Phiên Ngoại 2: Về Quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đổi xe, Minh Triệu liền ngủ.

Bởi vì trời mưa, xe đi rất chậm, nàng dựa vào vai Kỳ Duyên, vốn đang nói chuyện, bất tri bất giác giọng nói nhỏ dần.

Kỳ Duyên cúi đầu nhìn, lấy chiếc áo khoác trên đùi đắp lên người nàng.

Hơn hai giờ, mưa đã tạnh, xe đi thêm nửa tiếng nữa đã tới bến xe.

Kỳ Duyên vỗ nhẹ Minh Triệu, gọi một tiếng.

Minh Triệu mơ màng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài: "Tới rồi sao?"

"Ừ." Kỳ Duyên giúp nàng sửa lại tóc, "Cố chịu một chút, về nhà rồi ngủ."

"Không sao, chị ngủ rất ngon." Minh Triệu xoa xoa mặt, "Chúng ta xuống xe thôi."

"Ừ."

Kỳ Duyên kéo vali ra từ dưới ghế, một tay xách ba lô lên.

"Đưa ba lô cho chị." Minh Triệu nói.

"Để em, chị đi trước đi." Kỳ Duyên đeo ba lô lên vai.

Hai người một trước một sau xuống xe, lập tức có tài xế lại kiếm khách.

Bọn họ bắt một chiếc taxi, nửa giờ sau tới thị trấn, xe dừng lại ở đối diện bệnh viện.

Kỳ Duyên dắt Minh Triệu đi bộ xuống dưới sườn núi, đến một con đường sỏi đá.

Đường này thông tới một con ngõ nhỏ cũ kĩ.

Nhà Kỳ Duyên ở tận cùng ngõ, cạnh một mảnh rừng trúc, bên kia rừng trúc là ruộng đồng.

Trời vừa mưa, con đường gồ ghề lồi lõm, nước đọng thành từng vũng nhỏ, Kỳ Duyên vừa đi vừa nhắc nhở Minh Triệu chú ý.

Vào trong ngõ, hai bên đều là nhà gạch cũ, chắc là đã rất nhiều năm, mái nhà có vài chỗ không còn nguyên vẹn nhưng không được sửa chữa, hình như không có người ở.

Minh Triệu đang nhìn căn nhà bên trái, bỗng nhiên bị Kỳ Duyên kéo một cái.

Cúi đầu nhìn, phía trước là một đống gạch.

"Cẩn thận một chút, ở đây rất ít người ở, nhà hỏng rồi cũng không ai sửa." Kỳ Duyên nói.

"Người ta dọn đi hết rồi sao?"

"Ừ, người già thì đã mất, người trẻ thì ra ngoài, có một vài người còn ở lại cũng tìm cách dọn sang phía đường lớn."

Đang nói thì có một bà lão chống gậy đi ra từ căn nhà phía trước, đứng ở bậc cửa nhìn bọn họ, trong đôi mắt vẩn đục lộ ra kinh ngạc.

Một lát sau, dường như đã nhận ra, bà đi tới hai bước, hướng về phía Kỳ Duyên gọi một tiếng.

Bà gọi "Tiểu Duyên" nhưng giọng địa phương quá nặng, Minh Triệu nghe rất mơ hồ.

Kỳ Duyên cười một tiếng, cũng dùng tiếng địa phương chào hỏi bà.

Minh Triệu mờ mịt nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, bà lão nhìn về phía nàng, trên mặt là vẻ tươi cười, nói câu gì đó, Minh Triệu nghe không hiểu, đành phải xấu hổi cười cười, quay đầu xin Kỳ Duyên giúp đỡ.

Kỳ Duyên lập tức giải thích: "Bà nói chị rất xinh đẹp."

Minh Triệu lập tức sửng sốt.

Có lẽ là vì có người ngoài ở đây mà cô lại nói nghiêm túc như vậy, Minh Triệu dù da mặt dày cũng khó tránh khỏi đỏ mặt, nàng cúi đầu cười, nói với bà lão tiếng  "Cảm ơn".

Bà lão dường như nghe hiểu, giơ ngón tay cái lên với Kỳ Duyên, lại nói hai câu nữa.

Minh Triệu không hiểu ra sao, lại đành phải nhìn Kỳ Duyên.

"Bà khen chị lễ phép." Nói xong cô tạm dừng một chút, cong môi, vẻ mặt tươi cười, "Cũng khen ánh mắt em tốt."

Minh Triệu: "..."

Lần này không có gì để nói, chỉ ở bên nhìn cô và bà lão trò chuyện.

Nói xong, Kỳ Duyên lấy mấy túi đặc sản từ trong ba lô cho bà, là quà mang từ Nam An tới, cô chuẩn bị hết cho tất cả những ai còn ở trong ngõ.

Sau khi tạm biệt bà lão, Kỳ Duyên đưa Minh Triệu tới căn nhà cũ cuối hẻm kia, là căn nhà cô đã ở rất nhiều năm.

Cũng là một căn nhà ngói đơn giản, gồm một gian nhà chính, hai căn phòng một lớn một nhỏ, ở sân sau là một phòng nhỏ được xây bằng gạch đỏ xem như nhà bếp, xa hơn một chút là nhà vệ sinh được xây bằng gạch thô.

Kỳ Duyên mở hết cửa ra để thông gió, Minh Triệu đứng ở cửa sau, nhìn ra rừng trúc xanh mát.

Đã hơn một năm không trở về, bàn ghế đều bám đầy bụi, cũng may chăn đệm để trong tủ, được bọc cẩn thận để trên cao nên không bị ẩm, lấy ra là có thể dùng.

Kỳ Duyên  nhanh chóng thu dọn phòng, đi gọi Minh Triệu vào nghỉ ngơi, lại thấy nàng đang quét gian nhà chính, cũng không biết nàng tìm được cái chổi cũ ở đâu, nhìn qua đã bị mòn rất nhiều, dùng để quét thật sự rất khó khăn. 

"Đừng quét." Kỳ Duyên đi tới nói, "Chị nghỉ ngơi đi, để em."

"Chị không mệt."

"Vậy ngồi xuống đi."

"Dọn xong rồi nghỉ, chị làm cùng em."

Thấy nàng kiên trì như vậy, Kỳ Duyên không nói nữa. Hai người vội vàng làm một lúc, không lâu sau đã dọn dẹp nhà chính sạch sẽ.

Kỳ Duyên tìm ấm điện đã mua năm ngoái, nấu một nồi nước để Minh Triệu rửa mặt lau người.

Minh Triệu thay quần áo xong, Tràn Thứ giục nàng nghỉ ngơi, Minh Triệu nghe lời bò lên giường.

Chăn đệm đều là thứ mà trước kia Kỳ Duyên từng dùng, giặt rất sạch sẽ.

Minh Triệu nằm xuống, trong tầm mắt là vách tường loang lổ, căn nhà cũ mang vẻ u tĩnh cũng không khiến nàng cảm thấy khó chịu và xa lạ mà ngược lại, có một chút an tâm.

Đây là nhà Kỳ Duyên từng ở.

Nàng ngủ trên giường của cô, đắp chăn của cô, cũng nghĩ tới sinh hoạt trước đây của cô.

Cô lớn lên ở đây, chiếc bàn gỗ bên cạnh cửa sổ là nơi cô từng ngồi học.

Minh Triệu không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối.

Trong phòng tối tăm, nàng xuống giường, đi ra ngoài đến gian chính, không thấy Kỳ Duyên, lại ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp phía sau.

Cô đang nấu cơm.

Minh Triệu đi qua, đúng lúc Kỳ Duyên vừa làm xong, cơm trong nồi đã tỏa mùi thơm, không cần thêm lửa nữa.

Quay người lại, liền thấy nàng.

Cô hơi kinh ngạc, "Ngủ ngon không?"

"Rất ngon."

"Đúng lúc có thể ăn cơm."

Minh Triệu nhìn thoáng qua bàn bếp, hỏi: "Em đi mua thức ăn?"

Kỳ Duyên gật đầu, nói: "Mua một chút, chúng ta ở lại hai ngày, cần phải ăn cơm."

"Đồ cúng em cũng mua rồi?"

"Ừ."

Minh Triệu gãi đầu, có chút ảo nảo, "Chị vốn định cùng em chuẩn bị những thứ đó."

"Không sao." Kỳ Duyên trấn an, "Ngày mai đi với em là được rồi."

Minh Triệu ừ một tiếng.

Ăn xong bữa tối, vẫn còn sớm, Kỳ Duyên tắm rửa xong về phòng, thấy Minh Triệu đang ngồi ở bàn đọc gì đó.

Đi qua nhìn, là vở ngữ văn hồi cấp ba của cô, đã rất cũ, bên trong đầy những bài văn, nhìn lại thật sự hơi hỗn loạn, không biết tại sao nàng lại xem rất hăng say.

Cô kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh nàng.

Minh Triệu xem xong, quay đầu nói: "Em rất cố gắng."

Kỳ Duyên nói: "Lúc đó rất muốn thi đậu đại học."

"Vậy sao?"

"Ừ." Kỳ Duyên gật đầu, "Không muốn để bác thất vọng."

Minh Triệu nhìn cô một hồi, nói: "Em không là mông thất vọng."

Kỳ Duyên cười cười, cầm tay nàng, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

*****

Hôm sau là thanh minh, Minh Triệu và Kỳ Duyên cùng đi tảo mộ.

Ở đây đều người chết đều được chôn cất, không có hình dáng mộ thống nhất, phần mộ của bác Kỳ Duyên ở giữa một mảnh hoa cải dầu. Đó từng là ruộng của nhà bọn họ, mấy năm trước đã chuyển cho người khác, chỉ để lại phần mộ nhỏ này.

Bia mộ bị cỏ mọc che khuất, vài cành hoa cải dầu thậm chí còn dài đến cả phần trên mộ.

Kỳ Duyên cúi người nhổ cỏ, Minh Triệu cũng ngồi xuống giúp đỡ.

Bọn họ dọn dẹp quanh mộ sạch sẽ, sau đó để đồ cúng lên.

Toàn bộ quá trình, Kỳ Duyên đều không nói chuyện.

Chỉ là trước khi rời đi, cô thấp giọng nói một câu: "Sau này con lại đến, lại mang Triệu Triệu tới.

.....

Trên con đường hẹp bên bờ ruộng, hai người nắm tay nhau bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro