Chương 28: Sao Cô Có Thể Cam Lòng Khiến Nàng Thua?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Minh Triệu rõ ràng rất nhẹ, nhưng giờ phút này giống như sấm nổ bên tai.

Nàng ngẩng đầu lên để nhìn rõ vẻ mặt của mẹ mình.

"Mẹ?" Minh Triệu gọi một tiếng.

Mẹ nàng hồi phục tinh thần lại, thấp thỏm hỏi một câu: "... Nhỏ hơn con bao nhiêu tuổi?" Trong giọng nói thể hiện sự bất an và căng thẳng, lại có ý lo lắng đề phòng.

Minh Triệu nhìn bà, đột nhiên cảm thấy nếu nói sai một chữ thì trời đất sụp đổ.

Nàng đã thoát ra khỏi bóng ma của Thẩm Bạc An nhưng người nhà nàng vẫn chưa, đoạn tình cảm thất bại kia đã dán chặt lên người nàng, thế nên bọn họ luôn lo lắng, sợ nàng mù quáng, ngu xuẩn, tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.

Loại lo lắng này khiến người ta khó chịu, nhưng lại không thể trách móc nặng nề, thậm chí còn phải cảm thấy cảm kích, phải quan tâm đến tâm trạng của bọn họ.

Không thể nói được gì vì đây chính là đạo lý.

Minh Triệu cứng rắn nuốt những lời định nói xuống, đổi một câu khác: "Nhỏ hơn con một chút, con vẫn chưa biết ngày sinh của em ấy."

"Sao mà cái này cũng không biết.? Vậy là vẫn chưa hiểu rõ." Mẹ nàng nhíu mày, nhưng tim lại hạ xuống một chút.

Nhỏ hơn một chút, còn nói không biết rõ ngày sinh, vậy chắc là chỉ vài tháng.

Vậy thì không phải là vẫn đề lớn, chỉ cần tính cách cậu ta thành thục một chút, là người có thể tin cậy là được.

Mẹ nàng nghĩ tới đây, vẻ mặt cũng hòa hoãn, nói: "Người chắc là đáng tin hả, tính cách như thế nào?"

Minh Triệu nói: "Rất tốt."

"Nếu hai đứa ở bên nhau, vậy thì quốc khánh hoặc trung thu dẫn về ba mẹ nhìn một chút."

Minh Triệu ngẩn người: "Mẹ, như vậy có nhanh quá không?"

"Nhanh chỗ nào? Con không còn nhỏ, nên chú ý rồi."

Minh Triệu không phản đối, mẹ nàng lại cường điệu một lần, nàng hàm hồ đáp rồi đi ra ngoài.

Hôm sau là sinh nhật Minh Triệu, buổi sáng thức dậy thấy tin nhắn của Kỳ Duyên. Lời chúc của cô không giống như người khác mà rất nghiêm túc chăm chỉ gửi một đoạn dài, mỗi chữ đều lộ ra sự chân thành.

Minh Triệu cười đọc hết tin nhắn, trả lời cô, "Cảm ơn em."

Bữa tối đã đặt ở nhà hàng gần đó, Minh Triệu vốn định ở nhà ăn đơn giản nhưng không ai nghe theo nàng, mẹ nàng còn theo quy củ từ trước, mời vài người thân tới, mọi người cùng ăn cơm. 

Minh Triệu không cần đoán cũng biết ai tới, cậu cả và mợ, dì, những người ở gần bình thường hay lui tới, một chút chuyện nhỏ cũng tụ họp. Không ngờ năm nay còn có cậu nhỏ tới.

Đã nhiều năm Minh Triệu chưa gặp cậu nhỏ, đột nhiên thấy thì hơi kinh ngạc, Năm đó vì chuyện của Thẩm Bạc An, cậu nhỏ cũng bị liên lụy, bị mắng không ít, về sau nàng và Thẩm Bạc An chia tay, mẹ nàng nhắc lại chuyện cũ, oán khí rất lớn, cậu nhỏ vô tội lại lần nữa chịu tai họa, có vài năm về quê cũng không dám tới nhà, năm ngoái mới dịu đi một chút.

Lúc Minh Triệu còn bé thân với cậu nhỏ nhất, không ngờ về sau vì chuyện này mà liên lụy cậu, trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Lần này sau sinh nhật liền tìm cớ đi thăm cậu, thuận tiện nói chuyện vài câu.

Vốn là muốn bày tỏ áy náy, không ngờ ngược lại cậu nhỏ lại nói với nàng: "Thật xin lỗi."

Minh Triệu hơi bất ngờ, lại có chút buồn cười, "Cậu không phải bị mẹ con tẩy não chứ, chuyện này đâu liên quan gì tới cậu."

"Dù thế nào cũng là trách nhiệm của cậu." Cậu nhỏ lắc đầu cười cười, "Triệu Triệu, có lúc cậu nghĩ, năm đó nếu như không để Thẩm Bạc An ở nhà mình, không nhờ anh ta dạy toán cho con, hai người chắc chắn không thể gặp gỡ, vậy thì sẽ không có những chuyện sau đó. Nói đi nói lại, lúc trước cậu một lần sẩy chân, hại con ngã vào trong hố, một cô gái tốt lại gặp nhiều khổ sở như vậy."

"Cậu nhỏ, cậu nghiêm trọng quá rồi." Minh Triệu nói, "Cũng chỉ là một thời gian mà thôi, dù kết cục không tốt, nhưng con chưa từng hối hận, đều là tự mình rước lấy, không liên quan đến cậu."

Cậu nhỏ lại nói: "Nói thế nào cũng là cậu kết bạn không có ý tứ. Thẩm Bạc An là người xuất sắc nhưng về mặt tình cảm... chậc, đúng là không có gì tốt, nghe nói hai năm trước đã kết hôn, tháng trước lại nghe nói đã ly hôn."

Minh Triệu hơi dừng một chút, không đáp lời, bưng chén lên uống một hớp. Về Thẩm Bạc An, nàng không còn hứng thú tìm hiểu.

Đều đã qua.

Cậu nhỏ hình như cũng nhận ra nàng không quan tâm, không nói tỉ mỉ, ngược lại hỏi tình trạng nàng hiện giờ. Sau cùng, chỉ nói hi vọng về sau nàng sẽ tốt.

Minh Triệu ở nhà vài ngày. Vốn định về cùng một ngày với Kỳ Duyên, bất đắc dĩ mẹ nàng giữ lại, đành phải tiếp tục ở nhà. 

Kể từ ngày nàng nói có người yêu, bầu không khí trong nhà đột nhiên tốt hơn, mẹ nàng không còn u sầu đầy mặt, ba nàng mặt lạnh hai ngày này hình như cũng tốt hơn một chút.

Minh Triệu không biết nên vui hay nên buồn.

Có mấy lần Kỳ Duyên gọi tới, nàng đi qua một bên nghe, cũng có thể cảm giác được ánh mắt của mẹ nàng nhìn tới, hình như còn vui vẻ hơn cả nàng.

Cứ vậy hết một tuần. Minh Triệu hết sức không tự nhiên, đúng lúc  nhận được điện thoại của tòa soạn, nói là kênh du lịch có một hoạt động sưu tầm dân ca, định đi Thanh Đảo, nói nàng cũng đi theo làm nhiệm vụ viết tin và quay phim chụp ảnh, Minh Triệu rốt cục tìm được lý do để về thành phố Nam An, ai ngờ Kỳ Duyên lại có hạng mục mới, không đợi nàng về đã phải đi Hà Bắc.

Mặc dù Minh Triệu không nói gì nhưng Kỳ Duyên có chút đau lòng, không thể cùng nàng trải qua sinh nhật, chuẩn bị quà định tặng nàng không ngờ lại không gặp được, Chờ cô từ Hà Bắc về, đã qua sinh nhật nàng một tháng.

Kỳ Duyên suy nghĩ một chút, trước khi đi ghé tiệm sách Tháng Bảy, định nhờ Tôn Du đưa quà cho Minh Triệu.

Kỳ Duyên tới trễ, đã gần tới giờ đóng cửa, trong tiệm không còn khách.

Cô nói rõ mọi chuyện, ai ngờ Tôn Du không đồng ý giúp, hơn nữa chị nói chuyện cũng không khách khí dễ gần như trước.

Kỳ Duyên có ngốc cũng cảm giác được Tôn Du hình như không thích cô ở bên Minh Triệu, bởi vậy cũng không miễn cưỡng, lễ phép tạm biệt.

Tôn Du nhìn bóng lưng cô, trong lòng có chút mâu thuẫn. Thẳng thắn mà nói, Kỳ Duyên đúng là người không tồi, rất khó khiến người khác chán ghét, cẩn thận ngẫm lại, Minh Triệu thích cô cũng không có gì lạ.

Nhưng Minh Triệu đã ở tuổi này, điều cần suy nghĩ không chỉ là thích hay không.

Tôn Du dường như đã thấy được tương lai của đoạn tình cảm này,

Chị hít một hơi, gọi Kỳ Duyên lại. Chờ cô xoay người, chị nói: "Cô tới đây, tôi có vài lời muốn nói với cô."

Tôn Du nhìn Kỳ Duyên ngồi xuống, rót cho cô ly nước, thái độ không giống vừa rồi.

Kỳ Duyên hơi ngoài ý muốn.

Tôn Du ngồi xuống nói: "Kỳ Duyên, cô thích Triệu Triệu phải không?"

Kỳ Duyên không chút do dự gật đầu.

"Thích bao nhiêu?"

Kỳ Duyên hơi sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời vấn đề như vậy thế nào. Suy nghĩ một chút, cô nghiêm túc nói: "Rất thích."

"Vậy cô định khi nào cưới nó?"

Kỳ Duyên lại sững sờ.

"Cô không có ý định cưới nó?"

"Không phải." Kỳ Duyên lập tức phủ nhận. Cô nhíu mày, hết sức nghiêm túc.

Tôn Du nhìn rõ ràng phản ứng của cô, không tiếng động thở dài, hỏi: "Vậy cô định thế nào? Chuẩn bị vài năm sau sẽ cưới nó, ba năm hay năm năm?"

Không đợi cô trả lời, Tôn Du lại  nói: "Cô biết Triệu Triệu đã bao nhiêu tuổi không? Cô biết nó đã trải qua những gì không? Một đoạn tình cảm mười năm, cuối cùng thất bại, lại thêm năm năm chữa thương cho đến khi gặp cô.  Nó không phải cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, không giống như cô, vừa học xong, sự nghiệp mới bắt đầu, có thể dốc toàn lực làm việc, gặp được người mình thích thì yêu đương một lần không quan tâm kết quả, có viên mãn hay không không quan trọng, kết hôn lại càng không phải chuyện cần quan tâm."

Ngừng một chút, chị cười cười, "Đối với cô mà nói, nó xinh đẹp, lại nguyện ý ở bên cô, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng hẹn hò một chút cũng không sao, thất bại chẳng qua cũng là thêm một trải nghiệm mà thôi, chuyện này không thiệt hòi gì, nên không cần lo lắng có lợi hay không, tôi biết, cô nghĩ như vậy rất bình thường, nhưng Triệu Triệu nhà tôi không giống cô, nó vừa ngốc vừa bướng bỉnh, đoạn tình cảm trước đã chịu đủ thiệt thòi, nếu lại ngã một lần nữa sợ không đứng dậy nổi."

Nói một hơi xong, Tôn Du nghiêm túc nhìn Kỳ Duyên, thấy cô cúi đầu ngồi đó, môi mím chặt.

Chị nghĩ mình có lẽ đã nói đúng tiếng lòng cô.

Nhưng mà, chờ một lúc, Kỳ Duyên lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra được chút dao động nào.

"Có thể chị không tin, nhưng tôi không phải người như vậy. Chị hỏi tôi khi nào cưới chị ấy, hiện tại tôi đúng là không thể trả lời, bời vì đây không phải chỉ là lời nói suông, đây là hứa hẹn. Chị nói đúng, tôi mới ra trường, không có gì cả, có lẽ chị thấy tôi không có tư cách hứa hẹn gì, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà buông tay, trừ khi..."

"Trừ khi chị ấy không cần tôi."

Tôn Du hơi giật mình, kinh ngạc nhìn cô.

Kỳ Duyên đứng lên: "Cuộc nói chuyện hôm nay sẽ làm tôi thêm cố gắng, cảm ơn chị, chị Tôn."

Kỳ Duyên ra về, Tôn Du vẫn đang kinh ngạc, Tiểu Tây đột nhiên chạy đến, nói một câu: "Mẹ, con đến Hảo Đức mua kẹo mút."

Đến khi Tôn Du lấy lại tinh thần chao ôi một tiếng, Tiểu Tây đã chạy ra ngoài.

Kỳ Duyên đang đi, sau lưng một giọng nói gọi cô: "Cô Duyên..."

"Tiểu Tây?" Kỳ Duyên dừng lại, Tiểu Tây chạy nhanh tới.

Kỳ Duyên khom lưng giữ lấy vai cậu bé, "Sao con lại chạy ra đây?"

"Con tới giúp cô." Tiểu Tây sốt ruột nói, "Nhanh lên, mua kẹo không đến ba phút đâu, nếu quá mẹ sẽ tới bắt con về."

"Chuyện gì?" Kỳ Duyên không hiểu gì.

"Quà! Quà!" Tiểu Tây nói, "Quà tặng dì đó, con giúp cô đưa, mau đưa cho con."

Kỳ Duyên kinh ngạc: "Thật sao? Con có thể chứ?"

"Tất nhiên rồi, con sẽ giấu kỹ, dì vừa về liền đưa ngay."

Kỳ Duyên suy nghĩ một chút, lấy ra một hộp nhỏ đưa cho cậu: "Vậy giao cho con."

Tiểu Tây trịnh trọng gật đầu, vỗ ngực đảm bảo: "Cô Duyên yên tâm đi." Nói xong giật nhẹ ống tay áo cô: "Cô Duyên, con không hiểu người lớn mọi người nói gì, nhưng cô nói cô thích dì con, con nghe được, cảm ơn cô." Nói xong giấu chiếc hộp nhỏ trong túi quần, chạy về.

Kỳ Duyên đứng thẳng, cười nhìn Tiểu Tây chạy vào trong tiệm.

Cô đứng một hồi, nhìn cửa kính tiệm sách Tháng Bảy, nhớ tới lần chia tay trước ở đó hôn Minh Triệu, nàng mua cho cô bộ chăn mền.

Nàng dịu dàng như vậy, tốt với cô như vậy.

Tôn Du nói nàng vừa ngốc vừa bướng bỉnh, đoạn tình cảm trước chịu đủ thiệt thòi, nếu ngã một lần nữa sẽ không dậy nổi.

Sao cô có thể cam lòng khiến nàng thua?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro