Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn đâu rồi?"

"Phu nhân! Phu nhân xin chậm một chút! Với thân thể này không thể chạy được!"

"Hắn đâu rồi...A!"

Ngụy Vô Tiện bước vào cửa, vừa lúc nhìn thấy Giang Yếm Ly ngồi xổm trên bậc thang, cả người sẽ phải ngã về phía trước, thị nữ bên cạnh sợ đến không thể động đậy, nhanh chóng chạy vội tiến lên đỡ lấy.

Giang Yếm Ly quá sợ hãi, mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi. Nàng chậm lại 1 lúc, thở hổn hển và đứng thẳng lên, Ngụy Vô Tiện thấy bụng nàng hơi nhô lên. Là hài tử của Kim Tử Hiên.

Giang Yếm Ly ngẩng đầu, thật lâu nhìn Ngụy Vô Tiện.

"...A Tiện?"

"Sư tỷ."

Giang Yếm Ly run rẩy đôi môi, hai mắt ngân ngấn lệ, thế rồi cũng rơi xuống. Giang Yếm Ly mệt đến nỗi quay lưng lại và lau nước mắt. "Không thể khóc...A Tiện đã trở về, đó là sự kiện vui mừng, không thể khóc..."

"Sư tỷ!" Hai mắt Ngụy Vô Tiện cũng hơi cay cay.

Giang Trừng đến chậm 1 bước, nghe nói Giang Yếm Ly suýt nữa ngã xuống, hắn khá sốc. Hắn tiến tới đỡ Giang Yếm Ly vào phòng, trong khi hướng Ngụy Vô Tiện hùng hùng hổ hổ: "Ngươi thế nào thích khiêu khích thế hả, đồ sao chổi." Ngụy Vô Tiện tinh thần cũng lo lắng, không muốn tranh cãi với hắn.

Đỡ Giang Yếm Ly ngồi xuống ghế trường kỷ, hai người ngồi hai bên cạnh nàng.

Giang Yếm Ly cầm lấy tay của Ngụy Vô Tiện, chỉ là nhìn hắn, như có hàng ngàn lời muốn nói, mà lại không biết nói gì. Một lát, Giang Yếm Ly quay lưng đi và lau nước mắt. Giang Trừng ân cần vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Giọng nói của Giang Yếm Ly vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp, hơi chút nghẹn ngào nói: "Bọn họ đều nói, A Tiện không còn. Chỉ có ta và A Trừng không tin. A Tiện mạnh mẽ, lợi hại như vậy, làm sao mà biến mất được?"

"Đúng vậy, ta là chiến thần Ngụy đại tướng quân, nào có dễ dàng chết như vậy, những kẻ hung ác này không thể đánh bại ta liền nguyền rủa ta biến mất, lại còn nguyền rủa ra chết." Ngụy Vô Tiện nhìn sang một bên.

Giang Yếm Ly nhưng nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "A Tiện sẽ không chết, không được nói chữ chết."

Ngụy Vô Tiện bắt tay nàng với một nụ cười: "Sư tỷ nói không phải sẽ là không phải."

Giang Yếm Ly mệt đến nỗi không cầm được, mỉm cười, đưa tay ra và chỉ vào trán Ngụy Vô Tiện: "Làm nũng a? Bao tuổi rồi?"

Giang Trừng ở một bên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Yếm Ly đang có thai, dễ mệt mỏi với buồn ngủ, nàng liền nghỉ ngơi luôn trong căn phòng này. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lặng lẽ đi ra ngoài và đóng cửa lại.

"Ngươi đi theo ta." Biểu hiện của Giang Trừng đột nhiên nghiêm túc.

Đêm qua, Ngụy Vô Tiện đã mang theo hai người từ vương phủ ra khỏi một mật đạo bí mật ít được biết đến và khiến cho đám tiểu binh sĩ đang tuần tra gần như hoảng sợ. Sau khi nhận ra đó là ai, kích động đến nỗi vung đao loạn hết cả lên khiến Ngụy Vô Tiện phải sững sờ.

Ngụy Vô Tiện lòng còn hoang mang. Không chết ở Kỳ sơn, không chết ở Cô Tô, không chết trong ngọn núi đang cháy rừng rực, mà lại suýt chết trong tay những người lính do chính mình mang ra, thật quá nhiều uất ức!

Ngụy Vô Tiện xuất hiện thành công đưa tới toàn bộ vương phủ oanh động. Gần đây, vương thành bị bao vây bởi đám lính Kỳ sơn chặt như nêm cối, thực sự rất chán nản. Nhưng rồi vị tướng quân đẹp đẽ và đáng kính nhất của họ đã trở lại. Bọn họ hận không thể khai yến đại náo một hồi.

Giang Trừng sớm biết điều đó. Hắn vội vã chạy ra và thấy Ngụy Vô Tiện, người đang bị bao vây bởi những binh sĩ, nhìn mặt hắn chỉ muốn cho ăn mắng. Nào thì ta không biết ngươi đi đâu, ta không biết nói với hắn như thế nào, sư tỷ vô cùng lo lắng nếu ngã bệnh thì hắn biết làm sao bây giờ, còn quân đội không có tướng quân thì phải đánh thế nào, ta không biết lấy lý do nào để vượt qua mọi chuyện nữa.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Ta nghe nói ngươi tìm ta sắp đến hóa điên hả?"

Giang Trừng bị chặn liền nhắm mắt làm ngơ.

Cuối cùng binh sĩ cũng phải trở lại, Giang Trừng tỉ mỉ quan sát vẻ mặt mệt mỏi của Ngụy Vô Tiện, thở dài nói: "Trở về là tốt rồi." Bất giác hắn ôm lấy Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng: "..."

Giang Trừng: "Nói thật đi rốt cuộc mấy hôm rồi không tắm?!"

Lúc này, Giang Trừng đưa hắn đến phòng nghị sự, từ trên tường gỡ xuống thanh kiếm, dương tay ném cho hắn. Ngụy Vô Tiện bắt lấy: "Cừ thật, đã lâu không gặp." Là bội kiếm của Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng giải thích tình huống trước tấm bản đồ khổng lồ trải rộng trên bàn. Ngụy Vô Tiện lắng nghe, có đôi khi hỏi 1 hai câu hỏi.

"Thế nào?" Giang Trừng nói xong mới hỏi hắn.

Ngụy Vô Tiện không trả lời, chỉ quan sát bản đồ quanh bàn. Giang Trừng nhìn vào khuôn mặt hắn bỗng nhiên hắn sinh ra một cơn ớn lạnh trong lòng. Hắn không thể không mở miệng: "Ngụy Vô Tiện?"

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn hắn. Giang Trừng thấy sự lạnh lùng của đôi mắt và sự điên rồ ... Không thể chờ đợi?

"Thế nào?" Ngụy Vô Tiện lại nhìn xuống bản đồ. Sự bất an trong tim Giang Trừng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Quan điểm của Ngụy Vô Tiện vẫn độc đáo hơn bao giờ hết. Hắn chỉ ra một số địa điểm, phân tích những lợi thế và bất lợi của Vân Mộng, sau đó hình thành chiến thuật. Giang Trừng lắng nghe, thấy hắn cược cho phần thắng còn lớn hơn cả mình.

Hắn sau khi nói xong, Giang Trừng cuối cùng cũng có cơ hội để nói: "Ngươi mấy tháng vừa rồi làm sao vượt qua được?"

Ngụy Vô Tiện nhấp một ngụm trà: "À! Vừa hay bị Cô Tô bắt làm tù binh, rồi ta trốn ra."

"Hai người Ôn gia xảy ra chuyện gì?"

"À, Ôn Ninh ở Kỳ sơn đêm đó đã để chúng ta chạy đi, và tỷ tỷ của hắn là Ôn Tình...Đều là ân nhân cứu mạng của ta."

Còn những người khác trong nhóm của họ thì sao? Giang Trừng không hỏi, vì Ngụy Vô Tiện biểu tình đầy mặt không muốn nói về chủ đề này. Trái tim hắn còn nhiều những vướng mắc, huynh đệ tốt của hắn đã biến mất như thế nào, và tính khí có phần khó lường.

Các chiến thuật đã được vạch định, trong lòng hắn cũng có chút thoải mái. Hắn đổi chủ đề: "Ngươi bị bắt ở đâu?" Hắn đoán chừng Ngụy Vô Tiện sẽ tố khổ bị ai đó bắt phải lao động nặng nhọc, ai biết Ngụy Vô Tiện tùy ý đáp: "Vương phủ a"

Giang Trừng kinh hãi nói: "Bọn họ nhận ra ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Bắt ta làm tù binh là Lam Trạm."

Giang Trừng: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Ta bị mất trí nhớ."

Giang Trừng: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Này ngươi biết không, Lam Trạm cũng khá là thú vị đấy."

Ta không muốn hỏi ngươi chuyện này! Ngươi làm thế nào chạy được ra ngoài??? Giang Trừng dưới đáy lòng rít gào.

Hai ngày sau, quân đội tu chỉnh hoàn tất. Trước cuộc chiến, Ngụy Vô Tiện đã nói một vài từ để tăng cường tinh thần cổ vũ binh sĩ. Trên thực tế, miễn là có hắn đứng đó, tinh thần của mọi người đầu dâng lên. Đó là vị tướng mà họ đã chờ đợi trong một thời gian dài, mang theo bọn họ đánh những trận đánh thần kỳ – quả là vị đại tướng quân vô cùng đẹp đẽ.

Ngụy Vô Tiện mặc áo choàng đen kim văn phần phật tung bay trong gió, một thân áo giáp lạnh lùng, dương tay, binh sĩ đều tỏ ra phấn khích, đồng thanh hét lên, mang theo những trái tim hừng hực khí thế.

Ngụy Vô Tiện trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt như sương, sát ý như nhận. Ở một bên, Giang Trừng nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong mấy ngày qua, hắn không biết mình đã cau mày bao nhiêu lần.

Giang Trừng ra lệnh, mở cổng thành, quân đội như thủy triều đen cuồn cuộn, lao ra chiến trường.

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đã cùng nhau chỉ huy và đột phá trong một ngày. Vòng tròn bao vây hoàn toàn bị phá vỡ chỉ trong đúng hai ngày.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng ngựa, thấy trong vòng vây cờ Kỳ sơn đứng thẳng, chỉ có hoa văn mặt trời trên đó, có nghĩa là "Cạnh tranh với mặt trời, sống với mặt trời."

Vì vậy, sau khi chiến tranh kết thúc, cuộc chiến này, do Vân Mộng, Lan Lăng, Cô Tô và Thanh Hà dẫn đầu, thảo phạt phản tặc chiến tranh, trận này vô số anh hùng hiện lên loạn thế hát ca, có một tên:

"Xạ nhật chi chinh"

Đột phá vòng vây đánh một trận báo cáo thắng lợi, những nơi khác cũng truyền đến tin chiến thắng. Một số quân đội ở không xa Kỳ sơn, đã đến khu vực phụ cận của Thanh Hà. Trong đó Xích Phong vương và Đức An vương thân chinh suất quân, mấy đại tướng quân rốt cục cũng gặp nhau, họ muốn thảo luận về cuộc chiến với nhau.

Quân đội Vân Mộng khoan thai tới chậm, khi hai người là những nhân vật cực kỳ nổi tiếng bước vào phòng nghị sự, Xích Phong vương cùng mấy vị tướng quân đã tới chỗ ngồi.

Nhìn thấy người mỉm cười và bước vào, đại tướng quân Cô Tô Lam Vong Cơ siết chặt chén trà trong tay.

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống ghế của mình mà không nheo mắt lấy 1 cái, trùng hợp hắn ngồi cạnh Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện dường như lại coi như không biết Lam Vong Cơ. Hắn chỉ luôn mỉm cười và nói chuyện với những người khác, đối với mấy vị tướng quân cũng không có khác nhiều.

Lam Vong Cơ nói ít, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Ở thượng nghị khởi chiến sự thì, Ngụy Vô Tiện nói vô cùng chính xác mà đơn giản, khiến mấy người đều có chút ngạc nhiên. Khi hắn đưa ra chiến thuật thì đáy mắt lạnh lẽo tinh quang lại làm cho Lam Vong Cơ nhìn nhiều mấy lần.

Ngụy Vô Tiện một phen nói xong, hung hăng chỉ tay trên bản đồ xách định vị trí trung tâm của phủ Lâm Ung vương. Âm thanh không lớn nhưng sốc rất mạnh: "Giết"

Một số người khác lúng túng, còn Giang Trừng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng và run rẩy khó chịu.

Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, rốt cục hắn cũng không còn lảng tránh ánh mắt của Lam Vong Cơ, giọng nói đầy ngạo nghễ khí tức bức người vừa nãy của hắn bỗng nhiên biến mất, đây là một đôi mắt trống rỗng, dường như chỉ còn ngọn lửa bùng cháy duy nhất ẩn hiện trong đó.

Cờ trên núi vẫn đang bay phần phật, vương cung vẫn đang xa hoa lãng phí vô độ. Bốn chiếc cung khổng lồ đang kéo cung rất căng và có thể bắn rơi mặt trời chỉ trong 1 phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro