Chương 12: Tôi Không Phải Xử Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm trước khi Minh Triệu tới ở đây, Tôn Du rất khách sáo, trang bị đầy đủ đồ gia dụng, mua cả tivi, nhưng Minh Triệu ít khi xem, chỉ khi Tiểu Tây tới mới mở.

Nhường ghế sô pha cho Kỳ Duyên và Tiểu Tây, Minh Triệu ngồi một mình trên giường.

Trên tivi chiếu một bộ phim cũ, phim hành động, trước kia Minh Triệu đã xem qua, vẫn còn nhớ nội dung, bởi vậy khép hờ mắt không để ý.

Tiểu Tây vừa xem vừa như chủ nhân quan tâm Kỳ Duyên.

"Cô Duyên ăn đi." Đưa khoai tây chiên tới.

Một lát sau, "Cô Duyên, uống nước." Đưa ly nước lên.

Hai người hiển nhiên ở chung rất hòa hợp, vấn đề của Tiểu Tây rất nhiều, xem vài cảnh lại hỏi một câu, Kỳ Duyên cũng rất kiên nhẫn, mỗi lần đều nghiêm túc trả lời. Minh Triệu nghe một hồi, mở mắt ra liếc sang, một lớn một nhỏ ngồi song song ở đó, nghiêm túc chăm chỉ thảo luận nội dung bộ phim, nhìn qua có vẻ thú vị.

Nàng không tự chủ nhếch môi cười, nhắm mắt lại, nhàn nhã nghe họ nói chuyện.

Hết phim đã chín giờ rưỡi.

"Dì." Tiểu Tây ngáp một cái, mở miệng goi.

Không thấy đáp lại, đang định gọi lại thì Kỳ Duyên kéo cậu, Tiểu Tây nghiêng đầu sang.

Kỳ Duyên ra dấu tay, dùng khẩu hình miệng nói: "Dì con ngủ rồi."

Tiểu Tây vội vàng đưa tay che miệng.

Kỳ Duyên tắt ti vi đi, đi tới lấy chăn đắp lên người Minh Triệu, quay đầu lại nói với tiểu Tây: "Đến phòng của cô ngủ?"

Tiểu Tây gật đầu thật mạnh.

Kỳ Duyên từ trong ống đựng bút ở góc bàn tìm được một cây bút, lấy một tờ giấy ăn viết cho Minh Triệu mấy chữ.

Ngày hôm sau Minh Triệu thức dậy phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, Tiểu Tây không ở đây, chỉ có một mình nàng. Nàng thấy tờ giấy nhắn của Kỳ Duyên.

Năm chữ vô cùng đơn giản: Tiểu Tây ở phòng tôi.

Minh Triệu rửa mặt xong xuống lầu làm bữa sáng, đến dưới lầu mới phát hiện Kỳ Duyên đã dậy, đang bận rộn ở phòng bếp.

"Chào."

Kỳ Duyên nghe tiếng quay đầu lại, nhướng mày: "Dậy sớm vậy?"

Minh Triệu: "Không sớm bằng em."

Nàng đi tới, nhìn lên bếp, "Làm món gì ngon thế?"

"Cháo thịt nạc, trứng gà." Cô mở nắp cho Minh Triệu nhìn cháo được hầm trong nồi.

Mùi thơm bay ra, bụng Minh Triệu liền kêu lên.

"Thơm quá." Nàng nói.

"Tôi xào một ít rau nữa, Tiểu Tây còn đang ngủ, chờ lát nữa lại gọi cậu bé." Cô đậy nắp lại, xoay người đi rửa rau cải, rửa xong đặt lên thớt cắt.

Minh Triệu không có việc gì, dựa vào tủ bếp nhìn cô cắt thức ăn.

Hôm nay cô không mặc áo sơ mi mà mặc một bộ quàn áo màu xám rộng rãi, tay áo nơi khuỷu tay được kéo lên, lộ ra một phần cánh tay mạnh mẽ. Lúc cô làm việc rất nghiêm túc, dù là cắt thức ăn cũng cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt cúi xuống có ánh sáng nhàn nhạt làm người ta thấy được một vẻ dịu dàng. 

Minh Triệu lẳng lặng nhìn một hồi, quay mặt đi.

Cháo ở trong nồi sôi trào, Minh Triệu mở nắp ra, cầm thìa gẩy hai cái, tay không cẩn thận đụng phải nồi, nóng khiến nàng kêu một tiếng.

Kỳ Duyên giật mình: "Nóng?"

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, tay cũng không dừng lại, dao cắt vào ngón trỏ, máu lập tức chảy ra.

"Không sao." Minh Triệu vừa trả lời liền thấy cô buông dao xuống, tay trái đầy máu.

Nàng sững sờ, sau đó đi nhanh ra ngoài, đến quầy bar lấy khăn giấy lại bịt ngón tay cô.

Kỳ Duyên run lên, cúi đầu nhìn ngón tay thanh mảnh trắng trẻo đang bóp tay cô, cách hai tầng khăn giấy hình như vẫn cảm nhận được nhiệt độ ngón tay Minh Triệu.

Sau lưng cô khẽ căng thẳng.

Lúc này lại nghe Minh Triệu nói: "Che lại trước đã."

Nàng buông tay ra, xoay người đi lên lầu, không lâu sau đi xuống, cầm băng keo cá nhân trong tay. Hàng năm Minh Triệu đều chạy ở bên ngoài, trong ba lô có thuốc thường dùng, băng keo cá nhân càng không thể thiếu.

Nàng không nói một lời xé băng keo ra, Kỳ Duyên thấy thế đem khăn giấy dính máu ném vào thùng rác.

Minh Triệu tiến lên giúp cô dán vết thương.

Nàng cúi đầu, động tác dịu dàng thuần thục.

Kỳ Duyên nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Minh Triệu thoáng thất thần.

Minh Triệu dựa vào rất gần, cô giống như ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Minh Triệu đột nhiên lùi lại một bước, "Được rồi." Cô ngẩng đầu lên nhẹ nói.

Kỳ Duyên giật mình, cổ họng hơi động, "Cảm ơn."

"Không có gì." Minh Triệu đến bên bếp ga, "Món này để tôi nấu cho."

"Không sao, tôi có thể làm được." Cô nói vậy, Minh Triệu đã cầm dao lên.

"Tôi xào cũng ăn được." Minh Triệu nói, "Không bằng em đi xem Tiểu Tây một chút."

Kỳ Duyên đành phải lên tiếng, "Được rồi, tôi đi xem cậu bé một chút."

Một phút sau, Kỳ Duyên đưa Tiểu Tây xuống lầu.

Minh Triệu cầm chén múc cháo, Kỳ Duyên đi qua lấy trứng từ trong nồi ra, Tiểu Tây cũng đi tới giúp đỡ bưng thức ăn.

Bày biện xong xuôi, ba người ngồi xuống ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Kỳ Duyên định rửa chén, Minh Triệu lại ngăn cản, "Tay em đừng đụng nước, để tôi." Giọng nói Minh Triệu nhàn nhạt, nhưng hành động lại dứt khoát nhanh chóng, khi đang nói cũng đồng thời mở vòi nước.

Kỳ Duyên đứng một bên, không biết nên nói cảm ơn hay nên giải thích với Minh Triệu vết thương nhỏ như vậy không đáng kể chút nào. Cô im lặng nhìn một hồi, lúc này Tiểu Tây ở bên ngoài gọi "Cô Duyên", Kỳ Duyên đành ra ngoài trước, lời nói cũng không nói ra miệng.

Trưa hôm đó Kỳ Duyên đi công tác. Tôn Du đến, Minh Triệu trở nên nhàn rỗi, lên lầu viết bản thảo. Nàng mở chuyên mục trên tuần sau du lịch, phải viết nhanh, không thể tùy hứng.

Tối chủ nhật, Tôn Du gửi tin nhắn tới, nói đã cùng vị luật sư Hà kia xác định thời gian, bảo Minh Triệu tối thứ tư đi ăn với người ta, ở dưới còn kèm theo thời gian địa điểm.

Đây là lần đầu tiên Minh Triệu đi xem mắt, Tôn Du đặc biệt coi trọng, ngày đó còn đem tới một bộ váy mới, nàng cũng ngại từ chối chị. Trước khi đi, Tôn Du gửi Minh Triệu số điện thoại của luật sư Hà, bảo nàng đến nơi thì gọi anh ta ra đón.

Nơi xem mắt là một khách sạn thương vụ, ở khu CBD mới xây dựng. Đối phương hẹn sáu giờ rưỡi, Minh Triệu mới đến liền đứng dưới lầu một hồi, chuẩn bị đến sáu giờ rưỡi sẽ gọi điện thoại cho đối phương. 

Chỗ Minh Triệu đứng khá sáng sủa, hôm nay nàng lại ăn mặc khác bình thường, váy Tôn Du chọn rất phù hợp, đem mọi ưu điểm của Minh Triệu đều bộc lộ ta, eo nhỏ chân dài, ngực không tính là lớn nhưng cũng vừa đủ. Bộ dạng này đứng bên ngoài, người tới lui đều nhìn qua một cái.

Một người đàn ông đi qua không biết vô tình hay cố ý đụng Minh Triệu một cái, nàng lùi về sau, lại đụng phải một người, xoay người nhìn lại, là gương mặt quen thuộc.

Kỳ Duyên hiển nhiên cũng vừa mới nhận ra Minh Triệu, hai người đều sững sờ một chút.

Minh Triệu hồi hồn trước, mở miệng nói, "Đi công tác về rồi sao?"

"Ừ." Cô dừng lại, lại nói: "Đang chờ ai sao?"

"Đúng vậy."

Cô còn muốn nói gì đó, phía trước có người gọi, "Kĩ sư Duyên, sao thế?"

"Không có gì." Kỳ Duyên nhanh chóng trả lời một câu, cúi đầu nói với Minh Triệu, "Tôi vào trước."

"Được."

Sau khi Minh Triệu gọi điện thoại, luật sư Hà nhanh chóng đi ra đón nàng.

Ngoại hình luật sư Hà cùng với mô tả của Tôn Du không khác bao nhiêu, cao, gương mặt không tệ, dáng người không tồi, tây trang giày da, rất có bộ dạng của luật sư tinh anh.

Hai người chào hỏi nhau xong, luật sư Hà đánh giá trên dưới nàng một lần, bày ra vẻ tươi cười: "Triệu tiểu thư rất đẹp."

Minh Triệu nói: "Cảm ơn."

Hai người vào khách sạn, gọi thức ăn xong, luật sư Hà bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, Minh Triệu không nói nhiều nhưng cũng giữ gìn phép lịch sự, đối phương hỏi một câu trả lời một câu, thái độ cũng coi như chân thành.

Qua lại vài câu, luật sư Hà cười cười, nói: "Triệu tiểu thư, với tình hình trước mắt, tôi khá hài lòng về cô, nhưng tôi cho rằng có hai chuyện cần thiết xác định một chút."

Minh Triệu nuốt ngụm rượu đỏ trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Luật sư Hà tiếp tục nói: "Thứ nhất, như cô biết, tôi là luật sư, có thói quen phải rạch ròi mọi việc, nên tôi hi vọng cô đồng ý làm công chứng tài sản trước hôn nhân, thứ hai, tôi cho rằng công việc của cô hoàn toàn bất lợi cho việc chăm sóc gia đình, cho nên tôi hi vọng sau khi kết hôn cô có thể từ chức, về mặt kinh tế, cô hoàn toàn không cần lo lắng, tôi có thể cho cô cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, dù sao sẽ không thấp hơn cuộc sống hiện tại của cô."

Nói đến đây, thấy Minh Triệu không lên tiếng, anh ta nói tiếp: "Nếu như cô không có dị nghị gì, vậy tôi lại hỏi mấy vấn đề, thuần túy chỉ để hiểu sâu hơn, hy vọng Triệu tiểu thư thành thật trả lời."

Minh Triệu: "Anh nói xem."

"Thứ nhất, xin hỏi Triệu tiểu thư đã từng có bao nhiêu người bạn trai?"

"Một người."

Đối phương tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, "Nói vậy tình sử của Triệu tiểu thư cũng không coi là phức tạp, như vậy xin hỏi quan hệ của Triệu tiểu thư và người kia đã đến mức độ nào?"

Minh Triệu nhìn anh ta một hồi, đột nhiên cười cười, "Anh đoán xem."

Đối phương sững sờ, nhíu mày im lặng một hồi, thăm dò hỏi: "Hôn môi?"

Minh Triệu cười ra tiếng, "Anh thật đơn thuần." Minh Triệu nói xong đột nhiên đứng lên, thu lại nụ cười: "Luật sư Hà, không làm lãng phí thời gian của anh, tôi không phải xử nữ, cũng sẽ không từ chức, cho nên tôi nghĩ chúng ta không cần thảo luận có hay không muốn làm công chứng tài sản trước hôn nhân, chúc anh thành công, tạm biệt."

Nói xong, chân vừa mới bước một bước, trong lối đi nhỏ đột nhiên một người phụ nữ lao ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến lên túm lấy tóc Minh Triệu, một bàn tay đánh vào mặt.

Đau đớn kịch liệt ùa tới, đầu Minh Triệu nhất thời mơ hồ, không kịp phản ứng, chân bị người ta đá mạnh, cả người ngã nhào trên đất, bên tai vang lên tiếng động huyên náo.

Có người kêu, "Đánh người, đánh người."

Có người gọi, "Làm gì thế, cô làm gì vậy hả!"

Tiếng bước chân, tiếng kinh hô đều bay vào đầu, Minh Triệu nghe được giọng nói bén nhọn của người phụ nữ bên cạnh gào lên, "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, tiểu tam thối tha, cuối cùng cũng bắt được cô, mẹ nó, cô dám tranh người của tôi, tôi đánh chết cô."

Có phục vụ tiến lại khuyên can, bị người phụ nữ kia đẩy ra.

Minh Triệu đang chống tay trên đất, bỗng nhiên lại bị đá một cước, người phụ nữ kia hiển nhiên là đã luyện qua, Minh Triệu đau đến choáng váng, luật sư Hà đang trợn mắt há mồm cuối cùng tiến lên ngăn cản.

Minh Triệu nghe được anh ta khiển trách, "Trương Tiếu Tiếu, cô làm gì vậy? Bị điên sao?"

Anh ta vừa kêu, người phụ nữ gọi là Trương Tiếu Tiếu kia liền khóc gào lên, "Hà Thịnh Minh, tên khốn kiếp, tôi biết là anh chơi đùa tôi, đây là con kĩ nữ trong máy tính của anh chứ gì! Tôi chờ anh cầu hôn, không nghĩ tới tên khốn kiếp anh thế mà lại tìm tiểu tam, mẹ nó anh cho là tôi không biết, anh coi tôi như con ngốc mà đùa giỡn, khốn kiếp!"

Luật sư Hà bị chửi thì thẹn qua hóa giận: "Cô nói bậy bạ gì đó? Đồ điên!"

Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, lúc này cuối cùng cũng có người gọi bảo vệ tới, đem người phụ nữ kia đi, vị luật sư Hà kia cũng đi theo.

Minh Triệu được người khác đỡ dậy, chân đau đến nỗi đứng không vững.

Quần nàng bị kéo hư, cổ áo bị rách, hơn nửa bả vai lộ ra ngoài, người xung quanh đứng chỉ trỏ.

"Cô không sao chứ? Thế nào? Có nặng lắm không?" Phục vụ liên tục hỏi, lại không có hành động gì, thậm chí cũng không giúp đỡ che đi phần vai lộ ra ngoài của Minh Triệu.

Minh Triệu đỡ góc bàn, nửa ngày không nhúc nhích được.

Trong đám đông đột nhiên có người chạy đến, Minh Triệu còn chưa ngẩng đầu, một chiếc áo đã vây lấy người nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro