Chứng khát khao da thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, tôi nghĩ mình có chứng khát khao da thịt. Mỗi sáng khi không gian trong phòng ấm lên bởi ánh mặt trời, tôi ước có một người thật gần gũi ở đây để chiếm lấy mình. Tôi ước được chạm vào da thịt, được giữ lấy, được yêu thương. Tôi ước mỗi khi cơ thể rã rời, tôi có thể thả toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người mà mình có thể tin tưởng dựa dẫm hoàn toàn. Tôi sẽ vùi mặt vào cổ người bên gối, để cảm thấy trọn vẹn hơi ấm, hương vị của người đang vuốt ve tấm lưng mình. Tôi sẽ ấp lấy môi người mình thương thật mềm mại, khi người dịu dàng ôm lấy tôi, bàn tay mạnh mẽ áp lên gáy tôi xoa nắn. Tôi sẽ tan thành hồ nước trong mùa hạ, mặc cho mưa rào nơi người trút xuống thân tôi.

Trong lòng tôi chỉ có khát khao, xin người, làm ơn hãy yêu tôi, hãy ôm lấy tôi, giữ lấy tất cả của tôi, để tôi được thuộc về người trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng trái tim tôi càng kêu gào, cơ thể tôi càng lạnh ngắt, mặc cho thịt da ướp dưới ánh bình minh đến mục ruỗng. Tôi sợ một khi người thật sự đến gần, mỗi nơi người chạm vào tôi, nơi ấy sẽ là khổ đau và ô uế.

Mọi sự trong tưởng tượng đều thật dễ chịu. Tôi sẽ hôn lên tai người, sẽ luồn tay vào tóc người, miết ngón cái vào hõm gáy người tha thiết. Nhưng trên thực tế, trái tim tôi sẽ run lên hèn nhát như thỏ đế, chạy trốn ngay khi có một tiếng đạp lá khô. Sợ không thể kiểm soát được mình, không kiểm soát được người, không thể yêu và đòi hỏi tình yêu cho đủ.

Tôi có chứng khát khao da thịt, hơi ấm mùa hè làm tôi lạnh toát, chỉ càng thèm khát được chạm vào, được thuộc về, được chiếm giữ. Đã rất lâu, tôi không cảm thấy thế này. Chứng thèm khát tai ương dâng lên như thủy triều làm tôi như kẻ chìm dưới biển sâu mà khát nước ngọt. Đột ngột, không đoán được trước, làm tôi muốn tan ra nhưng vì chẳng có hơi ấm nào ở bên mà dường lơ lửng thành khí lạnh trắng toát. Tôi lạnh lẽo, khát khao hơi ấm và sự an toàn cực độ. Có lẽ tôi như một đứa bé thèm được ấp vào làn da người thân cận nhất, để nghe được nhịp tim người, để thấy an yên phút chút, để được thuộc về, dù chỉ là chốc lát.

Có khi nào tôi đã hết biết thương yêu. Dấu vết sợ tình yêu để lại trong tôi cái hố đen sâu hoắm là nỗi khát khao da thịt, để thứ thể xác bù đắp cho khiếm khuyết trong tâm hồn. Cái hố đen mà tôi sẽ không bao giờ thỏa mãn nó, trừ khi tôi thực lòng cảm thấy an toàn, dễ  chịu. Vậy là nó chỉ cứ sâu hơn, sâu hơn nữa, qua mỗi lần tôi đưa mình qua sông băng của tình yêu đã chết. Tôi như quái vật mang lời nguyền, chỉ được hóa giải khi tìm được tình yêu cảm hóa trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dục