Chương 14: Em Ấy Nói Không Cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên bối rối, lúc đầu sau lưng căng thẳng, đến khi đôi môi mềm mại dán chạm vào gò má, cả người liền cứng đờ.

Nụ hôn cực nhẹ, như lông vũ phất qua, môi Minh Triệu chạm nhẹ một cái liền lui ra, hai chân lại trở về chỗ cũ, nhưng mặt vẫn rất gần cô, hơi thở phả vào gáy cô.

Kỳ Duyên tựa sát vào lan can, chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hai tay vì căng thẳng siết lại thành nắm đấm.

Ánh đèn xa xa nối thành một đường, đỏ đỏ xanh xanh, gió đêm ấm áp làm say lòng người.

Rõ ràng chỉ có mấy giây, lại giống như một hồi phim dài.

Minh Triệu bình ổn nhịp tim, hít vào một hơi, ngửa mặt lên: "Nếu em không ghét, tôi muốn thử lại lần nữa."

Dưới ngọn đèn vàng, mặt Kỳ Duyên đỏ bừng.

Cô chậm chạp không phản ứng, không khí như ngưng đọng lại, Minh Triệu chờ một một lát, liền lui ra một bước.

Có lẽ là quá đường đột, nàng nghĩ.

Xung động kia rất mãnh liệt, nàng muốn hôn cô, không muốn áp chế, cũng muốn mượn cơ hội này xác định lại cảm xúc của mình.

Nhưng điều này có lẽ làm cô không được tự nhiên. Nhìn ra được cô rất khẩn trương, thân thể vẫn chưa thả lỏng.

Minh Triệu suy nghĩ một chút, nói: "Trước vậy đi, tôi về phòng."

Nàng xoay người trở về, đi lại không được trơn tru, cà nhắc rất rõ ràng. Đi gần mười bước, người phía sau đột nhiên lại gần, đỡ cánh tay nàng.

Minh Triệu quay đầu nhìn cô, cô cúi đầu nhìn dưới đất, giống như chú ý bước đi của nàng, lại giống như cố gắng tránh ánh mắt nàng.

Minh Triệu mím môi, quay đầu lại, không nhìn cô nữa.

Hai người im lặng đi qua nửa hành lang, đến trước của phòng Minh Triệu, Kỳ Duyên thu tay lại.

"Cảm ơn." Minh Triệu nói một tiếng, chậm rãi vào phòng, xoay người đóng cửa.

Lúc cửa khép lại, nàng nhìn qua khe hở, đối mặt với đôi mắt đen nhánh kia. Ánh mắt cô thâm trầm yên tĩnh lọt vào mắt nàng, cho đến khi cửa phòng khép lại.

Ánh mắt giao nhau bị cắt đứt, Minh Triệu thu hồi ánh mắt, quay người dựa vào cửa, hai vai hạ xuống, trong đầu lại nhớ lại nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi.

Kỳ Duyên về phòng, tùy ý để túi xuống, đến trước bàn làm việc ngồi xuống. Cô cởi bỏ nút tay áo, vẫn cảm thấy khó chịu, dứt khoát cởi hết nút áo trước ngực.

Chờ một lúc, nhiệt độ trên người hạ xuống, cô xoa trán, lấy laptop từ cặp công văn ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc. Nhưng qua năm phút lại dừng lại.

Không có gì vào đầu được.

Chỗ đó đã bị những thứ khác chiếm giữ.

Cô dựa vào ghế, nhắm mắt, vài giây sau, tay không tự chủ sờ lên gò má.

*****

Ngày hôm sau, Minh Triệu ngủ một mạch đến chín giờ rưỡi, sau khi đứng lên đi lại, mặc dù vết thương còn đau nhưng đi lại thuận lợi hơn nhiều. Rửa mặt xong mở cửa ra, lại thấy hộp giữ nhiệt màu xanh. Chỉ là lúc này không có tờ giấy.

Cô vẫn làm bữa sáng cho nàng, nhưng một chữ cũng không nhắn.

Bữa sáng hôm nay khác ngày hôm qua, đổi thành mì thịt bằm và bánh nướng áp chảo, mì thịt bằm ăn còn ngon hơn trứng gà chiên trước kia, bánh nướng áp chảo cũng đặc biệt, bên trong có củ cải và cải xanh, rất thơm. 

Mặc dù đều là món ăn đơn giản, nhưng không phải ai cũng làm được. Hơn nữa cô lại làm ngon như vậy.

Sau khi ăn no, Minh Triệu đem hộp giữ nhiệt rửa sạch sẽ, xuống lầu.

Tôn Du vừa đến, đang dọn dẹp quầy bar, thấy nàng xuống, bỏ khăn lau qua chạy lại đỡ nàng: "Sao em lại xuống đây?"

"Em sắp mốc meo rồi." Minh Triệu nói.

"Vết thương còn chưa lành mà." Tôn Du đỡ nàng đến sô pha nhỏ, nhìn mặt nàng, thở nhẹ một hơi, "Cũng may, mặt em không còn sưng."

Minh Triệu nói: "Chân cũng không đau lắm, chỉ hơi bầm tím một chút."

Tôn Du ngồi xuống đối diện, nghĩ tới gì đó, vẻ mặt tương đối uể oải thở dài. Lúc sau, chấn chỉnh lại tinh thần, hỏi Minh Triệu: "Ăn sáng chưa? Tối hôm qua chị có nhờ Kỳ Duyên, sáng nay em ấy có đưa cơm cho em không?"

Minh Triệu sững sờ: "Chị nhờ em ấy?"

"Ừ, dù sao em ấy cũng làm bữa sáng cho mình, làm thêm một phần cho em cũng không tốn công, chị biết em ấy rất tốt, sẽ không từ chối chút chuyện nhỏ này."

"Hóa ra là chị nhờ..."

"Cái gì?" Tôn Du không nghe rõ nàng lầm bầm, nhíu mày, "Sao em có chút thất thần? Nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

Tôn Du nghi ngờ nhìn chằm chằm mắt nàng, đứng dậy nói: "Chị đun sữa cho em, chờ một lát."

Uống sữa xong, Minh Triệu liền ngồi dưới lầu đọc sách, sau mười giờ có vài vị khách ở gần đó đến, đều là người già mới về hưu, cũng biết Minh Triệu, vì vậy chào hỏi, ngồi nói chuyện một lát, Tôn Du hết bận cũng đến.

Lúc này, có một dì họ Vương hỏi Tôn Du: "Bà chủ Tôn, vị tiên sinh ở trên lầu có bạn gái không?"

Minh Triệu uống sữa tươi, nghe vậy hơi dừng lại.

Tôn Du cũng kinh ngạc: "Con không rõ lắm, nhưng mà chưa từng thấy em ấy đi với cô gái nào." Nói xong lại cười nói, "Dì Vương sao lại hỏi cái này?"

"Là như vậy, dì thấy tiểu Duyên không tồi, muốn tìm hiểu một chút, nếu thích hợp có thể giới thiệu cháu gái dì, hai người rất hợp tuổi nhau." Dì Vương cười cười, lại tiếp tục hỏi thăm, "Vậy con biết tình trạng của cô ta không, người ở đâu, bố mẹ làm gì?"

Minh Triệu không chen vào, vẫn cúi đầu uống sữa tươi, nghe Tôn Du nói: "Chỉ nghe nói em ấy làm kiến trúc, hình như mới học nghiên cứu sinh xong..."

Tôn Du suy nghĩ một chút, lại nói, "A, cuối năm ngoái hình như nghe em ấy nói về Giang Tây, như vậy có lẽ quê ở đó, tình huống trong nhà thì con không biết."

"Giang Tây à."

Dì Vương suy nghĩ một hồi, "Vậy hơi xa, hơn nữa cô ta còn thuê phòng ở, như vậy điều kiện gia đình cũng không tốt lắm nhỉ."

Tôn Du cười nói: "Đúng là hơi xa, nhưng mà em ấy làm việc ở đây, chắc sẽ không về quê đâu, hơn nữa công việc của em ấy không tệ, chỉ là hiện tại vừa bắt đầu, có thể điều kiện không tốt lắm, nếu dì thật sự muốn, để con giúp gì hỏi thăm xem em ấy có bạn gái chưa."

Dì Vương vỗ vỗ chị, cười hơi khôn khéo, "Vậy con hỏi một chút cũng được, dù sao cháu dì điều kiện cũng bình thường, tìm người quá tốt người ta còn không vừa mắt nó, dì thấy bề ngoài tiểu Duyên không tồi, nói chuyện rất được, rất có lễ phép, những người trẻ như vậy luôn khiến người khác yêu thích, trong nhà không quá kém thì có thể xem xét."

Tôn Du cũng gật đầu nói phải.

Hai người cùng nhau đánh giá Kỳ Duyên một phen, dì Vương cười hơ hớ nói: "Vậy làm phiền bà chủ Tôn hỏi một chút." 

Lúc ăn cơm, Tôn Du cùng Minh Triệu nói chuyện này, hỏi: "Em ở mấy ngày qua, có thấy Kỳ Duyên đưa cô gái nào tới không?"

Minh Triệu nói không có.

Tôn Du còn nói: "Em ấy thường về rất khuya, chị không gặp được, em với em ấy cũng quen biết, tìm cơ hội nói giúp một chút được không?"

Minh Triệu dừng một chút, nói: "Chuyện này là chị nhận."

"Giúp một chút cũng không được?" Tôn Du oán trách, "Dì Vương là khách quen, giúp chút việc có sao đâu."

Minh Triệu cúi đầu ăn cơm, lúng búng nói, "Chị giúp đi."

Tôn Du không lay chuyển được nàng, nhận thua, "Được được được, chị hỏi, không phiền Triệu đại tiểu thư."

Vì nhiệm vụ này, Tôn Du phá lệ chờ đến tám rưỡi tối.

Kỳ Duyên tăng ca xong trở về, thấy đèn lầu dưới tiệm sách còn sáng, hơi ngạc nhiên, Tôn Du nhanh chóng ra cửa đón, "Kỳ Duyên đã về rồi sao?"

"Chị Tôn." Kỳ Duyên đi tới, nghi hoặc, "Chưa về nhà sao?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, ánh mắt liếc đến Minh Triệu ở một góc tiệm sách. Nàng đang cúi đầu đọc sách.

Bước chân cô dừng một chút, hai tay nắm chặt lại.

Tôn Du không chú ý biến hóa nhỏ trên mặt cô, cười trả lời: "A, bây giờ về đây."

Nói xong giống như tùy ý trêu ghẹo nói, "Về muộn như vậy, đi hẹn hò sao?"

Kỳ Duyên sững sờ, lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không phải."

Tôn Du chau mày, giả vờ nghe không hiểu, "A? Kỳ Duyên không cần ở bên bạn gái sao?"

"Tôi không có bạn gái."

Kỳ Duyên thấp giọng giải thích, ánh mắt như có như không nhìn Minh Triệu một cái.

Tôn Du "A" một tiếng sâu xa, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn như cũ: "Bây giờ mấy cô gái yêu cầu cao như vậy sao? Em điều kiện tốt như vậy còn không có bạn gái thật là kì lạ, đúng rồi, em năm nay25 tuổi phải không?"

Kỳ Duyên chỉ nghĩ chị đang nói chuyện phiếm, bởi vậy thành thật đáp: "Vâng, sắp 25."

"Có từng nghĩ đến việc tìm bạn gái không?"

"Tôi..." Kỳ Duyên không biết trả lời thế nào, vô thức muốn đến chỗ Minh Triệu, cuối cùng vẫn khắc chế lại.

Trước kia cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ...không nói rõ được.

Nói muốn, không phải, nói không muốn, cũng không đúng.

Cô mím môi, dời mắt đi.

Ở góc kia, Minh Triệu vẫn im lặng ngồi, chưa từng ngẩng đầu.

Hai tay Kỳ Duyên chậm rãi siết chặt.

Tôn Du lại hiểu lầm rằng cô đang do dự, thừa cơ hỏi: "Chị có quen một cô gái, em nếu có ý, nói không chừng có thể gặp gỡ một chút." Nói xong thấy cô không phản ứng, gọi một tiếng: "Kỳ Duyên?"

"Sao ạ?" Kỳ Duyên lấy lại tinh thần.

Tôn Du cười cười, "Chị nói, em chắc là không bài xích việc xem mắt đúng không? Chị quen một cô gái, cũng tầm tuổi em, có muốn chị giới thiệu giúp không?"

Kỳ Duyên sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không cần."

Cô từ chối quá dứt khoát, Tôn Du hết sức kinh ngạc, lại nghe cô nghiêm túc nói một lần: "Không cần, cảm ơn chị Tôn."

"Chuyện đó, Kỳ Duyên, em..."Tôn Du còn muốn nói gì đó, trong góc đột nhiên truyền ra một giọng nói..

"Em ấy nói không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro