Tửu Chàng Tiên - Phiên ngoại Xuân Tửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kumo

Beta: Muối 

Nguồn: https://archiveofourown.org/users/yunhuhu666/pseuds/yunhuhu666

Notes:

*Xuân dược/Thanh Lâu 🚗, chớ nghiêm túc.

====

Thật ra Lộ Tiểu Thiền không có ý định tới đây, chỉ là tình cờ đi ngang qua. Nghe người ta nói bên trong đang tổ chức tiệc rượu, khách qua đường ai cũng có chỗ ngồi, gửi chút tiền nhỏ còn có thể vào phòng riêng, mang theo hai ba cô nương hát hay múa giỏi theo cùng. Lời như vậy mà không chiếm thì đáng tiếc!

Cho nên y còn chưa kịp nhìn rõ tấm biển trên nóc cửa kia viết cái gì, vừa nghe thấy tiệc rượu hai mắt đã sáng lên lập tức lôi kéo Thư Vô Khích bước vào.

Một mùi hương nức lòng người kèm theo mùi rượu phả tới trước mặt y, tiếng người huyên náo, vài tiếng quát tháo đột ngột phát ra, ầm ĩ đến nỗi Lộ Tiểu Thiền nhíu mày.

Nhìn vào trong, chà, rất nhiều người. Tổng cộng chỉ có hai tầng lầu, mười cái bàn đều đã kín chỗ, khắp nơi là tiếng chạm ly leng keng vui tai, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng bàn luận khoa trương của các hiệp sĩ giang hồ, hết sức náo nhiệt.

Lộ Tiểu Thiền vốn là một người ham vui, càng ồn ào càng tốt, tức thì muốn chạy tới uống chung với bọn họ. Kết quả vừa mới chạy được hai bước, Thư Vô Khích vẫn luôn im lặng ở phía sau đột nhiên đưa tay giữ chặt góc áo y: "Muốn làm gì?"

Lộ Tiểu Thiền khó hiểu nghiêng đầu: "Đi ké rượu đó! Nhìn đi, mấy người kia uống từ bình rượu cũ đặt ở đó, chậc chậc chậc mùi này á... Ít nhất cũng phải... 20 năm!"

Tuy rằng ngoài mặt Thư Vô Khích vẫn lạnh như núi băng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng y vẫn cảm giác được rõ rằng người này đang oán thầm trong lòng, phỏng chừng là đang nói mấy câu như "Hai mươi năm thì tính là thứ rác rưởi gì?". Lúc này y mới hiểu được thì ra ca ca nhà y đang ghen, y còn chưa bước vào tửu quán, bình dấm này đã tới trước.

Lộ Tiểu Thiền ra vẻ sâu sắc sờ lung tung trên tay Thư Vô Khích, nói: "Thư Vô Khích ca ca à... Rượu nhân gian chắc chắn là không ngon bằng trên trời, nhưng dù sao chúng ta cũng phải nhập gia tùy tục mà đúng không?"

Thư Vô Khích lại nói: "Ở đây quá lộn xộn, sợ ngươi chạy mất không thấy nữa."

Ầy cái người này, chuyện này nói không lại, vậy thì đổi chuyển sang chuyện khác.

Nhưng Lộ Tiểu Thiền dẻo miệng quen thói, lúc này có người muốn so với y, y còn ước có thể nói thêm vài câu, cái miệng kia không thua gì đạn liên thanh: "Ta làm sao có thể chạy mất được, không phải có ngươi ở đây sao? Ngươi trông kĩ như vậy, uống một ngụm rượu cũng phải quản. Ngươi nói xem có phải là ta bị vợ quản nghiêm không?"

Có phải vợ quản nghiêm không thì y không biết, dù sao Thư Vô Khích chắc chắn sẽ không phải là "vợ".

......

Đợi đến khi Lộ Tiểu Thiền nhận ra lời nói của mình có gì không ổn thì đã muộn để rút lại, Thư Vô Khích nghiêm túc hỏi: "Gọi ta là gì?"

Lộ Tiểu Thiền rén, lập tức đổi giọng: "Vô Khích ca ca!"

Lúc này Thư Vô Khích mới thu thần làm ra vẻ dịu dàng, sau đó câu được câu chăng đáp lại mấy câu. Bất tri bất giác đã vào cửa lớn, hai bên có người tinh ý nhận ra hai vị này không giống người thường, mắt lập tức sáng lên.

Bởi vì khuôn mặt Thư Vô Khích lạnh lùng, tỏa khí lạnh doạ người trong phạm vi hơn mười dặm, đương nhiên các cô nương không dám tới nắm tay áo hắn. Chớp mắt nhìn sang Lộ Tiểu Thiền, là một đứa nhỏ thông minh đáng yêu, thế là vây quanh y nửa vòng.

"Ôi chao tiểu công tử cũng tới đây góp vui à, mau vào trong ngồi đi."

"Xem đẹp trai chưa nè, đẹp... đẹp như người lớn trong nhà!"

"Hôm nay quán mở cửa, mấy thứ ăn uống này đều là miễn phí, trên lầu còn có phòng trống, trả hai lượng tiền còn cho ngài thêm vài cô nương!"

Bên tai ríu rít ầm ĩ không ngừng, mới đầu Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bị son phấn vây quanh như vậy, y hiểu luôn.

Má nó đây! Là! Chỗ trăng hoa!

Chẳng trách mấy người ở ngoài đó! Ánh mắt! Kỳ lạ như vậy!

Toi rồi!

Y gần như theo bản năng quay phắt lại nhìn về phía Thư Vô Khích, vậy mà đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, sắc mặt vẫn như bình thường. Nhưng chắc chắn hắn cũng biết nơi này là chỗ nào, nói không chừng cũng vừa mới biết.

Được lắm Lộ Tiểu Thiền, mang theo lang quân nhà mình đến dạo nhà thổ, quá đỉnh.

Lúc này muốn đi cũng không kịp, các cô nương niềm nở, Thư Vô Khích đứng nguyên ở bên cạnh không mở miệng, khổ cho "nhóc con mới lớn" Lộ Tiểu Thiền, bị ghẹo đến đỏ mặt, nửa ngày không nói được một câu, từ chối cũng không được mà theo vào cũng không được. Mắt thấy mấy cái túi hương lại tới chỗ y gần thêm vài bước, y sắp không kìm được vẻ mặt hoảng sợ, lùi về phía Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích cực kỳ tự nhiên ôm eo y, kéo vào trong ngực.

"Cho một gian phòng."

Lộ Tiểu Thiền cả kinh.

Hiếm khi đại tiên mở miệng, một đám tỷ muội giây trước còn đang cười đùa khúc khích, giây sau đã ngây người, nhìn Lộ Tiểu Thiền, lại nhìn Thư Vô Khích. Líu ríu được một lúc thì có vài người mất hứng phất tay bỏ đi, không quên mỗi bước lại quay đầu ba lần nháy mắt với tiểu lang quân, còn lại vài người bị khí thế của Thư Vô Khích lấn át, có mắt cũng không dám nhìn, nghẹn giọng dẫn hai người bọn họ lên phòng.

Đương nhiên là các nàng không nhìn thấy khuôn mặt thiên tiên so sánh còn phải hổ thẹn của Thư Vô Khích, chỉ là cảm thấy người này quá hung dữ, đối với nhiều cô nương mềm mại thế mà vẫn lãnh đạm.

Các cô nương chốn này tướng mạo vóc người đều là trong ngàn chọn một, nào đã phải chịu nỗi tủi như vậy.

Trả chút tiền, hai người Thư Vô Khích và Lộ Tiểu Thiền cùng nhau vào phòng. Trong lúc bưng rượu và thức ăn lên, mấy cô nương đều tự giác tránh đi. Bọn họ vốn đối với Lộ Tiểu Thiền da trắng thịt mềm có vài phần hứng thú, vừa thấy Thư Vô Khích bên cạnh y không biết sao lạnh hơn, bọn họ lại nổi da gà.

Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Đám phấn son vội vàng xuống lầu, tụ tập cùng một chỗ mồm năm miệng mười tán chuyện một lúc rồi tự mình tản ra, đến mấy bàn khác tiếp khách.

——

Lộ Tiểu Thiền thực sự thích cái bàn lớn ngoài kia.

Tuy rằng điều kiện trong phòng, đồ ăn và rượu tốt hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng dở cái là không náo nhiệt. Vốn định đến góp vui, kết quả lại bị nhốt ở trong phòng này.

Chốc chốc y lại trộm liếc nhìn Thư Vô Khích ở bên kia.

Thư Vô Khích lạnh mặt dùng bữa, vẫn không biểu cảm gì như cũ. Chẳng qua giống như cảm giác được ánh mắt Lộ Tiểu Thiền nhìn mình, hơi ngẩng đầu.

"Nhìn cái gì?"

Lộ Tiểu Thiền vội vàng gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng, nhai nhai rồi nuốt, cho dù có muốn cũng không dám nói ra chuyện đi ghép bàn, mặt tươi như hoa nói: "Nhìn ngươi đẹp trai!"

Thư Vô Khích không nhúc nhích, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Thiền.

Hắn đột nhiên nói: "Bên dưới lắm miệng nhiều người, khó kiểm soát tình cảnh, không nên xuống góp vui."

Lộ Tiểu Thiền thấy tâm tư bị người ta đoán trúng, cười cười gãi chóp mũi: "Được, được. Vô Khích ca ca nói không đi thì không đi, coi như chúng ta đến thuê một phòng chơi."

"Ừm."

Nói thì nói vậy, hẳn là đồng ý, Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhắc lại nữa. Ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy nhàm chán, thế là y đưa tay cầm lấy bình rượu được mang vào. Vừa mới mở nút vải, một mùi rượu thơm đến phát ngấy lập tức tỏa ra dọc theo mép vò.

Thư Vô Khích ngừng động tác lại, nhíu mày.

Lộ Tiểu Thiền còn chưa nghĩ được gì, chỉ cảm thấy mùi rượu này không bình thường, thế nhưng nơi đây cái gì cũng có mùi này, cho nên cũng không có gì quá kỳ quặc. Y tự rót cho mình một ly, đang định đưa tay rót cho Thư Vô Khích một ly thì bị người ta chặn lại.

Người tên Thư Vô Khích này vừa cầu kỳ lại còn kén chọn, sau khi Lộ Tiểu Thiền bị từ chối cũng không thử lần hai, hậm hực rút tay lại, cầm cái ly trước mặt mình lên nhấp một ngụm.

Không chỉ có mùi ngậy mà khi uống vào cũng có vị ngấy, trong rượu lại có mùi vị không giống rượu. Y uống một ngụm không nếm ra được, chép miệng lại nhấp thêm một ngụm nữa, cuối cùng ngửa hẳn đầu ra nốc.

Thư Vô Khích nhìn y, đang muốn mở miệng, kết quả nhìn thấy yết hầu Lộ Tiểu Thiền lăn lên lộn xuống, lại trầm mặt không nói lời nào.

"Làm sao thế?" Lộ Tiểu Thiền vừa nghiêng đầu đã chú ý tới ánh mắt Thư Vô Khích, phát hiện trong đôi mắt kia tựa hồ có thứ gì đó toát ra, "Cằm ta bị thủng sao?"

Y đưa tay sờ một cái, sạch sẽ khô ráo, không có lỗ.

Thư Vô Khích vẫn nhìn y không chớp mắt, ánh mắt kia quá mức lộ liễu. Nhìn đến mức Lộ Tiểu Thiền thấy trên mặt hơi nóng, y đưa tay gãi vành tai một cách mất tự nhiên, cảm giác như hơi nóng thiêu đốt đến tận đầu ngón tay.

Y cũng không quá để ý, còn tưởng là men rượu dâng lên. Hơn hết là lúc này lực chú ý của y đang dồn hết vào Thư Vô Khích: "Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì?"

Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của đối phương, Thư Vô Khích ngừng một lát, cuối cùng mở miệng: "Ngươi nóng quá."

Không ngờ người này lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, thế nhưng đầu óc Lộ Tiểu Thiền không hiểu sao lại chậm mất một nhịp, không trả lời ngay mà tiếp thu một lúc mới lấy lại tinh thần trả lời: "Hình như là... có hơi, có phải căn phòng này quá ngột ngạt không?"

"Cũng tạm." Thư Vô Khích đột nhiên đứng dậy, bắt đầu cởi thắt lưng.

Lộ Tiểu Thiền mặt càng ngày càng đỏ: "?"

Lúc này cuối cùng y cũng phát hiện cái nóng kỳ lạ, cho dù trong phòng có ngột ngạt đến đâu cũng không thể khiến người ta nóng đến mức say nắng chứ? Hơn nữa lúc trước Lộ Tiểu Thiền bị say nắng cũng không khó chịu như vậy, cảm giác toàn thân đều căng đến khó chịu. Vừa thấy Thư Vô Khích đứng dậy, y cũng lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, còn chưa kịp bước một bước, thân thể chao đảo, rõ ràng là sắp ngã xuống.

Thư Vô Khích tiến lên một bước, đỡ y trước khi y ngã xuống sàn, trở tay đẩy người lên giường.

Lộ Tiểu Thiền cảm nhận cảm giác không ổn lan khắp người y, nhưng đã quá muộn, đầu óc tứ chi đều mềm nhũn, thậm chí ngay cả sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có. Y cố sức mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mơ hồ có một bóng người, giống như đang cởi quần áo.

Toàn thân đều không có sức từ đầu đến chân, ngay cả thanh âm cũng mang theo mấy phần mềm mại nũng nịu: "Vô Khích ca ca... ?"

"Ừm." Thư Vô Khích đúng mực đáp lời, nhưng lại nhanh chóng cởi áo ngoài, nâng một chân lên đè lên bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, "Rượu vừa rồi có vấn đề. Ta vốn định nói, nhưng ngươi đã uống rồi."

Lộ Tiểu Thiền không nghe rõ hắn nói gì, chỉ miễn cưỡng nghe được mấy từ, sau đó đầu óc không tỉnh táo lắm nghĩ hai lượt mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trong rượu có... có độc...

Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương vì không sống được bao lâu nữa, Lộ Tiểu Thiền tức thì tức cảnh sinh tình, gần như muốn thở dài tại chỗ, lại cảm thấy ấm ức trong lòng. Còn chưa kịp gia nhập cuộc vui đã bị người hạ độc đến chết.

Y không nhận ra là, hốc mắt vốn hơi ửng hồng kia bởi vì y suy nghĩ lung tung một hồi mà từ từ trở nên đỏ bừng...

Thư Vô Khích nhìn thấy.

Tuy rằng hắn không biết Lộ Tiểu Thiền nghĩ cái gì trong lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhất định là y hiểu sai, vậy nên y mới cau mày mím môi làm ra vẻ tráng sĩ một đi không trở lại, thậm chí không nhìn thẳng vào mắt mình.

Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền vốn vừa lớn vừa sáng, lúc này cho dù gắng mở ra cũng không ngăn được đôi đồng tử lấp lánh ở dưới. Mà bởi vì nóng sốt nên ngậm nước, cảm giác ướt át, lại không rơi xuống mà treo ở trên mí mắt, lấp lánh trêu người.

Giống như ném một viên đá nhỏ vào trong hồ băng, thoáng cái đục ra một cái lỗ nhỏ, sóng nước ở dưới lớp băng mỏng trải ra, lan đến cực xa.

Hắn suy nghĩ một chút, có thể tưởng tượng được đầu bếp ở nơi này là loại người gì, hoặc là có người âm thầm gây hoạ. Cố ý đưa loại rượu này vào phòng bọn họ cũng phù hợp với bản chất của nơi này, nhưng hắn thấy rượu trên hầu hết các bàn đều không bình thường, có lẽ là từ một mẻ.

Nhưng chỉ là thuốc nhân gian mà thôi, đối với người bình thường có tác dụng, đối với bọn họ hẳn là không ảnh hưởng nhiều.

Hắn cúi đầu nhìn Lộ Tiểu Thiền đang được hắn ôm trong lòng. Đối phương vừa nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng lan đến cổ, hơi nóng theo vào trong quần áo.

Lộ Tiểu Thiền vốn xuất thân y thánh, tốt xấu gì cũng có khả năng kháng thuốc trong người. Chưa kể chỉ là thuốc rởm chế bừa ở nhân gian, căn bản không thành uy hiếp, sau khi dược tính phản ứng với cơ thể xong, phỏng chừng sẽ ổn.

Nhưng Thư Vô Khích cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hắn cái gì cũng có thể nhịn, lại không nhịn được Lộ Tiểu Thiền ở trước mặt hắn lộ ra vẻ mặt này, rõ ràng biết là y không cố ý.

Cảm giác tê dại vì áp chế và chống lại dược lực trong người va vào nhau, Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn co người lại. Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vươn tới đè cánh tay y lại, dễ dàng khống chế y, sau đó một bàn tay khác đỡ lấy gáy y.

Nhiệt độ lòng bàn tay và nhiệt độ thân thể chênh lệch quá lớn, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên run rẩy một cái, thân thể lại nhũn ra, nương theo động tác Thư Vô Khích nâng cổ y ngẩng đầu lên, mồ hôi túa ra trên trán đã thấm ướt hai bên tóc mai khiến cả khuôn mặt y đều đỏ bừng.

Cũng tốt, may là đã thuê một phòng.

Y cảm giác được sự mềm mại lành lạnh bao phủ lấy miệng mình. Thư Vô Khích cởi quần áo của y trong nụ hôn nhẹ nhàng, giống như là bóc lớp giấy dầu bên ngoài bánh hấp, lộ ra điểm tâm nóng hổi bên dưới, mùi thơm trong nháy mắt tràn ra bốn phía.

Không chút nghĩ ngợi, Thư Vô Khích đưa lưỡi vào hôn sâu, hôn đến khi y rên rỉ không ngừng mới buông tha, gặm cắn khắp mặt y. Thế nhưng người hắn quanh năm suốt tháng toàn là băng, Lộ Tiểu Thiền nóng đến không chịu nổi, lại bị hắn trêu chọc như vậy, lập tức cuộn người lại.

Thư Vô Khích dứt khoát kéo y phục của y lên, quấn vài cái, trói tay y.

Lúc này Lộ Tiểu Thiền vẫn còn một chút ý thức, không đến mức thả hồn bay xa, chỉ là không hoạt bát vui vẻ như lúc tỉnh táo. Y mở mắt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm người trên người trong chốc lát, lại động đậy cánh tay, lúc này mới phát hiện là mình bị trói.

"Ưm? Vô Khích ca ca..."

"Đừng nhúc nhích." Thư Vô Khích trầm mặt, "Chốc nữa là ổn rồi."

——

Ngoài miệng nói là một chốc, hiện tại không biết đã qua bao lâu, Lộ Tiểu Thiền cố gắng tập trung tinh thần nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại.

Mồ hôi gần như thấm ướt cả người y, mấy sợi tóc tán loạn dán vào bên môi, cũng bị nước bọt không nuốt xuống được dính lại.

Y đột nhiên không rõ tình hình hiện tại.

Y chỉ biết Thư Vô Khích không ngừng hôn y, giống như là muốn hút mật ong ra từ trong miệng y, hôn đến mức cả người y đều nóng bừng. Trong miệng phát ra tiếng thở dốc khẽ khàng, loáng thoáng nghe vài tiếng, y không thể tin được đó là giọng của mình.

Thư Vô Khích hình như còn rất hài lòng với việc này, hai tay hắn cũng được thân thể y sưởi ấm, chạm vào có hơi mát lạnh, thoải mái một mạch đả thông huyết quản khắp người.

... Không phải tới ké cơm uống rượu sao, sao lại... ?

Ồ, rượu có độc.

Vậy bây giờ y đã chết? Còn sắp phi thăng thành tiên một chuyến với Vô Khích ca ca??

Cái gọi là tử hình trước... xuỳ xuỳ xuỳ, còn chưa chết ư?

Lần này mới tỉnh hoàn toàn, Lộ Tiểu Thiền bị sức nóng trong thân thể còn chưa hoàn toàn tiêu tan dọa tới mức run lên, vội vàng ôm chặt người Thư Vô Khích.

"... Tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi! À... Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"

Thư Vô Khích không nói gì nữa, hình như không quá để ý chuyện y có tỉnh táo hay không.

Giống như trạng thái lúc không tỉnh táo cũng không tệ lắm...

Lộ Tiểu Thiền đương nhiên không biết vừa rồi trông mình ra sao, thì thầm vào tai người ta gọi ca ca thế nào, rồi lại vặn eo lưng lau nước mắt ra làm sao, nhìn người ta bằng đôi mắt ngấn nước như thế nào... vừa quyến rũ vừa kìm nén, cho dù định lực của Thư Vô Khích có mạnh đến đâu cũng không nhịn được tình dục ngập trời.

Thế là làm y.

Bởi vì dược tính trong thân thể đã tan, hơn nữa cộng thêm việc Thư Vô Khích cũng giúp đỡ khơi thông, nhiệt lượng nhanh chóng tiêu tan. Trong lúc đó Thư Vô Khích vẫn nhẫn nhịn, chỉ có Lộ Tiểu Thiền khóc tới cao trào vài lần, về sau cũng không ra được cái gì nữa còn lắc eo đòi thêm.

Lộ Tiểu Thiền vẫn còn một chút ký ức vụn vặt, lúc này nhớ lại hết, khuôn mặt còn đang đỏ bừng lập tức càng đỏ hơn!

Tình dục vẫn còn dư vị —— chi bằng nói là chưa tiêu tán thì đúng hơn, Thư Vô Khích lại một lần nữa đâm vào, làm đầu óc y trống rỗng, rên khẽ một tiếng.

Thư Vô Khích cũng thở hổn hển, động tác không ngừng, nâng mí mắt cũng đã ướt lên: "Lần sau không nên uống lung tung những thứ này."

Lộ Tiểu Thiền đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trong bụng mình nóng ran, không thể nói là đau, thậm chí còn có chút thoải mái... Không đúng không đúng, Thư Vô Khích đang hỏi y trả lời sao. Hơn nửa ngày sau y mới nghĩ tới, nghĩ thầm lần này mình chịu thiệt thòi lớn như vậy, lần sau đánh chết y cũng không dám.

"Không uống... Không uống, còn uống nữa thì ta là chó con..."

"Ai mà nghĩ tới... A, mấy... ưm, a... Mấy tỷ tỷ này... Hức!"

Thư Vô Khích không muốn cho y nhắc tới những cô nương kia, một bên cân nhắc làm sao để hắn cho nổ tung tòa nhà này, một bên cúi người hôn Lộ Tiểu Thiền.

Nửa câu còn lại buộc phải nuốt ngược vào trong bụng.

Lộ Tiểu Thiền rất oan ức, sao vậy chứ! Ta mắng chửi các nàng không được sao!

Người bị hại là ta được chưa!

Lộ Tiểu Thiền rất ấm ức, nhưng y nói không nên lời.

Cứ như vậy bị Thư Vô Khích lăn qua lăn lại không biết bao lâu, ngay cả tiếng phụ nữ gọi giường từ cửa bên cạnh cũng gần như tắt ngấm. Lộ Tiểu Thiền mặt đỏ tai hồng, dư vị của những thanh âm kia còn văng vẳng bên tai y, đúng là làm cho người ta chịu không nổi.

Nhưng Thư Vô Khích làm như không nghe thấy, động tác càng lúc càng tàn nhẫn, cuối cùng lúc bắn vào trong bụng y sắc mặt trở nên hơi căng thẳng, mi tâm nhíu lại một chút, đến khi Lộ Tiểu Thiền nóng đến run rẩy sau đó mới khôi phục.

Sau đó vùi đầu xuống hôn y.

Nụ hôn cuối cùng thường mang theo ý an ủi, lần này lại càng như vậy, dịu dàng giống như muốn Lộ Tiểu Thiền tan ra, không ngừng càn quét khoang miệng y đến đến tê dại mới buông ra, lại liếm khóe môi y.

Lộ Tiểu Thiền thừa dịp nhấc mắt, đáng thương nhìn hắn.

"Ta rất khó chịu, khắp người ta đều đau, ta đi không nổi."

"Ừm, ta cõng ngươi."

"Trọng điểm của ta là hai câu đầu!" Lộ Tiểu Thiền tức giận không thôi.

Thư Vô Khích đột nhiên lộ ra một nụ cười, tiếp theo lấy sức còn lại nhéo tay Lộ Tiểu Thiền, sau đó cánh tay vòng qua khoảng trống giữa lưng và giường của y, trực tiếp ôm y vào lòng.

"Hôn thêm một chút sẽ không đau nữa."

Cũng không biết là ai chiếm được hời mà còn ra vẻ, thơm thơm hôn hít hồi lâu mới thấy xấu hổ, nhưng không đẩy ra được, đẩy hai cái lại thôi, ngoan ngoãn chấp nhận dỗ dành độc đáo này.

"... Cõng ta đi."

—Fin.

P/s: Cảm ơn Kumo đã edit fic tặng Muối, love Kumo siêu siêu nhiều  :''>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro