Tưởng rằng đã quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm, một ngày thấy em là đời bóng đêm vây khốn. Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên, thân đau muốn nằm vì từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên.

Còn gì đâu những đóa hoa hồng

Vì trái tim tội lỗi lưu vong

Còn gì đâu những má xưa nồng

Dù xác thân còn phút ăn năn

Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên, em qua phố rộng, một lời trối trăn, còn tìm thấy trong đôi mắt. Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên, tay em vẫn còn dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên.

Còn lại đây những sớm mai buồn

Vì phố xưa cỏ lá mong manh

Còn lại đây những bến hoang tàn

Vì xác thân đã quá lênh đênh.

MÙA ĐÔNG TƯỞNG ĐÃ QUÊN

Lại một mùa đông lặng lẽ đến nơi đây, cái rét mướt lại thấm vào da thịt, thẩn thờ thả từng làn khói thuốc tôi thả hồn đi miên man... Quán café hôm nay vắng khách lạ..Thả mình vào tiếng nhạc tôi thấy lòng mình chùng xuống một nỗi niềm nhức nhối :

"Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên, tường rằng đã quên nhưng tim yếu mềm, một ngày thấy em là đời bóng đêm vây khốn..."

Vâng, ray rứt đến khó quên một chuyện tình dang dở, "Tưởng rằng đã quên.." nhưng nỗi nhớ cứ chợt ùa về. Mình quen nhau và yêu nhau mùa Đông năm ấy thật hồn nhiên phải không em? Em ngây thơ thánh thiện quá trong khi tôi là một kẻ chỉ thích chinh phục..Tôi và em đều thích cái quán này, đều cùng thích nghe bài hát này, quán nằm ven hồ với những rặng cây thơ mộng, điều đặc biệt là chủ quán chỉ thích chơi những loại nhạc êm dịu. Chúng tôi đã từng có những ngày tháng thật vui thật đẹp và ấm áp của mùa đông bên nhau, em yêu tôi bằng tất cả tình yêu đắm say của một người con gái, thiết tha mặn nồng. Để rồi một ngày cuối đông em ra đi, bước ra khỏi đời tôi khi biết rằng em chính là mục tiêu chinh phục của tôi với đám bạn. Ánh mắt đau đớn của em khiến tôi cúi mặt không dám nhìn, nhưng rồi đầy cương quyết lạnh lùng lướt qua tôi và lẳng lặng quay đi, em không cho tôi bất cứ cơ hội nào để tỏ bày, em ra đi nào hay biết rằng em đã mang theo cả trái tim tôi với những ăn năn vô tận.

"Còn gì đâu những đóa hoa hồng

Vì trái tim tội lỗi lưu vong

Còn gì đâu những má xưa nồng

Dù xác thân còn chút ăn năn"

Lời ca da diết của ca sĩ Kiều Nga cứ xoáy vào lòng tôi, em đã bước qua đời tôi lạnh lùng như chưa từng đến. Tôi vẫn nhìn thấy em từng ngày qua con phố dài, nhưng với em, tôi đã trở thành kẻ xa lạ. Mọi lời thanh minh xin lỗi như dòng nước vô tình em để mặc nó trôi đi. Cố quên em, và để chứng tỏ tôi lao vào những cuộc tình mới để rồi thỉnh thoảng gặp em trên con đường xưa với ánh mắt nhìn lạnh lẽo lại đeo bám tôi trong từng giấc ngủ

"Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên, em qua phố rộng, một lời trối trăn, còn tìm thấy trong đôi mắt. Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên,, tay em vần còn dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên..."

Ngoài kia, gió lạnh phủ mờ khung cửa kính, bóng ai thoáng qua như em trên con phố đầy gió, đầy mưa và đầy nỗi nhớ. Em mãi là niềm đau trong tôi, tưởng rằng cuộc tình rồi sẽ trôi qua quên lãng, nhưng mỗi khi đông về, em lại ẩn hiện trong tôi như một vết thương không thể lành lặn, cứ chờ trời trở gió là đau nhức khôn cùng.

"Còn lại đây những sớm mai buồn

Vì phố xưa cỏ lá mong manh

Còn lại đây những bến hoang tàn

Vì xác thân đã quá lênh đênh"

Lời bài hát như mũi dao nhọn đâm vào trái tim tôi, bài hát da diết thâm trầm đi vào lòng tôi với bao nỗi niềm luyến tiếc, bao năm rồi "Tưởng rằng đã quên" tưởng rằng "cuộc tình sẽ yên"..nhưng nào đâu có yên trong lòng tôi...Em vẫn mãi mãi ẩn khuất trong trái tim tôi. Mùa đông năm nay lại trở về thì nỗi nhớ em lại bùng lên như dòng thác tuôn trào không thể ngăn được. Hãy cho tôi cơ hội để được nói một lời xin lỗi cùng em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro