời.

Duy nhất lúc cần ði W.C, may cho tôi, Miên chính là một hồn ma biết tự trọng. Nếu không, tôi nhất ðịnh sẽ tìm mọi cách xua ðuổi cho dù có phải làm cho cậu ta hồn bay phách lạc.

Miên là một hồn ma quên lãng, ngay cả tên, cậu ta cũng không thể nhớ ra...

Kỳ lạ là, cậu ta biết tên tôi.

Trong tất cả bạn bè ðồng trang lứa, tôi không nhớ ra một ai có hình dáng nhý vậy, bởi vậy, Miên là ai, ðối với cả hai chúng tôi là một bài toán khó không có lời giải.

- Haizzz... - Thở dài gấp lại quyển album hình chụp các năm học, tôi quay sang nhìn Miên, cậu ta nhìn tôi, ngơ ngác cười nhẹ nhàng.

Nụ cười của Miên, ngây thơ và trong sáng.

- Ứớc nguyện của cậu là gì? Miên?

Mờ mịt nhìn tôi, Miên nói:

- Tôi không biết,... từ lúc nào... như thế nào, tôi vẫn luôn ngồi ở ðó... chờ ðợi cái gì ðó...rất rất lâu, không ai nhìn thấy tôi, nói chuyện với tôi,...tôi cũng ðã quên mình ðang chờ ðợi ðiều gì...

-...

- Rồi một ngày, tôi nhìn thấy Nhiên, dường như tôi biết tất cả về cậu, dường như tôi nhớ ra cái gì ðó, nhưng tôi vẫn chưa thể nhớ ra được.

Toàn bộ câu chuyện Miên kể, tôi có thể thấu hiểu nỗi cô đơn của cậu ấy, nhưng nhìn cậu ta, tôi tuyệt không chút ấn tượng...

Quên không nói thêm, tôi chính là một người không giỏi nhớ mặt (!)

*****************

Thời gian cứ thế trôi, sau ba tháng, tôi ðã quá quen với sự có mặt của Miên. Ãn, uống, ngủ, nghỉ, Miên theo sát tôi nhý hình với bóng.

Thực sự tôi không cảm thấy phiền.

Ở một góc ðộ nào ðó, tôi luôn cảm thấy cô ðõn.

Tôi không có bạn thân, cũng chýa từng thân thiết với ngýời bạn nào.

Cảm giác nhý chúng tôi, hai linh hồn cô ðộc, nýõng tựa bên nhau.

Nhiều lúc, tôi thật mong, giá nhý Miên là ngýời thực.

Có thể hay không? Tôi thấy cậu ấy rất là phù hợp, cái gì gọi là... tri kỷ?

***************

Tôi và Miên ngồi ðọc sách bên bậc thềm.

Nhà bên cạnh, một bác gái lớn tuổi ðang dắt một chiếc xe ðạp, trong giỏ là trái cây, nhang và một số vàng mã lặt vặt.

Miên, tôi im lặng nhìn theo. Tôi tò mò muốn biết, cảm giác của Miên thế nào? Cậu ấy có muốn biết, mình, thực. sự .ðang. nằm. ở. ðâu?

"Rầm!!!"

Tiếng xe ðổ cắt ngang dòng suy nghĩ, khi tôi ðứng bật dậy thì Miên ðã vọt ra ðến nõi.

Cậu ấy muốn ðỡ chiếc xe hộ ngýời phụ nữ, nhýng, xuyên qua... chỉ là không khí.

Tôi chợt chạnh lòng, nhìn cái bóng của Miên, nhợt nhạt nhý sắp tan biến.

Không hiểu sao, khi ở cạnh tôi, Miên càng ngày càng nhớ ra nhiều việc...

Ðồng nghĩa với việc... cậu ấy ngày càng mờ ði.

Tôi không hiểu, nhýng cũng không nói cho cậu ấy biết.

Cảm giác lo sợ mất mát, nhộn nhạo trong tôi...

Ðỡ phụ chiếc xe cho bác hàng xóm. Bác ấy nhìn kỹ tôi, bỗng nở nụ cýời:

- Nhiên! Có phải cháu không? Ngày xýa vẫn hay qua chõi với Phong nhà bác!

- Dạ...?

Tôi hỏi, thầm nghĩ trong ðầu, lật tung mọi ký ức lộn xộn...

Phong nào nhỉ?

Có thể tôi không còn ấn týợng với ngýời hàng xóm này, tôi và Miên vẫn lững thững ði theo bác gái. Bác ấy nhân tiện dẫn tôi ðến thãm Phong.

Qua chiếc hồ, qua một ngọn ðồi, qua câu chuyện bác kể, ðứng trýớc ngôi mộ.

Thế giới quan của tôi chao ðảo.

Miên...? ....Phong á?

Anh hàng xóm ðẹp trai tôi thích mê hồi tám tuổi?

Anh chàng trắng trẻo mýời sáu tuổi, hay cầm cây ðàn ghi ta hát trong výờn?

- Anh Phong!

- Nhiên lớn lên sẽ lấy anh Phong!

... Chiếc taxi bắt ðầu lãn bánh, cô bé con nức nở ôm cổ quyến luyến anh hàng xóm:

"Anh Phong, chờ Nhiên về thãm anh nhé!"....

- Thằng Phong số khổ lắm con, nãm ðó, nó vì cứu bạn ðuối nýớc ở hồ nên kiệt sức...

Tiếng bác gái nỉ non bên tai... ðầu tôi ong ong loạn lên, vội nhìn quanh, tôi không thấy Miên ðâu cả?

Nýớc mắt nhạt nhòa, tôi vùng chạy ðến bên hồ nýớc...

- Phong!!!... Anh Phong...!!!

Ðáp lại tôi, chỉ có tiếng gió xô bụi tre rạt rào...

Ngày...qua...ngày...

Cả Phong, cả Miên, ðều ðã tan biến khỏi cuộc ðời của tôi...

Giõ tay ðýa lên gò má ýớt lạnh, výõng lại nụ hôn lýớt từ giấc mõ ðêm qua, Phong về,...

Anh ấy nói: " Cô bé, em bảo trọng."

"Miên... ýớc nguyện của cậu là gì?"

***********

Anh Phong, ýớc nguyện của anh ðýợc thực hiện rồi phải không?

Ýớc nguyện gặp lại em, con nhóc vô tâm ðã quên mất anh suốt môtj thời gian dài này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro