Quyển 1 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ đầu, hoàn toàn không có dấu hiệu.


"... Mệnh Trần Tắc Minh làm thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu, quan ngũ phẩm, ngay hôm nay lên nhậm chức, khâm thử!"

Trần gia già trẻ hơn hai mươi người thở cũng không dám thở mạnh, cung kính khúm núm. Lão thái giám tuyên chỉ vòng qua hương án, hai tay nâng lên hoàng rèn ngọc trục [chiếu chỉ] , cười dài nói : "Lão đại nhân, xin hãy cất kỹ."


Được thê thiếp hai bên nâng đỡ, Trần Đổ run rẩy đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ, mỉm cười nói : "Hàn công công khổ cực rồi, xin mời vào uống chén trà." Nói xong, hơi hơi nghiêng đầu, thê tử hiểu ý, vội vào hậu đường chuẩn bị ngân lượng.

Trần Đổ đã từng làm quan nhị phẩm, mặc dù là sớm vì bệnh cáo lão, lão thái giám vẫn còn gọi ông một tiếng đại nhân. Sau nhiều năm ốm đau, lão nhân nguyên bản sớm đã không còn gặp khách, nhưng mà hôm nay Thánh Thượng tự tay hạ chỉ ngự phong, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nào dám không đích thân nghênh đón.


Hàn công công đem tất cả chuyện này xem ở trong mắt, cũng bất động thanh sắc cười quái dị nói : "Không cần , hoàng thượng vẫn chờ ta hồi chỉ, kêu Trần công tử tức khắc theo ta đi, Thánh Thượng thúc giục gấp lắm, sớm khắc nào thì hay khắc nấy ."


Trần Đổ trong lòng kỳ quái, trong triều đồn đãi Hàn công công này trước nay nổi danh tham tài, hôm nay lại có thể ngay cả chỗ tốt tới tay cũng không cần. Nghĩ như vậy, không lý do có chút thấp thỏm, thử nói : "Công công không bằng đi trước, khuyển tử đợi thu thập hành lý xong lại..."


Hàn công công cau mày nói: "Lão đại nhân lớn tuổi sợ là nghe không rõ. Chúng ta nói qua, là ý chỉ Thánh Thượng, ai dám kéo dài."


Trần Đổ nhìn lại, ấu tử Trần Tắc Minh đang quỳ gối phía sau, trên mặt một mảnh mờ mịt.


Trần Đổ con nối dõi rất ít, hai đứa trước đều là nữ nhân, tới xấp xỉ năm mươi, mới được một đứa con trai, yêu như trân bảo. Đứa nhỏ này mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, thần khí không lời nào tả hết, từ nhỏ lại yêu vũ đao lộng thương, thích nghe chuyện xưa chinh chiến sa trường da ngựa bọc thây, mười mấy năm đã qua, dần dần trưởng thành, anh tuấn uy vũ, đánh tiểu tiện lập chí muốn rong ruổi chiến trường, một đời trên lưng ngựa, rành rành bộ dáng như trong thư sách miêu tả một bức bạch bào tiểu tướng . Năm trước võ khoa đứa nhỏ này được chút công danh, càng thêm hăng hái, không ngờ sau đó cùng với vài vị quan lại hợp nhau mỗi ngày ra khỏi thành cưỡi ngựa bắn cung, vô cùng thích ý. Ai có thể dự đoán được hiện giờ vui như lên trời, thực phong quan hàm, cái này là muốn lên nhậm nhập sĩ.


Tuy rằng nói thị vệ thân quân quân doanh cách phủ đệ cũng không xa, nhưng vừa nghĩ tới ấu tử chưa hiểu sự đời, một mình ứng đối mạch nước ngầm mãnh liệt của quan trường kia, khó tránh sẽ có chút suy sụp ủy khuất, Trần Đổ thật sự là không khỏi lo lắng nói không nên lời, cố tình chuyện này cũng là làm cha mẹ ngăn cản không được.


Trần Đổ ngưng mắt nhìn mặt nhi tử một lát, trong lòng thầm than một hơi, xoay người đối Hàn công công nói : "Một khi đã như vậy, thỉnh công công chờ một lát, chờ đợi khuyển tử thu thập chút y phục bên người lập tức theo công công tiến cung diện thánh." Nói đến đây thì Trần phu nhân bưng ngân lượng đi ra, Trần Đổ tiếp nhận khay bạc, cúi đầu bưng lên, "Chỉ là lễ mọn, xin công công vui lòng nhận cho."


Hàn công công sắc mặt hơi giãn ra, tay điệu đàng [làm kiểu Liên Hoa Chỉ] khẽ mân mê đôi nén bạc, cười nói: "Lão đại nhân làm gì khách khí như thế, bất quá là làm chân chạy việc cho hoàng thượng, làm sao dám thu nhiều bạc như vậy."


Trần Đổ cười nói: "Thị vệ thân quân cùng trong cung thường có lui tới, khuyển tử ngu dốt, ngày sau ở trong quân cũng nhờ công công tốn nhiều tâm tư ."


Hàn công công nói : "Đâu có đâu có." Suy nghĩ một lát, phất tay nói, "Đi thôi, công tử cùng phu nhân lão đại nhân còn nhiều lời tri kỷ dặn dò, sau này về nhà nào phải dễ dàng như vậy ."


Trần Đổ đột nhiên bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Đúng rồi, công công, hạ quan còn có một chuyện không rõ."


Hàn công công khẽ chạm vào ngân lượng nói : "Đại nhân cứ nói đừng ngại."


Trần Đổ sắc mặt hơi hơi ngưng trọng: "Khuyển tử mặc dù có chút công danh trong người, nhưng rốt cuộc chưa từng nhậm chức quan, lần này Thánh Thượng như thế nào đột nhiên... Ủy thác trọng trách?"


Hàn công công cười nói: "Này lại muốn hỏi công tử nhà ông, mấy ngày trước đây có từng đến thành nam Lê Hoa Pha đi săn?"


Trần Đổ xoay người, trầm giọng nói: "Tắc Minh, hồi công công ."


Trần Tắc Minh tiến lên hai bước, cúi đầu đáp: "Quả thật đi qua." Y tuy rằng từ nhỏ được sủng ái , cũng cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, ổn trọng nội liễm, vừa nhìn đó là kết quả do Trần Đổ nghiêm gia quản giáo.


Hàn công công vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, ngày đó hoàng thượng cải trang vi hành, vừa vặn thấy lệnh công tử. Trần công tử khi đứng giữa mọi người thật là hạc trong bầy gà, chẳng những cưỡi ngựa nhất lưu, chiêu kia thiện xạ, càng làm cho vạn tuế sau khi hồi cung còn tấm tắc khen nửa ngày. Nói nhân tài như thế làm sao không cần được. Không chần chờ, hôm nay liền hạ chiếu đến đây."


Trần Đổ lúc này mới giải được nghi hoặc, thở phào một hơi , hướng nhi tử nhẹ nhàng cười một cái.Trần Tắc Minh trong cuộc thi võ tiến sĩ thì từng xa xa quỳ gối dưới điện gặp qua tiểu hoàng đế.


Thiếu niên thiên tử niên kỷ cũng tương đương Trần Tắc Minh, nhưng khi cao cao tại thượng nhìn xuống đã mơ hồ để lộ ra khí thế bất nộ tự uy [không giận mà uy nghiêm], có lẽ như vậy gọi là thiên uy.


Trong cung yên tĩnh.


Hàn công công ngừng cước bộ, Trần Tắc Minh cũng dừng lại. Hàn công công quay đầu lại, dặn: "Khi nào gọi tên ngươi thì tiến vào." Trần Tắc Minh thấy hắn thần sắc trịnh trọng, không khỏi liễm tâm thần, gật gật đầu.


Hàn công công vào cửa, Trần Tắc Minh đợi ở dưới bậc, sau một lúc lâu không thấy trong điện có gì động tĩnh, đang âm thầm nghi hoặc, đột nhiên nghe: "Tuyên Trần Tắc Minh yết kiến ——" thanh âm kia như lưỡi dao sắc bén giống như đột nhiên đâm phá một góc trên vòm thiên không yên lặng, làm cho người ta không khỏi cả kinh.


Trần Tắc Minh nhanh chóng đi tới, bước qua cánh cửa cao cao, lại phất vạt y bào quỳ xuống, hô vạn tuế ba lần.


Trên đỉnh đầu không có phản ứng, Trần Tắc Minh chỉ phải tiếp tục bất động quỳ đó, y có thể cảm giác ánh mắt đến từ ngai vàng nhìn mình chằm chằm đánh giá sau một lúc lâu, người trên long ỷ[ghế rồng] lại thủy chung không có mở miệng.


Trên điện yên tĩnh đến nỗi tiếng châm rơi cũng có thể nghe được. Trần Tắc Minh khẽ quét ánh mắt, mỗi hai bên cách hơn trượng liền nhìn thấy một đôi giày, hiển nhiên là đứng đông đảo thị vệ, nhưng tất cả mọi người đều vô thanh vô tức. Bầu không khí ngưng trọng giống như đặt mình ở trong tông miếu.


Sau một lát, thiên tử rốt cục nói : "Tốt." Không thấy phập phồng, nghe không ra hỉ nộ, chỉ nghe ra ngữ khí cao cao tại thượng.


Trần Tắc Minh ngẩn ngơ bất động, thầm nghĩ tốt cái gì.


Cho đến khi Hàn công công giật y một phen, quay đầu vừa nhìn, Hàn công công hướng y đưa mắt ra hiệu, thấp giọng nói: "Ngây ngốc làm gì, đi a." Mới giật mình, thì ra là xong rồi .


Ra đến cửa điện, mới thấy trên người dính dấp, Trần Tắc Minh đưa tay hướng phía sau cổ vừa sờ, chẳng biết lúc nào đã ra một thân mồ hôi.


Trần Tắc Minh vận khí thật sự tốt, tốt đến thường nhân khó so bì. Bất quá là Thánh Thượng kinh hồng thoáng nhìn, hắn liền hóa thành mây xanh, chiếm được Đô Ngu Hầu vị trí này vô số quân nhân có muốn cũng không được.


Nhưng trong lòng y cứ trăn trở, cũng như phòng ốc không xây nền, hồng thủy một trận đánh vào sẽ sụp ngay, chính mình chưa từng có công tích, cũng không thành quả chiến đấu, có tài đức gì tại trên vị trí này an ổn duy trì đây.


Nghĩ như vậy không chỉ một mình y, sau khi nhập quân doanh , đồng liêu lãnh đạm, thuộc hạ lười nhác, quan trên khinh thị, tỏ rõ tất cả mọi người đều nghĩ tới vấn đề này, nhưng do hoàng đế kim khẩu ngự phong, không người dám nói rõ mà thôi. Tuy vậy, bọn hắn có thể lựa chọn bỏ qua y, hoàng triều đại luật không có quy định tất cả mọi người đều phải coi trọng một ngũ phẩm Đô Ngu Hầu.


Do đó Trần Tắc Minh ngồi tại chức quan ngũ phẩm cũng không thoải mái, các đồng liêu lãnh đạm cùng gạt bỏ, đều chỉ bởi vì y cùng bọn hắn bất đồng.


Thân thế của y, hành vi của y, chí hướng của y đều không được quân nhân kinh qua sa trường hăng say chiến đấu chấp nhận. Trong quân doanh chỉ dùng thực lực nói chuyện. Thực lực này có thể là chiến tích, có thể là quan hệ, nhưng những thứ này Trần Tắc Minh đều không có.


Vì thế cuộc sống liền có hương vị như đứng đống lửa, như ngồi đống than.


Trần Tắc Minh im lặng không nói.


Y đang chờ đợi, chờ đợi có một ngày có thể giống như giấc mộng thuở thiếu thời, ra chiến trường, lập chiến công, khu cường địch, bỗng nhiên nổi tiếng trở thành anh hùng trong lòng mọi người. Y luôn luôn tôi luyện chính mình để có một ngày như thế.


Y khát vọng có thể một mình tái kiến hoàng đế một lần, tuy rằng cho tới bây giờ y vẫn chưa thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương, nhưng ơn tri ngộ khiến y đối với người kia có cảm giác thân cận lạ kì. Có lẽ vạn tuế còn có thể cho mình một cơ hội. Y nghĩ như vậy.


Nhưng từ đó đến nay đã mấy tháng, hoàng đế lại giống như đã quên sự tồn tại của một người do chính mình tận tay đề bạt .


Trần Tắc Minh mỗi mười hai ngày có sáu ngày lãnh binh túc vệ ở trong cung, nhưng y nhậm chức quan ngoại ban, thủ hộ tiền môn [cửa trước], cách nơi hoàng đế vào triều hoặc là nghỉ ngơi đều rất xa.


Một ngày nọ, vào ngày y hưu mộc nhưng còn ở lại trong quân chưa hồi phủ.


Chợt nghe binh sĩ ầm ầm báo lại, nói là ở trên đường có huynh đệ cùng người Điện Tiền Tư đánh nhau, còn có hai gã binh sĩ bị người ta bắt được, nhất định muốn thị vệ thân quân có chức tước đến lĩnh người. Gặp rắc rối binh lính không dám báo lên trên, nghĩ đến Trần Tắc Minh mới vừa vào doanh, căn cơ chưa vững, ngày thường tựa hồ là thái độ làm người rất hòa khí, liền tìm tới cửa để xin cầu trợ.


Trần Tắc Minh chạy tới chỗ ẩu đả, xa xa thấy một người bộ dáng võ quan đang ngồi ở cửa sổ lầu hai, bưng chén dựa vào lan can nhìn xuống , hai người đều là cách thật xa liền chứng kiến đối phương, chẳng biết tại sao lại chăm chú quan sát lẫn nhau một lát.


Mơ hồ nghe trong tửu lâu truyền tiếng cười ầm ĩ, binh sĩ chỉ vào người kia nói: "Đại nhân, chính là bọn họ, vô duyên vô cớ mang người đến phiền toái chúng ta."


Trần Tắc Minh ngẩng đầu, người nọ mỉm cười, hướng y hơi nâng chén.


Đó là một nam tử trẻ tuổi, ngũ quan không tính là phi thường xuất sắc, mi mục như phảng phất nét phóng khoáng.


Trần Tắc Minh hơi trầm ngâm, bước lên lầu, dưới lầu kia quả nhiên bị phá nát, bàn ghế chén đũa văng đầy đất, khách trong điếm đã sớm chạy sạch.


"Người tới là ai?" Mới vừa lên lâu liền có binh lính truy hỏi.

"Thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu." Trần Tắc Minh trầm giọng nói, nói xong lạnh lùng nhìn quét một vòng.

Người tới lại có quan hàm không nhỏ, những binh sĩ kia đều có chút giật mình, đưa mắt nhìn nhau chỉ chốc lát, bị Trần Tắc Minh khí thế áp bách, chậm rãi thối lui.


Người nọ ở phía sau binh lính cũng không đứng dậy, nghe nói như thế lại cũng có thể không chút phản ứng, trái lại uống một ly.


Hai gã cấp dưới bị trói ở trên cột, thấy Trần Tắc Minh tiến đến vừa cao hứng lại vừa bất an. Trần Tắc Minh quét mắt nhìn bọn hắn một cái, cũng không mở miệng, đảo mắt nhìn vị võ quan trẻ tuổi nọ: "Thuộc hạ đánh nhau, ngươi thân là đầu lĩnh, không chút nào ngăn cấm trái lại trợ ác, tội thêm một bậc, còn không mau xưng tên ra."


Vị võ quan tựa hồ hơi kinh sợ, gượng cười nói: "Thị vệ thân quân Đô Ngu Hầu hiện giờ kiêm chưởng Điện Tiền Tư sao?"


Trần Tắc Minh nhìn hắn, cách một lát nói : "Báo tính danh!"


Vị võ quan trẻ tuổi không cho là đúng cười, đứng dậy phất tay nói: "Đi." Những binh sĩ kia liếc Trần Tắc Minh, đều nhịn không được cười rộ lên, ùa lên đuổi kịp nam tử kia.


Hai người nghiêng thân mà qua, Trần Tắc Minh đột nhiên lui lại chặn trước người hắn cản đường, vị võ quan trẻ tuổi tiếng cười ngưng bặt.


Hai người đối diện một lát, vị võ quan kia khóe miệng khẽ nhếch: "Ngươi muốn thế nào?"


Trần Tắc Minh nói : "Quân pháp thông quản tam nha! Tính danh!" Lời còn chưa dứt, thiếu niên võ quan đột nhiên phi thân lên, vung chân đá tới mặt y.


Một chiêu này vừa nhanh vừa độc, chân kia nháy mắt đã đến trước mặt y, mọi người không khỏi kinh hô.


Trần Tắc Minh thấp người lách qua, lại có thể hiểm hiểm né thoát chiêu đó, chợt đưa tay, bắt lấy mắt cá chân đối phương, liền muốn kéo hắn xuống. Thiếu niên võ quan cả kinh, nhưng cũng là biến chiêu cực nhanh, hai tay mới vừa đánh, chân còn lại đã hướng chỗ cổ tay y đá tới, Trần Tắc Minh không thể không thu tay về.


Võ quan kia ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa sáng nhìn Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh thu tay về, hai người trong giây lát kì phùng địch thủ, đều có chút kinh ngạc.


Im lặng chốc lát, võ quan lại tươi cười, xoay người liền đi, Trần Tắc Minh ngẩn ra, chẳng hiểu ra sao.

Những binh sĩ kia sôi nổi kêu to: "Dương đại nhân, Dương đại nhân..."


Võ quan kia khoát tay nói: "Không quản các ngươi, đều tự lo đi." Dứt lời quả nhiên nghênh ngang rời đi.


Những binh lính kia thấy thế không ổn, chỉ có thể bùm bùm đều quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói : "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a..." Cũng có người sớm đem hai người kia cởi trói thả xuống, nói : "Kỳ thật cũng chỉ trói lại một lát, không đánh cũng không giết, không đáng hưng sư động chúng..."


Hai người bị trói kia cũng quỳ xuống cầu tình, trong quân sớm có mệnh lệnh, người lén đánh nhau, trượng bảy mươi, trên cơ bản sau khi chịu qua rồi thân thể không tốt liền đi đời nhà ma . Thật muốn tích cực, thị vệ thân quân mọi người cũng chạy không thoát.


Trần Tắc Minh cũng hiểu được hình phạt này quá nặng, thấy đối phương lập tức yếu thế, dở khóc dở cười, chỉ đành phải phất tay: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."


Những binh sĩ kia sôi nổi tạ ơn, Trần Tắc Minh nói : "Đúng rồi, người khi nãy là ai ?"

Một gã quân sĩ nói : "Hắn là Chỉ Huy Sứ chúng ta, gọi là Dương Lương."


Trần Tắc Minh vốn là thấy hắn võ công bất phàm, có chút kinh ngạc, sau thấy hắn bỏ lại mọi người mà đi, liền có ý xem thường nói : "Đầu lĩnh như vậy cũng là hiếm thấy."


Quân sĩ kia nghe lời này, nhìn y không khỏi hơi lộ ra ngạc nhiên.


Sau mấy ngày, đang lúc ca trực, chợt có người đến tuyên, nói hoàng thượng cho đòi Trần Tắc Minh tức khắc đến ngự thư phòng yết kiến. Trần Tắc Minh khó nén kinh hỉ, đi theo.


Tới ngự thư phòng, nghe có người ở trong phòng nói : "Hãy xem người này như thế nào?" Thanh âm này nhưng có chút quen tai. Trần Tắc Minh không dám nghĩ nhiều, đi vào quỳ xuống hô vạn tuế ba lần.


Hoàng đế nói: "Ái khanh, ngươi lại đến xem trương cung này." Nói xong có người nâng một chiếc cung màu đen khảm sừng đến trước mặt y, một đôi tay thon dài gầy yếu, Trần Tắc Minh tạ ơn ngẩng đầu, theo tay kia nhìn qua, không khỏi giật mình.


Trước mắt xem ra nụ cười trên mặt như trước lười nhác, mang chút đùa cợt nhìn y, trước mặt lại là người hai ngày trước đã giao thủ Dương Lương.


Thấy Trần Tắc Minh thật lâu bất động, hoàng đế không kiên nhẫn nói : "Ái khanh, làm sao vậy?"Trần Tắc Minh mới bừng tỉnh, cung kính hai tay đón cung. Cung này vào tay lạnh như băng trầm trọng, Trần Tắc Minh nhìn kỹ xem, đang định mở miệng, chợt nghe hoàng đế ở sau bàn cười nói: "Dương Lương, nghe nói mấy ngày trước đây ngươi trên đường lại đánh một trận."


Trần Tắc Minh ngẩn ra, bất giác căng thẳng.


Dương Lương xoay người nói : "Bệ hạ quả nhiên tai mắt đông đảo, tin tức linh thông... Vi thần biết tội ." Ngữ khí của hắn không đủ nghiêm cẩn, khác xa vẻ cung kính của Trần Tắc Minh. Hoàng đế thoạt nhìn lại cũng không để ý, thời điểm đối mặt với hắn, hoàng đế giống thay đổi thành một người khác, không hề cao cao tại thượng như trước.


Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, giờ mới hiểu được ánh mắt của quân sĩ lúc ấy nhìn mình vì sao cổ quái. Dương Lương này phẩm chất tuy rằng không cao, lại hiển nhiên là sủng thần của hoàng thượng, do vậy ngày ấy mới không đem mình để vào mắt, mình ở trong quan trường vốn mỗi bước mỗi khó, lại trong lúc vô ý lại gặp phải cường địch.


Hoàng đế mỉm cười, nhìn nhìn Trần Tắc Minh, nói : "Trần ái khanh, ngươi xem cung này như thế nào?"


Lúc sau mình là như thế nào trả lời, Trần Khắc Minh cũng không rõ ràng, nhưng ít nhất y nhìn ra hoàng đế cùng Dương Lương giữa hai người quan hệ thân mật, y không hiểu nguyên nhân hoàng đế triệu kiến mình, chẳng lẽ chỉ vì giám định và thưởng thức trương cung này sao?


Lúc gần đi, hoàng đế vô ý thở dài: "Ta thật sự không nghĩ tới Trần gia công tử là tính cách như vậy..."

Trần Tắc Minh không biết khen chê, chỉ có thể im lặng không nói, Dương Lương hướng hắn quỷ bí cười cười.

Rời đi ngự thư phòng, Dương Lương hướng hắn chắp tay: "Trần đại nhân, tại hạ muốn thỉnh giáo một vấn đề."


Trần Tắc Minh nhìn thấy hắn, Dương Lương tựa hồ nhìn không thấy y phản cảm, nói tiếp: "Nếu lần sau lại có duyên gặp được, đại nhân còn có tâm tình quản nhàn sự của môn tử này sao?"


Trần Tắc Minh mím môi, như như tiêu thương thẳng tắp đứng, lạnh lùng nhìn Dương Lương một lúc lâu, rốt cục mở miệng từng chữ nói : "Quân, pháp, thông quản tam nha."


Dương Lương lộ ra kinh ngạc biểu tình, nhìn y một lát, lại cười rộ lên: "Thật là một bộ tính bướng bỉnh."


Hai người rời đi trong không vui.


Sau đó, Trần Tắc Minh hiểu được vận làm quan của mình đại khái là chấm dứt, câu nói kia của vạn tuế tựa hồ để lộ ra thất vọng. Vì cái gì thất vọng Trần Tắc Minh cũng không biết, y biết là đối với người cơ hồ không nhân mạch như mình mà nói, phần này thất vọng có lẽ là trí mạng.


Mình làm cũng không sai, chính là chuyện đó không thích hợp với chốn này.


Y từng bước phân tích chuyện tình, cũng hồi hộp chờ đợi, chờ đợi có một ngày điều lệnh được ban ra.Đêm hôm đó, vừa khéo lúc y đang trực, thuộc hạ cấp báo hoàng đế phẫn nộ, khẩn cấp tuyên võ quan trực ban yết kiến.


Y thấp thỏm bất an chạy qua. Đã thấy hoàng đế đứng dưới Huyền Hoa môn , một thân cẩm bào, giữa đông nghìn nghịt người quỳ trên đất mải miết cúi lạy, hắn một người độc lập như hạc trong bầy gà, lạnh lùng nhìn y vội vàng chạy đến.


"Thần Trần Tắc Minh khấu kiến vạn tuế." Y quì một gối, kính cẩn thuần phục cúi đầu.


"Ngươi mang binh như thế nào !" Lời nói băng lãnh ngay mặt, "Trẫm ngẫu nhiên đến tra, cư nhiên Huyền Hoa môn không người! !"


Trần Tắc Minh nghiêng đầu, bên cạnh binh sĩ thấp giọng nói: "Vâng, mới vừa có người báo ngoài tường có bóng người, nghi là có người xông vào cung, các huynh đệ đều đuổi theo , nhất thời không lưu người lại." Trần Tắc Minh còn chưa kịp trả lời, hoàng đế thoáng nghe được, cười lạnh nói: "Có người xông vào cung, ngươi là quan trực ban lại không biết?"


Trần Tắc Minh sâu trong lòng biết hôm nay kiếp nạn khó qua, hôm nay việc này nói lớn, là thất trách, hướng nhỏ nói, kỳ thật cũng bất quá bố trí không thoả đáng. Nhưng hoàng đế đang phẫn nộ, chính mình biện giải cũng chưa chắc sẽ nghe, chỉ phải nói : "Vâng, thần nhất thời lơ là, thỉnh vạn tuế giáng tội."


Hoàng đế nhìn chung quanh một vòng, cả giận nói: "Gấp cái gì, ngươi đương nhiên là có tội! Trong cung phòng thủ yếu ớt như thế, ta vẫn không biết, thị vệ thân quân hàng năm quân lương mấy chục vạn lượng bạc, lại toàn bộ dưỡng ra thùng cơm! [vô dụng, chỉ biết ăn không biết làm] Hôm nay những binh sĩ đang trực ngay cả ngươi cùng nhau mỗi người chịu phạt mười roi, rồi giao Hình bộ xử lý. Từ hôm nay, kẻ nào bỏ rơi nhiệm vụ, đều nghiêm gia truy cứu."


Trần Tắc Minh sâu trong lòng chấn động, thấy hoàng đế xoay người liền muốn khởi giá hồi cung, mấy tháng qua những bức bối kia đột nhiên từ trong lồng ngực dâng lên, không chịu nổi lớn tiếng nói: "Vạn tuế!"


Hoàng đế dừng bước, Trần Tắc Minh ngẩng đầu: "Việc này vốn là thần một người phụ trách, tự nhiên một mình thần gánh vác, thỉnh bệ hạ bỏ qua cho các thân binh thủ vệ ." Tất cả mọi người có chút giật mình nhìn y.

Hoàng đế trầm mặc thật lâu , rồi bỗng nhiên nói: "... Ngươi một mình gánh vác?" Hắn thanh âm run rẩy, tựa hồ cực kỳ kích động.


Trần Tắc Minh dập đầu nói : "Vâng."


Hoàng đế gật đầu: "Tốt, tốt, thực cùng năm đó giống nhau như đúc." Dứt lời vươn tay, bên cạnh sớm có thái giám biết ý đưa qua mã tiên [roi ngựa], hoàng đế cầm roi trên tay, chậm rãi xoay người, chỉ Trần Tắc Minh từng chữ nói, "Bỏ đi khôi giáp."


Trần Tắc Minh giật mình, chẳng lẽ liền ở chỗ này dụng hình? Cùng quân pháp không hợp a!


Hoàng đế mặt không chút thay đổi nhìn y, trong mắt có cổ tức giận kì lạ. Trần Tắc Minh yên lặng chốc lát, nâng tay tháo mũ giáp xuống.


Tất cả mọi người đều không lên tiếng, nhìn thấy y bỏ đi khôi giáp, khôi giáp bằng sắt lúc rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, nhưng cũng không phá vỡ được mảnh trầm mặc này.


Mã tiên [roi ngựa] vung lên, "Ba" một tiếng vang giòn hung ác rơi xuống, Trần Tắc Minh quỳ trước mặt hoàng đế cường chống đỡ thân thể, không làm người ta cảm thấy run rẩy chút nào nhưng trên bạch bào [áo trắng] lập tức chảy ra một vệt máu, dần dần khuếch tán.


Hoàng đế lại giơ lên roi , cánh tay hắn giơ lên cao tuyên cáo hắn khó át phẫn nộ, nhưng mà hắn phẫn nộ cái gì?


Xong mười roi, hoàng đế đem roi ném cho thái giám bên cạnh.


Trần Tắc Minh lưng như cũ thẳng tắp, nhưng hiển nhiên đã có chút cứng ngắc, y hơi hơi cúi đầu, mồ hôi từ trán theo lông mi tiếp tục rơi xuống đất. Trên lưng vết máu đan chéo đỏ tươi, đập vào mắt thật kinh tâm.


Hoàng đế phán: "Hôm nay binh sĩ trực ban mỗi người mười roi, tiếp tục giao Hình bộ. Đô Ngu Hầu cũng như vậy. Đúng rồi, mười roi vừa rồi là ta thưởng, không tính vào."


Trần Tắc Minh cả người chấn động, hai tay nắm chặt một lát, rốt cục dần dần buông ra.


Hoàng đế nhìn thấy y cúi đầu, cười cười: "Mười roi này là nhắc nhở ngươi, không được tùy tiện ra mặt. Trẫm hạ mệnh lệnh, không phải để cho các ngươi cò kè mặc cả !"


"Dương Lương kia là thư đồng năm đó của hoàng thượng a, khi đó hoàng thượng còn chưa phải là hoàng đế, vẫn còn là thái tử..."


Trần Đổ dùng thìa không ngừng khuấy đảo chén dược màu đen thổi nhè nhẹ.


Trần Tắc Minh nằm trên giường, sau lưng chịu hai mươi roi khiến cho y trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nằm như vậy, kỳ quái chính là Hình bộ quyết định sau cùng cũng không như trong tưởng tượng của y nghiêm khắc như vậy. Y vẫn là Đô Ngu Hầu, bọn họ thậm chí cho y một tháng kỳ nghỉ để dưỡng thương. Vì thế y có cơ hội nghe phụ thân kể lại một ít chuyện cũ trong triều.


"... Thái tử không được tiên hoàng yêu thích... Tiên hoàng từng ba lượt có ý phế thái tử mà sửa lập Thịnh Vương, nhưng đều bị các đại thần ủng hộ lập thái tử ngăn cản , trong những đại thần kia dẫn đầu là thái tử Thái Phó, sau này là thủ phụ Dương Đình... Cũng chính là phụ thân đã chết của Dương Lương."


Trần Tắc Minh giật mình, Trần Đổ liếc nhìn ái tử một cái, nhịn không được toát ra thần sắc đau lòng. Ông chỉ có một đứa con này, tuy rằng gia giáo nghiêm cẩn, ông cũng luôn cho rằng bản thân là nghiêm phụ, chưa từng có nửa điểm cử chỉ cưng chiều, nhưng phụ tử thiên tính, thỉ độc tình thâm thực là khó tránh khỏi.


"Ta cáo lão đã lâu, sự vụ trong triều sớm chẳng quan tâm, quan trường hắc ám, trong đó chuyện lôi kéo hay đấu đá ta có thể không đề cập tới, nhưng hiện giờ con cũng làm quan ..." Trần Đổ làm như nhớ tới cái gì, đột nhiên im lặng, do dự một lúc lâu mới ngồi trước giường, đem chén dược đưa tới tay nhi tử.


Trần Tắc Minh ngồi dậy tiếp nhận, cúi đầu đang muốn uống, chợt nghe phụ thân thấp giọng nói: "Nghe nói tiểu hoàng đế có Long Dương chi hảo... Con tránh được thì nên tránh."


Trần Tắc Minh không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, Trần Đổ lại đứng dậy ly khai, cửa 'két' một tiếng bị đóng lại. Trần Tắc Minh đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở ngự thư phòng, bộ dạng vạn tuế nhìn Dương Lương thì tim 'thình thịch' đập mạnh một hồi.


Người trẻ tuổi khôi phục mau, không đến một tháng Trần Tắc Minh lại tràn đầy sinh lực.


Sau kỳ nghỉ, y liền trở về trong doanh. Một ngày này, đang lãnh binh ở trong cung tuần tra, có một người cắm cúi đi tới nhìn thật quen mắt, cẩn thận quan sát một chút, thì ra là người đã dẫn mình vào cung Hàn công công. Trần Tắc Minh vội vàng đứng lại thi lễ, hai người hàn huyên một lát, Hàn công công lại cười nói: "Thương thế đã tốt chưa?"


Trần Tắc Minh nhớ tới chuyện ngày đó trước mọi người tự tìm mất mặt, Hàn công công cũng đã nhìn thấy, nhịn không được có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Phiền công công còn để trong lòng."


Hàn công công thấp giọng thân mật nói : "Coi như ngươi tiểu tử mạng lớn, hoàng thượng vốn long nhan phẫn nộ, muốn trị tội thật nặng, nếu không phải Dương đại nhân cầu tình, chỉ sợ ngày hôm nay công công ta còn chưa gặp được ngươi trong cung đâu."


"Dương đại nhân? !" Trần Tắc Minh cực kỳ bất ngờ, suýt nữa bật thốt lên nói ra một cái tên.


Hàn công công che miệng cười: "Còn có thể là ai, người có thể nói động tâm tư vạn tuế, chỉ có thể là Tiền Điện Tư Dương Lương. Trở về nhanh chóng chuẩn bị hậu lễ, đưa đến Dương phủ, khấu tạ một phen cho tốt đi, cũng không uổng hắn ngày ấy vì ngươi nói gãy cả lưỡi."


Trần Tắc Minh không khỏi sửng sốt nửa ngày.


Đến khi tỉnh ngộ lại, Hàn công công sớm đã đi mất, binh sĩ cũng còn đứng ở bên cạnh, sắc mặt nghi hoặc nhìn y.


Trần Tắc Minh quả nhiên sửa soạn hậu lễ, đưa đến Dương phủ, lại đợi không được Dương Lương. Chỉ phải lưu lại danh mục quà tặng. Đợi mấy ngày cũng không thấy Dương phủ hồi tin, Trần Tắc Minh sâu trong lòng thấp thỏm, không biết đối phương có ý gì.


Ngày hôm đó, ngẫu nhiên đi qua khách điếm lúc trước cùng Dương Lương đánh nhau, thấy khách điếm sớm đã thu thập sạch sẽ, một lần nữa khai trương. Bỗng nhiên tâm huyết dâng trào đi vào. Tiểu nhị chào đón, dẫn y lên lầu hai.


Trên lầu cơ hồ không có khách nhân, chỉ có một nam tử ngồi bên cửa sổ.


Trần Tắc Minh nhìn chăm chú, không khỏi cả kinh, thật đúng là 'vô tình cắm liễu liễu xanh um' [chuyện không có ý làm mà đạt thành]. Bên cửa sổ người nọ cảm thấy, cũng quay đầu lại, hai người vừa lúc đối mặt . Trần Tắc Minh cũng không biết là nên cao hứng hay là nên xấu hổ, lúng túng đứng một chỗ.


Dương Lương sau khi thoáng kinh ngạc, lại tươi cười nhàn nhã như trước, hướng y nâng chén: "Thật khéo."


Trần Tắc Minh chần chờ một lát, đi đến trước bàn kia, thấy trên bàn hai bộ bát đũa, lại chỉ một chén có rượu, chén còn lại úp xuống bàn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chắp tay nói: "... Dương đại nhân đang đợi người sao?"


Dương Lương hơi hơi chần chờ, cười nói: "... Không, bất quá là tự mình tìm vui thôi... Trần đại nhân vừa đến, cũng vừa lúc đối ẩm a, thỉnh." Nói xong, lật chén rượu không kia lên, vươn tay châm đầy chén rượu.


Trần Tắc Minh lời ấy vốn là muốn mượn cơ hội rút lui, thấy hành động này của Dương Lương thì chỉ có thể ngồi xuống. Nâng chén rượu lên, ngẫm nghĩ rồi ngửa đầu uống cạn.


Dương Lương chăm chú nhìn y, lại cười nói: "Trần đại nhân tính tình ngay thẳng, ngay cả uống rượu cũng nhìn ra được a."


Trần Tắc Minh nghe hắn có chuyện muốn nói, không khỏi dừng tay. Tuy nhiên Dương Lương không nói tiếp, chỉ gọi người mang thức ăn lên. Hắn đối với gian lầu này rất tinh tường, tiểu nhị mỗi người kêu được với danh hào, thường thường còn có người tiến lên đây chào hỏi, dường như quen biết.

Trần Tắc Minh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ người này dù sao cũng là quan lại, như thế nào đối phố phường nơi như thế quen thuộc. Lại thấy Dương Lương bình phẩm món ngon trên mâm, trêu chọc đầu đường phong tình, ngôn ngữ khôi hài, cử chỉ phong lưu, đối với mình lại càng không hề ác ý, không khỏi đem ác cảm lúc ban đầu dần dần đánh tan . Chỉ là lời nói phụ thân vẫn còn quanh quẩn trong lòng y khó tránh khỏi có chút khúc mắc, người trước mặt này xem ra cũng là quang minh nam nhi, chẳng lẽ thế nhưng thật sự là hoàng đế...


Uống qua mấy chén, cũng quên dò xét chuyện này, nhưng cảm giác người trước mắt lời nói dí dỏm, nói chuyện với nhau một hồi lại giống như từng tương giao nhiều năm.


Đến ngày thứ hai đứng dậy, đầu nặng như chì, nhớ lại hôm qua hai người đều uống đến say khướt, cũng không biết là như thế nào trở về nhà được.


Đang sững sờ, thình lình nghe tiểu tư báo lại, nói Dương phủ hồi âm còn kèm theo đáp lễ. Đem lễ vật bưng lên vừa nhìn, là vò hảo tửu lâu năm. Trần Tắc Minh không khỏi cười, trong lòng không hiểu sao thoải mái hẳn lên.


Nhân sinh lại luôn phong vũ bất thường, những ngày sống yên ổn không được bao nhiêu, mới chưa được nửa tháng, Trần Đổ lại bị liên lụy vào việc đại thần trong triều kết đảng bị bắt vào ngục. Nhắc tới cũng thật ủy khuất, Trần Đổ lúc còn tại triều, từng tặng qua các đại thần này một chút bạc, làm như vậy bất quá là một chút việc nhỏ vì con cháu trong gia tộc thăng chức, bao nhiêu năm trôi qua, mình cũng sớm quên mất. Lại bị người đào ra tố cáo kết bè kéo cánh, liên luỵ nhập án.


Biết được tin tức, quý phủ một mảnh đại loạn. Trần Tắc Minh trong lòng kích động, một ngày này lại nhằm lúc y hưu mộc[ngày nghỉ], không thể vào cung, chỉ phải cầm theo bạc, cao thấp chuẩn bị mới vào đại nội.


Bây giờ đã là lúc bóng đêm thâm trầm, Hàn công công nói hoàng đế đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, ngày mai vào triều muốn dùng, không được quấy rầy. Trần Tắc Minh nghe thấy không khỏi biến sắc, suýt nữa quỳ xuống, "Công công, cầu ông giúp ta." Kỳ thật y cũng biết giờ phút này hoàng đế cũng không gặp triều thần, nhưng phụ thân tuổi già thể nhược, làm sao chịu được khổ cực trong lao.


Hàn công công chỉ lắc đầu.


Trần Tắc Minh cắn răng: "Công công, ông chỉ nói là ta xông vào, mọi người ngăn không được đi."Hàn công công nhìn y một lúc lâu, thần tình bối rối, rốt cục thở dài một tiếng, quay lưng qua.


Trần Tắc Minh biết lão ngầm đồng ý, mừng rỡ: "Công công, tương lai có một ngày, ta nhất định phải báo đáp đại ân của ông." Hàn công công xua tay không nói.


Trần Tắc Minh chạy vội tới điện tiền, lại bị binh sĩ trước cửa ngăn lại: "Đứng lại!" Hai binh sĩ đó kỳ thật nhận ra y, nhưng cũng không cho vào, "Giờ phút này ai cũng không thể vào , Đô Ngu Hầu mời về, có việc ngày mai tiếp tục tấu."


Trần Tắc Minh thấy hai người kia thái độ kiên quyết, chỉ phải lui ra phía sau hai bước.


Một binh sĩ dịu lại sắc mặt, đang muốn mở miệng nói cái gì, Trần Tắc Minh đột nhiên quát lớn: "Thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu Trần Tắc Minh có chuyện quan trọng cầu kiến vạn tuế!"


Binh sĩ kia trợn mắt há hốc mồm, không khỏi dậm chân: "Đô Ngu Hầu, nơi đây không chấp nhận ngươi làm càn !"


Trần Tắc Minh làm sao để ý đến hắn, chỉ thanh giọng tiếp tục: "Trần Tắc Minh cầu kiến!"


Một lát sau, cửa điện lặng yên mở ra. Binh sĩ thoáng nhìn nhau, thối lui nhường đường.


Hoàng đế ngồi ngay ngắn sau bàn, thấy Trần Tắc Minh vào phòng liên tiếp dập đầu, hiển nhiên làm như vậy là vì việc tư, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì quan trọng? Đô Ngu Hầu cần phải suy nghĩ kỹ rồi hãy tâu trình."


Trần Tắc Minh trong lòng kinh hãi, thế nhưng lúc này không chấp nhận được hắn sợ hãi thiên uy, vội vàng đem ngọn nguồn nói ra một cách ngắn gọn: "Cầu vạn tuế bỏ qua cho gia phụ, ông cáo lão nhiều năm, chẳng phải kết bè kết cánh, nào có thể doanh tư gì đâu!" Dứt lời, dập đầu lạy liên tục.


Hoàng đế cau mày dường như không kiên nhẫn, thấy y kích động đến tận đây nhưng cũng thờ ơ, ngưng mắt nhìn mặt y một lát, đem tấu chương cầm đến trước mắt, lại một lần nữa phê duyệt.


Trần Tắc Minh đợi sau một lúc lâu, thấy hoàng đế không để ý chính mình, trong lòng hoảng sợ, thấp giọng kêu vài tiếng vạn tuế. Thái giám tùy thân vội vàng hướng y xua tay, Trần Tắc Minh làm như không thấy, càng kêu tiếng càng lớn.


Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, đề bút điểm mực, viết nhanh một hàng, đưa tay lại hạ xuống một phần tấu chương, làm như thuận miệng nói : "... Được, tối nay ngươi tới thị tẩm."


Trần Tắc Minh ngẩn ra, trong khoảnh khắc nan giải kỳ ý, đã thấy thái giám kia lập tức khom người nói : "Nô tài cáo lui." Nói xong lại dẫn mọi người ra ngoài. Dưới ánh nến chập chờn, cửa kia lặng lẽ đóng lại, cho đến khi cánh cửa khép lại trong nháy mắt vang lên "Bính" một tiếng nhỏ.


Trần Tắc Minh quỳ tại chỗ, bị tiếng vang kia chợt kinh ngạc một chút.


Trong điện im ắng, cơ hồ là có thể nghe được tiếng châm rơi.


Trần Tắc Minh sâu trong lòng hoảng sợ bất an, ngơ ngác nhìn thấy tiểu hoàng đế đang ngồi chậm rãi phê duyệt tấu chương. Cũng không biết qua bao lâu, hoàng đế vãn tay áo để bút xuống, hướng y nhìn lại.


Trần Tắc Minh đột nhiên thanh tỉnh, cúi đầu không nhìn hoàng đế, kích động nói: "... Vi thần... Vi thần cáo lui..." Nói xong cúi đầu thối lui, trên lưng bất tri bất giác đã ra mồ hôi ướt áo.


Đối phương lại không lên tiếng ngăn cản, Trần Tắc Minh trong lòng nảy lên một tia hi vọng, thầm nghĩ có lẽ là chính mình nghe lầm, hoặc là đối phương vạn kim tôn sư, rốt cuộc không cưỡng ép. Đợi khuỷu tay đụng phải cửa điện cứng rắn, vội vàng xoay người.


Lại chợt nghe hoàng đế ở phía sau thản nhiên nói: "Ngươi mặc kệ đầu cha ngươi sao?"


Tay Trần Tắc Minh dừng tại giữ không trung, cũng không thể nào vươn thêm một tấc phía trước kia được.


Cứ như vậy sửng sốt sau một lúc lâu, Trần Tắc Minh xoay người bùm một tiếng quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn lại, tiểu hoàng đế đang thú vị nhìn y, trên mặt lại dẫn theo tia châm biếm.


Trần Tắc Minh thấy thần sắc của hắn, đã biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, da đầu run lên, nhưng lại chưa từ bỏ ý định mở miệng: "... Cầu... Vạn tuế khai ân..."


Quả nhiên tiểu hoàng đế nhìn y không nói lời nào, trong mắt một mảnh băng lãnh, dường như có chút tức giận. Sau một lúc lâu, mới nói: "Còn không qua đây giúp trẫm cởi áo, chẳng lẽ là muốn trẫm hầu hạ ngươi?"


Trần Tắc Minh thấp đầu, quỳ bất động. Giờ phút này y vừa không thể đi, nhưng cũng không muốn đi vào khuôn khổ, cõi lòng mờ mịt, không biết ứng đối, chỉ có thể quật cường lại vô lực kiên trì. Rõ ràng là trưởng thành nam tử, giờ khắc này thân ảnh đang quỳ kia lại đột nhiên có vẻ đơn bạc.


Hoàng đế khẽ cười: "Cái gọi là hiếu tử a..."


Trần Tắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi mở ra, vẻ mặt kích động, dường như muốn nói cái gì, sau một hồi lại tựa hồ như tỉnh ngộ, ảm đạm im miệng, Hoàng đế nói: "Ngươi không phục?"


Trần Tắc Minh thấp giọng: "... Thần, thần không dám."


Hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi, lơ đễnh nói : "Lại đây."


Trần Tắc Minh không khỏi hơi hơi run lên. Hoàng đế ánh mắt chợt lạnh: "Sự bất quá tam, ái khanh là cảm thấy được trẫm hẳn là lặp lại lần nữa sao?"


Trần Tắc Minh không đường có thể trốn, chỉ phải đứng dậy đi đến trước bàn rồi lại hoang mang nhìn.Hoàng đế phất tay áo rộng một cái, rất là tiêu sái: "Cởi áo."


Trần Tắc Minh xuất thân quan lại, từ nhỏ cũng được người hầu hạ quen rồi, cởi áo cho người khác vẫn là lần đầu tiên trong đời. Đối phương lại là hoàng đế, đứng thoát y cho hắn là đại bất kính, chỉ phải tại y trắc quỳ xuống, đưa tay cởi vạt áo hắn.


Hoàng đế tựa vào ghế, theo đáy mắt liếc nhìn y. Xem một lúc lâu, đột nhiên đưa tay sờ khuôn mặt y, Trần Tắc Minh không tự chủ nghiêng đầu tránh đi.


Hoàng đế nhíu mày hừ một tiếng, âm điệu ẩn hàm uy hiếp.


Trần Tắc Minh nghĩ đến lão phụ, chỉ phải tựa đầu trở về, mặc cho hoàng đế vuốt ve, hạ xuống mi mắt, trên mặt không nhịn được xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.


Hoàng đế lúc này mới mỉm cười, nói : "Lúc này mới có cảm giác lấy thân thị quân."


Trần Tắc Minh chợt chấn động, hai tay đột nhiên thành nắm chặt quyền, hơi thở lập tức dồn dập lên, lời này giống như một cái búa tạ đập vào đầu của y, khiến cho y suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Hoàng đế thấy y thần sắc hoảng hốt, vòng tay ôm y vào lòng, Trần Tắc Minh cả người cứng ngắc, sắc mặt dần dần tái nhợt, yên lặng một lát, từ từ nhắm mắt lại.


Hoàng đế vươn tay thâm nhập vào trong nội y, đụng đến trước ngực của y cẩn thận xoa nắn một lát, Trần Tắc Minh cả người khẽ run, đầu đầy mồ hôi, phía trên không giống vui thích lại tựa như thống khổ, cắn răng cố gắng nhẫn nại.


Hoàng đế mỉm cười, đưa tay một đường hạ xuống kéo y phục của y xuống hông, lại ngại đai lưng vướng víu, muốn một tay kéo xé ra, nào ngờ chất liệu bố chắc chắn, trong lúc nhất thời lại không đứt.

Trần Tắc Minh bị hắn mạnh mẽ lắc, thân hình không ổn định, chỉ có thể nhắm mắt càng chặt hơn.


Hoàng đế chợt thấy hứng thú, thấp giọng cười nói: "Quả nhiên là ta hầu hạ Trần khanh." Nói xong đưa tay đụng đến dưới khố Trần Tắc Minh. Này vừa sờ, Trần Tắc Minh đột nhiên kinh hãi, thân mình liền co rụt lại, mãnh lực đứng dậy đẩy hoàng đế ra, trong đôi mắt áp chế không được phẫn nộ cùng kinh sợ.


Hoàng đế không kịp đề phòng, vì y chợt đẩy nên ngã ở trong ghế, trợn mắt cả giận nói: "Lớn mật!"Trần Tắc Minh lúc này mới tỉnh ngộ chính mình gây đại họa, cúi đầu quỳ xuống, hơi thở cũng trầm trọng, thật sự khó nén chua xót dâng trào lên ngực, quần áo bị hắn kéo mở, người gần như nửa lỏa, nhìn qua xấu hổ lại chật vật.


Hoàng đế nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nói: "Ta biết ái khanh không phải người trong đạo này, hành động lần này thật sự có chút miễn cưỡng..." Trần Tắc Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, hoàng đế từ trong tay áo lấy ra một vật, ngưng mắt vừa nhìn là khỏa dược hoàn[viên thuốc], hoàng đế ôn nhu nói: "Còn đây là Tiêu Dao hoàn, ngươi ăn vào liền không quá khó chịu, nếu ái khanh thích, hãy nhận lấy." Nói xong đưa tới tay y.


Trần Tắc Minh thẫn thờ nhìn dược hoàn kia, trong đầu trống rỗng. Thật lâu sau, rốt cục nhận mệnh, y buồn bã cười rồi ngửa đầu nuốt xuống.


Hoàng đế khóe miệng mang theo một tia mỉm cười nhìn y.


Sau một lúc lâu, Trần Tắc Minh cảm thấy được chỗ bụng có một cỗ nhiệt khí dần dần tản ra, chậm rãi lan tỏa đến tứ chi, biết dược kia đã có hiệu lực, có thuốc này, nghĩ đến hôm nay không đến mức quá chịu khổ, chỉ là thuốc kia lại tựa hồ đắng ngắt, cay đắng quanh quẩn nơi đầu lưỡi không tan.


Y ngẩng đầu nhìn lên hoàng đế, hoàng đế ở trên giường thật không giống ngày thường kia bộ dáng băng lãnh, cười cười với y, đột nhiên một phen nhấc y dậy hôn lên ngực .


Trần Tắc Minh cả người nóng lên, toàn thân ngứa ngáy khó chịu nên không khỏi rên rỉ ra tiếng. Hoàng đế khóe mắt mỉm cười, mơn trớn trên người y một lát rồi đưa ngón tay trượt vào khe mông y. Trần Tắc Minh đau đớn khó nhịn, thoáng thanh tỉnh lại, nhịn không được ngăn cản kháng cự, lại bị hoàng đế một phen đẩy ngã xuống đất.


Ngay sau đó, nửa thân dưới chợt lạnh, y còn chưa kịp phản ứng thì một loại đau đớn như tê liệt tập kích khiến y hoàn toàn thanh tỉnh lại.


Y mở mắt ra, dưới sàn phía trước mặt là đá cẩm thạch lạnh lẽo, chính mình lại giống như loài thú tứ chi chạm đất, Hoàng đế ở phía sau y trừu cắm khiến thân thể không tự chủ được theo tiết tấu kia lay động, mỗi một lần sáp nhập đều mang theo tê tâm liệt phế thống khổ, y cắn răng cúi đầu, giữa hai đùi chính mình đã rơi xuống một vũng máu tươi không nhỏ, y khẽ cười khổ, dược hiệu kia còn chưa đủ mạnh, hẳn là cần thêm một viên mới đúng.


Hoàng đế cảm thấy được y khác thường, đưa tay xoay đầu của y lại, cũng cúi xuống thân mình gắn bó quấn lấy, hoàng đế thấp giọng nói: "Thật chặt, quả giống như ta nghĩ..."


Trần Tắc Minh gắt gao nhắm mắt lại, y không biết thống khổ giống như đao cắt kia đến từ trên thân thể hay là đáy lòng mình đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro