Chương 4: Trong quân đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy trong quân doanh đều là nam nhân nhưng Trịnh Tú Nghiên lại rất an toàn. Nàng đối với mọi người trong quân doanh đều rất thân thiện, ngược lại mọi người cũng đều yêu mến nàng. Đương nhiên, đại đa số binh sĩ trẻ tuổi nơi đây đều đem lòng yêu thương và ái mộ nàng, việc này cũng không làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa bọn họ. Mọi người vẫn vậy, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau ra xa trường giết địch, cùng nhau bảo vệ quốc gia của mình. Sự tồn tại của Trịnh Tú Nghiên là đều duy nhất khiến cho quân doanh này không giống những quân doanh khác, đó là trong quân doanh còn tồn tại thêm một loại tình cảm.


Ta nghĩ Trịnh lão tướng quân thật sự rất sủng ái nữ nhi của mình. Nghe nói, hơn mười năm trước Trịnh phu nhân qua đời, cũng bởi vì Trịnh lão tướng quân mang binh ra chiến trường không may bị vây ở biên quan năm sáu tháng. Trịnh phu nhân ở lại quê nhà vừa kinh sợ vừa lo lắng, tưởng niệm thành bệnh, uất ức mà chết. Từ đó Trịnh lão tướng quân thuỷ chung vẫn luôn để đôi nhi nữ theo mình ra ngoài chiến trường, hắn sợ sẽ lại mất đi bọn họ như đã mất Trịnh phu nhân. Cho dù phải vượt qua khói lửa chiến tranh tàn khốc, đôi nhi nữ của y cũng thuỷ chung không muốn rời xa phụ thân của bọn họ.


Chiến tranh khiến cho rất nhiều gia đình chịu cảnh ly tán, bất hạnh, chúng ta vì họ mà ra sức chiến đấu, hi vọng một ngày có thể thấy được thái bình thịnh thế.

Nếu là Trịnh lão tướng quân, ta cũng sẽ luôn giữ người nhà bên mình. Dù sao, nhân sinh rất ngắn ngủi...

"Trịnh cô nương dương như có ý với ngươi, không thể sai được." Lý Xa nói với ta nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng của Trịnh Tú Nghiên xa xa phía trước. Trước mặt ta là bộ chiến bào do nàng tự tay vá lại, đường may chằng chịt nhưng ngay ngắn chỉnh tề, chiến bào này đã bị rách qua nhưng ta vẫn chưa có thời gian vá lại.

"Không thể nào! không phải nàng cũng từng giúp ngươi băn bó vết thương sao?" Lòng ta bỗng trở nên nặng nề, đem chiến bào đặt ở cạnh gối, hạ quyết tâm không mặc nó.

"A, cái đó sao có thể giống với việc nàng vá áo cho ngươi, thật đó." Lý Xa thờ dài, y ngã người lên gường, hai tay gối đầu, vẻ mặt lộ ra một chút ảm đạm.

"Lý huynh, người cũng đừng hiểu lầm, ta cùng nàng không có gì hết, ta thật ra cảm thấy Trịnh cô nương đối với ngươi rất tốt."

"Thật sao?" Y vui sướng bật dậy, "Ngươi thực sự cảm thấy như vậy?"

Ta gật gật đầu, y hưng phấn tay cầm lấy kiếm nói, "Đêm nay ta đến trướng trại của Trịnh cô nương canh gác." Lời con chưa dứt y đã vội vàng rời khỏi trướng.

Ta lắc đầu, cười khẽ một tiếng, vô tình ánh mắt chạm đến bộ chiến bào bên cạnh gối, lòng bất chợt đau nhói, Tú Nghiên, Tú Nghiên.

Ta bắt đầu lẫn tránh Tú Nghiên.

"Này, Ta gọi ngươi đó" – là tiếng của nàng, ta giả bộ không nghe thấy vẫn cắm đầu đi về phía trước.

Phía sau, tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một góc áo của ta đã bị nàng nắm chặt, "Ngươi không nghe thấy sao!"

Ta đành phải dừng lại nhưng không quay lại nhìn nàng, "Chuyện gì? Trịnh cô nương?"

"Ngươi vi sao không mặc quần áo lần trước ta vá lại?" Nàng đã đi đến trước mặt ta, ta theo bản năng quay mặt sang hướng khác.

"Kiện quần áo đó nhỏ." Ta nói dối.

"Thật sao?" Nàng nghi hoặc nhìn ta, "Sao ta lại không để ý."

"Trịnh cô nương, nếu không có chuyện gì khác, ta xin phép quay về trướng trước."

"Ngươi vì sao luôn trốn tránh ta? Ta là quỷ sao?" Nàng ngăn ta lại.

"Không có, ta không hề trốn tránh ngươi." Lòng ta chợt bối rối, ta muốn thật nhanh có thể trở lại trướng, ta không giỏi nói dối.

"Vậy sao mỗi khi ta đến trướng của các ngươi, ngươi không phải đi giặt quần áo thì chính là đi...đi ngoài?"

"Ai, ta nghĩ chỉ là ngươi đến không đúng lúc thôi." Ta thuận miệng đáp trả.

"Vậy sao?" Nàng có chút đăm chiêu, "Vậy ta hy vọng ngươi 'không đúng lúc' đụng phải ta."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro