Chương 49: Chúng Ta Có Một Đứa Con, Giờ Không Còn Nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa dần nặng hạt, chỉ chốc lát sau mặt đất đã ướt hết, Minh Triệu chạy tới trạm xe buýt gần đó trú mưa.

Trời càng ngày càng tối, mưa vẫn rất lớn, tạm thời chắc sẽ không ngừng, Minh Triệu đứng sát vào trong một chút nhưng vẫn bị nước mưa tạt vào mặt.

Nàng thấy hơi lạnh, đầu choáng váng, bụng cũng khó chịu. Có lẽ là sắp đến kì kinh nguyệt, cho tới bây giờ nàng chưa từng ghi nhớ ngày, mơ hồ cảm thấy lần này dường như bị chậm khá lâu.

Xa xa thấy có một chiếc taxi đi tới, Minh Triệu vẫy vẫy tay, ai ngờ xe chưa tới gần đã bị người khác giành mất.

Mấy chiếc xe khác cũng đầy khách, xe buýt lại chậm chạp không tới.

Đứng một hồi, Minh Triệu thả tay xuống, im lặng dựa vào biển quảng cáo.

Trận mưa to đột ngột này kéo hết tâm trạng phức tạp của nàng ra, nàng từ từ bình ổn lại, quyết định trước mắt chưa trở về vội, chờ thêm chút nữa. Mặc kệ thế nào, dù sao cũng có một câu cần phải nói.

Lúc Minh Triệu đang suy nghĩ, người ở quán trà đối diện vẫn đứng bên cửa sổ. Nhìn một hồi, ông quay lại bàn, đồng nghiệp ở đối diện còn đang cảm thán trời mưa thật to, nói gì mà "Một hồi mưa thu một hồi lạnh" các loại. 

Ba nàng không có lòng dạ nào để nghe, trà uống được một nửa lại đứng lên nhìn ra ngoài, cách màn mưa vẫn có thể thấy Minh Triệu đứng ở trạm xe buýt.

Mưa to suốt một tiếng đồng hồ mới ngớt, tí tách từng giọt, cuối cùng ngừng hẳn.

Minh Triệu lại tới trước cửa thư viện chờ.

Vài phút sau thấy hai người đi ra từ quán trà.

Hai người kia nhanh chóng tới gần, Minh Triệu đi xuống bậc thang, tiến lại gọi một tiếng: "Ba"

Ba nàng  không liếc nhìn nàng, ngược lại người đồng nghiệp bên cạnh ngạc nhiên, hỏi, "Ồ, ông có con gái sao?"

Ba nàng không lên tiếng, Minh Triệu nhanh miệng nói: "Chào chú. Con tìm ba nói chuyện một lát."

"A, được được, lão Phương, tôi vào trước!"

Người đồng nghiệp đi khỏi, sắc mặt ba nàng liền trầm xuống, bước nhanh rời đi.

Minh Triệu vội vàng nói: "Ba, ba nghe con nói vài câu đi."

Ba nàng không nói lời nào bước lên bậc thang.

Minh Triệu đuổi theo, đứng ở phía sau thấp giọng nói một câu: "Con biết sai rồi."

Ba nàng tạm dừng một chút, sau đó nghe thấy giọng nói của con gái càng thấp hơn...

"Ba, ba đừng không để ý tới con được không?"

Ba nàng chỉ dừng mấy giây, không nghe thấy nàng nói gì nữa, liền đi lên tiếp. Minh Triệu quýnh lên, bước qua hai bậc cầu thang, vội vàng đưa tay ra, nắm lấy vạt áo ông như trước đây.

"Ba..." Một tiếng khe khẽ nghẹn ngào, kèm theo tiếng khóc nức nở.

Tim ba nàng bị bóp chặt, đứng bất động.

Ông quay đầu lại, thấy khuôn mặt Minh Triệu tái nhợt liền chậm rãi nhíu mày.

Minh Triệu thấy ông không đi, lập tức nói: "Trước kia là con sai, con không hiểu chuyện, con không nên tự làm theo ý mình."

Ba nàng vẫn lạnh mặt như cũ, sau khi nghe nàng nói xong, nghiêm nghị hỏi: "Biết sai còn không thay đổi? Bảo con chia tay, con có nghe không?"

Mặt Minh Triệu cứng đờ, lắc đầu: "Ba, cô ấy không như ba nghĩ đâu, con không thể chia tay với cô ấy, con..."

"Vậy con biết sai cái gì?" Ba nàng tức giận lên đến đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng cắt đứt lời nàng, cũng không để ý vạt áo đang bị nàng kéo, xoay người rời đi.

Ông đi vừa nhanh vừa bất ngờ, Minh Triệu vốn không có nhiều lực, lần này lại không chuẩn bị, cả người liền nghiêng về phía trước, ngã lên bậc thang.

Ba nàng quay đầu lại, thấy Minh Triệu té ngã, kinh ngạc sững sờ, lại thấy nàng ôm bụng sắc mặt trắng bệnh, lập tức hoảng hốt, chẳng quan tâm gì nữa, chạy nhanh xuống: "Triệu Triệu!"

Minh Triệu choáng váng, đau đến không nói nên lời, chỉ nhìn ông chạy tới.

"Ba..." Trước mắt nàng biến thành màu đen, há to miệng, tiếng nói dừng ở cổ họng, cả người mất đi ý thức.

*****

Minh Trang và mẹ nàng vội vàng chạy tới bệnh viện liền thấy một người đang ngồi xổm ngoài phòng cấp cứu.

"Ba!" Minh Trang chạy nhanh tới, "Triệu Triệu sao rồi?"

Ba nàng đứng lên, sắc mặt ông rất tệ, đôi mắt đỏ bừng, nửa ngày cũng không mở miệng.

Mẹ nàng thấy ông như vậy, gấp đến nỗi rơi nước mắt: "Lão Phương, rốt cục con gái bị làm sao, đang tốt đẹp sao lại vào bệnh viện, ông nói đi chứ." Nói xong, lại nghĩ tới tình huống bị thương lần trước của Minh Triệu, lập tức sợ hãi, "Có phải vết thương lần trước không lành tốt?"

"Mẹ, trước tiên nín khóc đi đã!" Minh Trang cũng gấp đến điên rồi, "Ba, ba nói đi, Triệu Triệu thế nào rồi?"

Ba nàng nắm chặt tay, giọng nói buồn bực: "Sẩy thai, mất máu nhiều."

Hai mẹ con trong lúc nhất thời đều kinh hãi.

Mẹ nàng nhìn chằm chằm vào ông, có chút không phản ứng kịp, "...Sẩy thai, sao lại sẩy thai chứ?"

Minh Trang cũng sợ run một hồi, nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này. Chị căn bản không biết Minh Triệu mang thai.

"Mẹ, mẹ biết không?" Minh Trang nhíu mày hỏi.

Mẹ nàng từ trong khiếp sợ dần bình tĩnh lại, bắt đầu lo lắng. Bà lắc đầu, bối rối lau nước mắt: "Triệu Triệu chưa từng nhắc tới, tại sao có thể như thế..."

Mang thai? Còn sẩy thai, sao có thể như thế chứ?

*****

Phẫu thuật xong, Minh Triệu được đưa về phòng bệnh.

Được biết tình huống đã ổn, người một nhà mới hết thấp thỏm.

Minh Triệu vẫn ngủ. Về sau, mơ mơ màng màng tỉnh một lúc, ý thức không rõ ràng gọi một tiếng "Ba", sau đó ngủ tiếp. 

Đến chạng vạng, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng chuông diện thoại.

Minh Trang tìm thấy điện thoại trong túi áo của Minh Triệu, là Kỳ Duyên gọi tới, chị ra ngoài nhận điện thoại, nói tình hình của Minh Triệu cho cô.

Lúc Minh Triệu thật sự tỉnh lại đã hơn tám giờ tối.

Mẹ nàng và Minh Trang đều ở đây. Thấy nàng tỉnh lại, vội vàng hỏi nàng cảm thấy thế nào, còn đau hay không.

Minh Triệu sững sờ một lát mới chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra, theo bản năng đưa tay muốn sờ vào bụng.

Mẹ nàng đau lòng, lại rơi lệ.

"Mẹ?" Sắc mặt Minh Triệu tái nhợt, mày cau chặt, "Con mang thai, phải không?"

Mẹ nàng không biết trả lời thế nào, lau nước mắt, rồi lắc đầu.

"...Không phải?" Ánh mắt Minh Triệu chuyển qua Minh Trang, vẻ mặt không xác định.

Minh Trang nhìn nàng một hồi, nhẹ nhàng gật đầu.

Minh Triệu hơi sững sờ, Minh Trang còn muốn nói gì đó, đã thấy Minh Triệu nhắm mắt lại, môi càng trắng bệch.

Mẹ nàng đau xót không thôi, đã không còn tâm tư đi truy cứu hay trách cứ cái gì, an ủi nàng như dỗ trẻ con, "Không sao, Triệu Triệu, không sao đâu."

Minh Trang cũng an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, em ngủ thêm một lát đi."

Minh Triệu lại mở mắt ra, hỏi: "Ba đâu ạ?"

Minh Trang hơi dừng lại, nói, "Ở bên ngoài. "Nhìn Minh Triệu, lại thấp giọng nói, "Ông cũng sợ hãi."

"Còn không phải tại ông ấy sao, "Nhắc tới chuyện này, mẹ nàng lại tức giận và đau lòng, "Mẹ đã nói tính tình đó ông ấy không được đâu, sớm muộn cũng gây ra chuyện, giờ thì hay rồi, làm hại Triệu Triệu..."

Không nói tiếp nữa, mắt lại đỏ lên.

Minh Trang không nhìn nổi, khuyên nhủ: "Được rồi, mẹ, mẹ ra ngoài xem ba thế nào, để Triệu Triệu yên tĩnh một lát."

Mẹ nàng cũng không biết nói gì mới tốt, lau mắt đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Minh Trang nói: "Chăm sóc thân thể cho tốt, sau này sẽ lại có."

Im lặng lại im lặng, tiếng Minh Trang càng nhẹ hơn, "Ba...Ba rất tự trách, chị nhìn ra được."

"...Không liên quan đến ông." Minh Triệu nói.

Là do nàng sơ sót.

"Em căn bản không biết." Một chút cũng không biết.

Rõ ràng có rất nhiều dấu hiệu nhưng nàng đều không để mắt tới.

*****

Bở vì mất máu nhiều, thân thể Minh Triệu rất yếu, buổi tối chỉ ăn mấy thìa cháo đậu đỏ rồi lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.

Rèm cửa sổ che hết ánh sáng, trong phòng bệnh hơi âm u.

Minh Triệu mở mắt ra, vừa động đậy, tay liền bị nắm chặt.

"Triệu Triệu?"

Giọng nói rơi vào tai, Minh Triệu bỗng nhiên ngơ ngẩn.

"Tỉnh rồi?" Kỳ Duyên ghé sát lại, sờ mặt nàng, "Có thấy khó chịu ở đâu không? Đau bụng không?"

Minh Triệu im lặng nhìn người trước mặt, qua mấy giây, môi động đậy: "Bật đèn..."

Kỳ Duyên mở đèn.

Ánh đèn sáng ngời, trước mắt đều rõ ràng.

Minh Triệu nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, "Em..."

"Em ở đây." Kỳ Duyên cười cười, khuôn mặt tiều tụy nhờ nụ cười này mà đỡ hơn một chút, đôi mắt tràn đầy tơ máu dường như cũng không dọa người đến vậy.

Chóp mũi Minh Triệu ê ẩm, gọi một tiếng "Kỳ Duyên", hốc mắt liền ướt, "Sao em lại ở đây, em đến từ khi nào..."

"Tối hôm qua, lúc đó chị đang ngủ."

Cô cúi đầu, ngón cái giúp nàng lau nước mắt, hôn nhẹ lên khóe mắt nàng một cái.

"Kỳ Duyên."

"Ừ?"

"Chúng ta có một đứa con, giờ không còn nữa."

Kỳ Duyên hơi dừng lại, thấp giọng đáp: "...Ừ."

"Xin..."

Môi bị ngón tay người kia đè lên.

Cô cúi đầu lại gần, hôn lên môi nàng chặn lời nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro