Chương 216 - Thủy triều trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phủ quân mỗi người đều có thể gọi, bởi vậy ở trong miệng Tiêu Trì Dã trở nên càng thêm bí ẩn, như là mật ngữ cất giấu trước mặt công chúng, ám chỉ vui thích nào đó không thể cho ai biết. Dục vọng như thủy triều đến bất chợt, tràn ra mãnh liệt, chảy vào từng nơi họ chạm vào nhau, khiến một lớp mồ hôi mỏng chảy ra.

  Ban ngày phủ quân ngồi ở địa vị trên cao liếc nhìn quần hùng, quạt xếp che chắn những cảm xúc còn lại, tạo nên gương mặt lãnh đạm của y, chỉ liếc mắt một cái cũng sẽ cảm thấy nguy hiểm sắc bén. Nhưng hiện tại, y khẽ nhếch môi, cắn ngón tay Tiêu Trì Dã, đầu lưỡi mềm mại kia, nước bọt tràn ra kia, cùng biểu tình ẩn nhẫn cảm thấy thẹn kia, đều ngầm có ý “Dâm loạn”.

  Tiêu Trì Dã muốn y.

  Không chỉ muốn cần cổ trắng nõn của y, còn muốn đầu lưỡi ướt át hoạt động.

  Lòng bàn tay có vết chai cọ xát vào lợi, Thẩm Trạch Xuyên vừa uống trà nóng, đầu lưỡi mẫn cảm. Đôi mắt y ẩm ướt, cắn lung tung, không đáp lại được lời Tiêu Trì Dã nói.

  Nước bọt tiết ra, đầu lưỡi dọc theo lòng bàn tay tìm kiếm.

  Mặt bọn họ mặt áp vào vách tường, Thẩm Trạch Xuyên bị đè ép phía trước, sau lưng là ngực Tiêu Trì Dã. Tư thế này làm Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy mỗi một lần đều lên đến đỉnh, y chống tay lên mặt tường, nức nở, nước mắt ngăn không được chảy xuống. Khi y cúi đầu, phía sau cổ bại lộ ra, lại bị Tiêu Trì Dã cắn, áo rộng bên dưới nhăn nhúm lại.

  Ngồi quỳ như vậy, quyền chủ động đều thuộc về nơi đó của Tiêu Trì Dã.

  Chóp mũi Tiêu Trì Dã dọc theo cổ Thẩm Trạch Xuyên như có như không mà cọ xát, vừa như yên lặng mong muốn, vừa như là hiếp bức. Hắn nguy hiểm mà nhìn chăm chú sườn mặt Thẩm Trạch Xuyên, nhìn thấy khóe mắt nhếch cao của Thẩm Trạch Xuyên cất giấu dụ dỗ mê hoặc.

  Thẩm Trạch Xuyên không biết khóe mắt mình vừa trêu chọc cái gì, y vô tội như vậy, thế cho nên khi bị cắn âm thanh hừ thật nhẹ. Nhưng Tiêu Trì Dã hung hăng như vậy, khiến cả người y đều biến thành thuyền lá giữa đầu sóng dữ, bị bọt sóng mãnh liệt đánh mạnh vào, trong tiếng nước rõ ràng, giãy giụa cũng không được cho phép.

  Tiêu Trì Dã nhìn nước mắt Thẩm Trạch Xuyên đứt quãng rơi xuống, liền nghiêng đầu hôn khóe mắt y.

  Thẩm Trạch Xuyên trong nụ hôn kia khóc nức nở, vô ý cọ ướt áo choàng rộng, chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Trì Dã, run giọng nói: “Đều, đều ân, tại ngươi……”

  Tiêu Trì Dã cắn vành tai Thẩm Trạch Xuyên, thấp giọng mà nói: “Trách ta a.”

  Lần này sâu không chịu được, làm Thẩm Trạch Xuyên trực tiếp hừ không ra tiếng.

  Thẩm Trạch Xuyên ăn vài lần, mồ hôi thẩm thấu, áo choàng tích tụ mồ hôi ướt đẫm. Tiêu Trì Dã đè y lên thảm len, muốn hôn y. Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cổ mệt mỏi, lười biếng dò đầu lưỡi.

  Tiêu Trì Dã ngậm lấy, cứ như vậy đè nặng lên Thẩm Trạch Xuyên.

  Thảm len này khác với trong nhà, không mềm mại, giống như bàn chải nhỏ. Áo Thẩm Trạch Xuyên sớm đã ướt đẫm, bị Tiêu Trì Dã kéo ra, thân trước hoàn toàn dán trên thảm len, cọ vào chịu không nổi.

  “Không được,” Thẩm Trạch Xuyên khóc nức nở cố hết sức mà xin giúp đỡ, “Tiêu Nhị, không được.”

  Tiêu Trì Dã đè nặng y, lại lần nữa bao bọc lấy đầu lười mềm mại kia, làm y chỉ có thể khóc.

  Thẩm Trạch Xuyên sao có thể chịu được xâm nhập như vậy, phía trước cọ xát khiến y eo mềm chân nhũn, phía sau lại hung hăng như vậy. Hô hấp rối loạn bị Tiêu Trì Dã mút lấy, lời nói cũng nghe không rõ. Sắc mặt y ửng đỏ, bị làm chật vật, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Lật, ngược lại, đi Sách An!”

  “Hư,” Tiêu Trì Dã vươn hai tay, ngăn chặn cánh tay muốn động của Thẩm Trạch Xuyên, toàn bộ ngực đều đè nặng lên y, làm toàn bộ người y ép xuống thảm len, “Vợ ta sắp về rồi.”

  Sao còn nhớ cái này!

  Nửa gò má Thẩm Trạch Xuyên bị đè xuống, nhỏ giọng khóc ròng nói: “Ngươi, ngươi cái này, ân.”

  Chóp mũi Tiêu Trì Dã tựa vào tóc mai ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, hô hấp dán bên tai y. Ánh nến trong phòng sớm đã tắt, bên ngoài cửa sổ giấy lộ ra ánh tuyết, cảnh cây bị tuyết đọng rủ thấp xuống. Thảm len bị Thẩm Trạch Xuyên cọ ướt, y cũng nhanh chóng bị thảm len cọ ướt.

  Tiêu Trì Dã cũng đã ướt sũng, hắn nắm chặt tay Thẩm Trạch Xuyên, cắn Thẩm Trạch Xuyên. Mịt mờ, tối tăm, ẩm ướt còn mãnh liệt, Tiêu Trì Dã luôn có thể làm Thẩm Trạch Xuyên khóc.

  “Ta,” Thẩm Trạch Xuyên trả thù rưng rưng nói, “Ta muốn báo cáo, nói cho vợ ngươi! Ngươi, ngươi……”

  “Ân,” Tiêu Trì Dã buồn cười, “Ngươi nói cho hắn, ngươi thấy ta thì hưng phấn.”

  Thẩm Trạch Xuyên chịu đựng không nổi, Tiêu Trì Dã đâm y tàn nhẫn như vậy, làm y run rẩy. Đầu ngón tay y nắm thảm len, đã sắp ra.

  Ngoài cửa sổ tuyết đọng rơi rào rào, quạ đêm kêu vài tiếng.

  Thẩm Trạch Xuyên bị nhéo gò má, tựa gần vào hôn, tiết ra hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro