5. Nỗi lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết yêu là như thế, phải biết hy sinh, phải biết cố gắng tạo niềm tin, phải biết kìm nén vào trong và xem nó như vô hình. Không được suy nghĩ gì lung tung mất đi niềm tin về tình cảm và hãy vượt qua cái quan trọng nhất là thời gian. Nhưng thời gian chờ anh là rất dài, có thể là vô tận, là rất lâu. Bởi tôi không hề biết anh đang làm gì đang ở đâu.
Tôi tự nhủ với bản thân hãy bỏ đi cái thói quen ngày nào cũng cầm điện thoại rồi hy vọng, một tin nhắn của một người mà hằng ngày tôi chờ mong. Có lẽ tôi ngốc, ừ thì tôi rất ngốc. Khi yêu ai chẳng như vậy, điều đó làm tim tôi đau vạn lần. Hết nước mắt tới nụ cười cứ thay phiên nhau ngày một nhiều. Tôi biết anh còn phải học, còn nhiều điều anh cần phải làm, có thể dù chút nhỏ nhoi nhưng mỗi buỗi sáng nhận một tin nhắn của anh tôi có vui cả ngày rồi... ..
P/s: Tâm sự một cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro