Chương 40: Em Thích Con Trai Hay Con Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm một trận mưa rơi xuống, sáng sớm nhiệt độ lại giảm.

Kỳ Duyên kéo chăn lên đắp lên người Minh Triệu. Nàng vẫn đang ngủ, mắt nhắm lại, gương mặt yên tĩnh.

Kỳ Duyên nhìn một hồi, nhẹ nhàng xuống giường.

Cô đến trước cửa sổ kéo rèm xuống, ánh sáng buổi sớm bị chặn bên ngoài. Kỳ Duyên ngồi xuống bàn, trên góc bàn đặt chiếc cặp tài liệu.

Kỳ Duyên lấy sổ ghi chép từ trong cặp mở ra, ánh mắt dừng ở ngày ba tháng mười.

Cô nhìn một hồi, lấy bút bi từ ống đựng bút, mở nắp ra, nhẹ nhàng viết xuống mấy chữ.

Hôm nay không đi làm, Kỳ Duyên rửa mặt xong liền đi chợ mua thức ăn.

Chợ buổi sáng là náo nhiệt nhất, thức ăn cũng phong phú tươi ngon, cô mua nguyên liệu nấu ăn một ngày xong, lúc đi qua quán đậu hũ nhớ tới tào phớ Minh Triệu mua lần trước, đoán là nàng thích ăn, liền mua cho nàng một phần.

Trở lại tiểu khu, vừa lên lầu liền thấy một bóng dáng ở cửa. Nàng chưa thay quần áo, trên người mặc đồ ngủ cô mua cho lúc trước, chân đi đôi dép của cô, ngón chân trắng nõn trơn bóng, không mang tất.

Kỳ Duyên nhíu mày, bước qua: "Sao lại đứng đây? Không lạnh sao."

Vừa nói vừa kéo nàng vào nhà.

Minh Triệu hỏi: "Đi mua thức ăn?"

Kỳ Duyên ừ một tiếng, đặt túi to trong tay xuống bên cửa, nói với nàng: "Đi tất vào, đừng để bị lạnh."

"Không lạnh." Minh Triệu khom lưng nhìn những thứ cô mua, hỏi, "Em mua nhiều vậy, cái này phải ăn vài ngày đó."

"Khoảng một hai ngày."

Kỳ Duyên đặt tào phớ lên bàn, vào phòng ngủ lấy một đôi tất ra, nói: "Đi tất xong thì ăn sáng."

Minh Triệu nhìn thoáng qua đôi tất hình con gấu trong tay cô, cười ra tiếng: "Cái này là để cho con nít đi đó."

Kỳ Duyên cúi đầu nhìn nhìn, khẳng định: "Đây là của nữ, em thấy nhiều phụ nữ mua." Ngừng một chút, hỏi, "Chị không thích loại này?"

"Không phải không thích, chỉ là có chút ngây thơ." Minh Triệu duỗi tay cầm lấy tất, ngồi xuống ghế, vừa đi tất vừa nói: "Người ta đều là mua đồ cho con gái mặc, sau này giao cho em mua đồ cho con gái, chắc chắn nó sẽ thích." 

Nàng thuận miệng nói, cũng đi xong tất, vừa ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt Kỳ Duyên ửng đỏ, yên lặng nhìn nàng.

Sững sờ một cái, nàng mới kịp phản ứng, cười mờ ám, đứng dậy đến gần cô, "Em thích con trai hay con gái?"

Kỳ Duyên nhìn chằm chú vào mắt nàng, thấp giọng nói: "Đều thích."

"Ồ."

Minh Triệu chau mày, gật đầu vẻ đã hiểu, chỉ tào phớ trên bàn, "Vậy chị ăn đây."

"..."

Kỳ Duyên mím môi không nói gì, cúi đầu đi vào phòng bếp, lấy chén và muỗng cho nàng.

Cô vừa định xoay người, tay lại bị Minh Triệu giữ chặt. Nàng múc một muỗng tào phớ đưa đến bên miệng cô.

"Nhanh ăn đi."

Minh Triệu không ngừng cười nhìn cô, trong lòng Kỳ Duyên nóng lên, nhìn vào mắt nàng, há mồm ăn hết miếng này, hỏi: "Muốn ăn bánh trứng không? Em có mua bột mì."

Minh Triệu gật đâu: "Được ạ, lâu rồi chị chưa ăn."

Kỳ Duyên đi vào phòng bếp.

Minh Triệu nhanh chóng ăn xong nửa bát tào phớ, để lại một nửa bưng vào phòng bếp, Kỳ Duyên đang bận rộn nhào bột. Minh Triệu thấy cô không tiện, liền bưng chén đứng một bên, thỉnh thoảng đút cho cô một miếng, Kỳ Duyên lúc đầu không được tự nhiên, ăn vài miếng xong liền quen với sự thân mật đó.

Kỳ Duyên  nhớ tới lúc học đại học năm thứ hai, Tôn Trình nói có bạn gái, có mấy lần đặc biệt dắt tới kí túc xá, hai người ăn cơm bên bàn học, cô từng gặp vài lần, có lần thấy cô gái kia đút cơm cho Tôn Trình, Tôn Trình ăn rất hớn hở. Khi đó Kỳ Duyên có chút không hiểu nổi, tại sau một Tôn Trình luôn hùng hùng hổ hổ khi yêu đương sẽ biến thành như vậy, rõ ràng có tay, lại muốn con gái đút, ăn như vậy vừa chậm vừa phiền phức, Tôn Trình lại còn rất vui vẻ.

Cho tới lúc này, Kỳ Duyên mới thật sự hiểu rõ. Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt. Tào phớ nàng đút, hương vị dường như ngon hơn.

*****

Sau khi ăn sáng xong, Kỳ Duyên thu dọn phòng, Minh Triệu muốn giúp đỡ, Kỳ Duyên không cho, nàng đành phải ngồi một bên nghỉ ngơi.

Hơn chín giờ, Minh Trang gọi điện thoại tới, Minh Triệu vừa nhận đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Minh Trang.

"Triệu Triệu, em chạy đi đâu thế, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Minh Triệu ngẩn người, không hiểu tại sao chị lại có vẻ gấp gáp như  vậy, "Không sao, em ở chỗ Kỳ Duyên."

"...Cái gì?" Minh Trang dường như hơi kinh ngạc, ngừng một chút mới nói: " Vết thương chưa khỏi hẳn còn chạy lung tung, cũng không nói một tiếng."

Minh Triệu thấp giọng giải thích: "Em đã định gửi tin nhắn nhưng quên mất."

"Được rồi, em không sao là tốt rồi," Minh Trang nói, "Nhanh trở về đi, lát nữa mẹ không thấy em lại sốt ruột."

Minh Triệu nói: "Muộn một chút em mới về."

Minh Trang: "Muộn là khi nào? Ngày mai đi rồi, mẹ nói tối nay gọi A Du và Tiểu Thời cùng ăn cơm."

Minh Triệu nói: "Em biết rồi, chiều em về."

Nói chuyện điện thoại xong, thấy Kỳ Duyên đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn nàng, Minh Triệu nói: "Chúng ta đi dạo đi, mua ít quần áo."

Kỳ Duyên nói được.

Bọn họ đến trung tâm thương mại.

Minh Triệu không thích đi dạo phố, nàng gọi cô đi thật ra là muốn mua cho cô mấy bộ quần áo. Lần trước mua cho cô hai cái áo, ai ngờ nàng đột nhiên bị bắt đi, cũng không biết bị ai lấy đi đâu rồi.

Thời kì giảm giá ở trung tâm vẫn chưa kết thúc, nhiều cửa hàng đều có ưu đãi. Bọn họ đi thang cuốn lên tầng hai, Minh Triệu vừa nhìn, đều là đồ của nữ liền kéo Kỳ Duyên tiếp tục đi lên.

Kỳ Duyên cảm thấy kì lạ, hỏi: "Không tới nhìn xem sao? Tầng này đều là đồ nữ tính."

"Không xem, quần áo của chị còn rất nhiều, chúng ta lên trên xem một chút."

Tầng trên đều là trang phục cá tính, phong cách nào cũng có, còn có cửa hàng chuyên doanh giày thể thao. Bây giờ Kỳ Duyên mới hiểu được, nàng nói "Mua một ít quần áo" ý là mua cho cô.

Minh Triệu nhanh chóng nhìn trúng một chiếc áo lông màu xanh đen, nàng nhờ nhân viên lấy xuống, ướm lên người Kỳ Duyên, cảm giác hơi nhỏ, liền hỏi: "Có số lớn hơn không?"

Nhân viên nhìn một chút, hỏi: "Xin hỏi cô cao bao nhiêu?"

Minh Triệu hơi sững sờ, phát hiện nàng cũng không biết cô cao bao nhiêu, lúc này Kỳ Duyên đi qua nói: "182" (chiều cao đại dị đi hén😊)

Nhân viên đưa một chiếc khác tới, chỉ cho bọn họ vị trí phòng thử quần áo.

Minh Triệu nói: "Mặc thử nhìn một chút."

Kỳ Duyên vào phòng thử quần áo, vài phút sau đi ra, nhân viên ở một bên liên tục khen: "Dáng người tiên sinh nhà chị thật tốt, mặc bộ này thật đẹp, chiều dài áo lông này cũng vừa vặn, phô được đôi chân dài."

Kỳ Duyên hơi ngại ngùng.

Minh Triệu cười cười, lười giải thích với nhân viên cô vẫn chưa phải là tiên sinh của nàng, thoải mái nhận lấy lời khen này, nói với Kỳ Duyên: "Rất đẹp, lấy cái này đi."

Nhân viên thấy nàng sảng khoái như vậy, lại mượn cơ hội đề cử thêm mấy chiếc áo khoác và quần dài khác, Minh Triệu chọn hai cái, để Kỳ Duyên đi thử, đều rất phù hợp liền mua luôn.

Lúc tính tiền, Kỳ Duyên lấy ví ra, Minh Triệu đè tay cô lại, cười nói: "Chị muốn tặng em."

Nói xong đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.

"Không cần đâu." Kỳ Duyên cầm lấy tay nàng.

Nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ tuổi hoạt bát, thấy hai người như vậy, đỏ mặt cười cười, nói với Kỳ Duyên: "Tiên sinh, đây là tâm ý của vợ cô, sao lại không nhận chứ."

Minh Triệu cũng cười với cô, thuận theo nói: "Đúng vậy, cái này mà cũng từ chối chị hả?" Ngày hôm qua từ chối thẻ của nàng, hôm nay ngay cả mấy bộ quần áo cũng không muốn nhận? 

Kỳ Duyên không chịu nổi ánh mắt như vậy của nàng, thu tay về, vành tai thoáng đỏ lên, không ai chú ý tới.

Biết rõ mấy người hiểu lầm quan hệ của cô và Minh Triệu, ma xui quỷ khiến cô cũng không muốn giải thích.

Ra khỏi cửa hàng, hai người tự nhiên nắm tay nhau, đi thang máy xuống lầu một, lúc đi qua khu trò chơi trẻ chị, Minh Triệu tùy ý liếc nhìn bên cạnh một cái.

Vừa nhìn, liền dừng bước lại.

"Sao thế?" Kỳ Duyên cảm thấy hơi kì lạ, nhìn theo ánh mắt nàng, cũng dừng lại.

Cách đó không xa,  một người đàn ông dắt một nàng bé đi ra từ dưới cầu trượt.

Anh ta không mặc âu phục, cả người là quần áo thoải mái, khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta đi hơi nhanh, cô bé nhìn khoảng ba bốn tuổi, không theo kịp bước chân anh ta, gấp đến nỗi trong mắt toàn là nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt.

Người đàn ông dừng chân, ôm con gái lên, nhíu mày dỗ dành: "Ninh Ninh đừng khóc, ba bế con."

Giọng nói kia truyền vào tai rõ ràng, Minh Triệu bỗng dưng chấn động.

Kỳ Duyên vô thức siết chặt tay nàng.

Minh Triệu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Kỳ Duyên, lúc này, người đàn ông kia ôm cô bé đi rakhỏi khu trò chơi, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy bên này.

Minh Triệu không nhìn sang bên kia nữa, nói với Kỳ Duyên: "Đi thôi."

Kỳ Duyên nhìn kĩ mặt nàng, "Triệu Triệu..."

"Đi thôi."

Minh Triệu nói lại lần nữa, Kỳ Duyên không nói gì, kéo nàng rời đi.

Vừa bước hai bước, sau lưng vang lên một giọng nói: "...Minh Triệu?"

Không ai lên tiếng.

Người kia ôm con gái đi theo, gọi to hơn: "Minh Triệu!"

Kỳ Duyên và Minh Triệu cùng dừng bước, xoay người.

Thẩm Bạc An ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Chỉ cách nhau ba bốn bước, Minh Triệu thấy rõ đứa bé trong lòng Thẩm Bạc An, mắt hai mí, to tròn, mặt dù trên mặt toàn là nước mắt, nhưng vẫn nhìn ra được là một cô bé đáng yêu xinh đẹp.

Minh Triệu trầm mặc, mặt không thay đổi nhìn Thẩm Bạc An.

Đã năm sáu năm chưa từng thấy khuôn mặt này, đột nhiên gặp lại, nàng hơi hoảng hốt. Nhưng mà, giọng nói của Thẩm Bạc An nhanh chóng kéo nàng từ trong hốt hoảng trở lại.

"Thật sự là em?" Giọng nói của cô ta vẫn trầm thấp trước sau như một, anh ta hơi nhíu mày, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn thẳng vào Minh Triệu.

Minh Triệu không đáp.

Thẩm Bạc An bình tĩnh nhìn nàng một lúc, ánh mắt chuyển qua  mặt Kỳ Duyên, ngừng nửa giây, rơi ở trên cái nắm tay của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro