Chương 15 - Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Nguy cơ lần đầu xuất hiện 2

Mộ Thần tùy ý lên tiếng, lúc sau liền lẳng lặng mà lái xe, đem xe tiến vào đường xi măng trong khi Long Hiên cũng chỉ là thản nhiên nói một câu: "Rẽ trái, phía trước cửa hàng bán hoa đấy."

Mộ Thần theo Long Hiên nói, đem xe chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe. Mới vừa dừng được Mộ Thần liền quay đầu đi, nhìn Long Hiên khó hiểu hỏi: "Đến cửa hàng bán hoa làm gì?"

"Ở đó có dụng cụ để nuôi trồng Thiên Sơn Tuyết Liên." Long Hiên vừa đi vừa nói...

"Cậu làm sao biết được? Hơn nữa, người ta có thể để hớ cho cậu biết sao?"

Mộ Thần theo Long Hiên bước vào cửa hàng, nhất thời mùi hoa ập vào mũi. Nhìn qua nhìn lại thấy những đóa hoa tươi đẹp run rẩy, loạng choạng, lá cây bên trên trong suốt bọt nước, không mang bộ dáng yếu đuối, có một chút thú vị.

"Ông chủ." Một người cầm bình tưới, mặc áo lam trắng đứng trước mặt Long Hiên khom người ân cần chào hỏi.

"Vất vả rồi." Long Hiên ngọt ngào cười đáp lại nữ nhân viên kia, làm cho người ta trong lòng cũng nhất thời nở hoa.

Bên kia, Mộ Thần dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Long Hiên, giống như mình vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh, không thể tin được nơi đây là cửa hàng bán hoa của cậu, nhưng vừa rồi quả thực đã xác nhận đây là sự thật, người nhân viên ấy gọi Long Hiên là ông chủ.

"Ông chủ, bên ngoài có người gây rối." Một người bảo vệ vội vàng vào thông báo cho Long Hiên, cậu nghi hoặc một chút, nhưng vẫn ngay lập tức xoay người đi ra phía ngoài. Long Hiên cùng Mộ Thần ở trong cửa hàng đi ra, bảo mấy bảo vệ lui xuống.

"Là những người lúc nãy." Mộ Thần nhìn tình huống trước mặt sau hướng Long Hiên nói nhỏ.

"Tôi biết". Long Hiên bình tĩnh đáp.

Hơn mười chiếc xe máy dựng trước cửa hàng, trên xe là những người không ngừng kêu gào tuy nhiên lại không nói ra được nguyên do vì sao đến đây. Trong đó một chiếc xe dừng lại trước mặt Long Hiên, cầm lái là một người mặc y phục đen, trên người là hình xăm hơn phân nữa đã bị che khuất, tuy vậy vẫn có thể nhận ra đó là một ngọn lửa giữa ngực tản ra theo bốn phía, khuếch tán đến bả vai cùng cánh tay. Phía sau là một nam nhân tay cầm trường đao hướng Long Hiên nói: "Tiểu tử, cửa hàng này là mới mở, sao còn không nộp hộ phí?"

Đối mặt với trường hợp này, Long Hiên tỏ ra không ngần ngại cao giọng: "Bảo hộ phí, buồn cười, ta đường là Long thất thiếu gia, việc gì cần các ngươi bảo hộ?"

Long Hiên từng bước tiến về phía trước, đón hắn là trường đao, nâng đầu nói: "Ngươi chính là Long thất thiếu gia?" Ở trên xe có vài người đồng thời quay đầu nhìn về Long Hiên.

"Đúng vậy." Long Hiên điềm tĩnh giữ giọng điệu như cũ.

Một bên Mộ Thần cũng tức giận, vài lần lôi kéo tiểu Hiên đều không có kết quả, bảo vệ trước người hắn cũng bị hắn cho lui, đành phải gắt gao mà trợ giúp phía sau.

"Ha." Người trên xe cười lạnh một tiếng, "Cho dù là Long thất thiếu gia cũng phải tuân thủ phép tắc. Đây là địa bàn Hỏa bang, nghĩ muốn sống yên ổn liền giao nộp phí bảo hộ đi."

Long Hiên cũng không muốn cùng những người này tiếp tục dây dưa, xoay người hướng bên trong vừa đi vừa nói: "Ta nghĩ chúng ta có thể bảo hộ chính mình."

Người trên xe nở một nụ cười nham hiểm: "Không giao phải không? Các anh em, phá đi, tiện thể mời Long thất thiếu gia về uống trà."

Nói xong hơn mười chiếc xe máy đồng thời tăng ga sau dừng thành một hàng, những người trên xe cùng xuống, đều mặc y phục màu đen ba mươi người đứng cùng nhau đồng loạt làm cho mọi người cảm thấy chấn động. Trong cửa hàng bảo vệ ra nghinh tiếp, nhưng bởi vì trên tay không có vũ khí nên toàn bộ đều thua, tất cả nữ nhân viên sợ đến mức trốn vào trong cửa hàng, Long Hiên vì bảo vệ cho cửa hàng không bị hư hỏng, nháy mắt ý bảo vệ đóng cửa hàng, sau đó liền cùng Mộ Thần cùng nhau nghênh đón. Long Hiên, Mộ Thần bị vây giữa bọn người mặc áo đen, nam nhân mang hình xăm đứng ra nói: "Thất thiếu gia vẫn là ngoan ngoãn theo chúng ta đi, để tránh cho da thịt phải chịu đau khổ."

Long Hiên lúc này cuối cùng cũng tỉnh ngộ, bảo hộ phí chẳng qua là cái cớ, mục đích chính chẳng qua là bắt cóc. Long Hiên cười, ghé vào tai Mộ Thần nói: "Thật không may, lần đầu tiên cậu đi cùng tôi lại gặp phải loại sự tình này."

Mộ Thần cũng cười nói: "Không sao, ngay từ lần đầu gặp cậu, tôi cũng đã nghĩ cùng cậu ở chung một chỗ sẽ không xảy ra chuyện gì tốt."

"Các ngươi đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Nam nhân có hình xăm bị lời nói đùa của Long Hiên cùng Mộ Thần chọc giận, hung hăng nói, tiếp theo liền ra hiệu một cái, ba mươi mấy nam nhân áo đen liền lập tức ùa lên.

Long Hiên cùng Mộ Thần mỗi người một bên mà đánh, bất chợt trường đao đón tới trên mặt Long Hiên, Long Hiên nghiêng người qua một bên, một tay bắt lấy đao thủ, nắm tay cùng cổ tay chuyển động, lập tức nảy sinh cốt cách cùng thanh âm va chạm, một chân hướng người nọ đá ra sau một cái, đau đến nỗi người nọ phải rụt lại trên mặt đất.

Mới vừa giải quyết xong, một phen đoản đao lại đâm thẳng bên hông, Long Hiên vừa nhấc chân đá văng ra, có rất nhiều tên vô lại khốn nạn bất chấp đạo lí mà dùng mũi chân đá vào người hắn, cố gắng nhìn Mộ Thần một chút.

Lúc này Mộ Thần một mình dùng chân nhảy lên đá liền ba người, giống như đang ở trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất sau quay người lại thủ, đem dao trong tay mọi người đều đánh rớt.

"Cũng tạm được." Long Hiên cùng Mộ Thần lại đứng tựa lưng vào nhau.

"Đó là quyền đạo hắc mang."

"Phải." Long Hiên khinh thường, nhưng bộ dáng mệt đến không kịp thở cũng thật sự nói không nên lời.

"Nhìn cậu đi, mới một hồi liền mệt như vậy." Mộ Thần thật sự lo lắng cho thể lực Long Hiên.

Long Hiên thở gấp nói: "Bọn họ người nhiều như vậy, làm sao bây giờ?"

"Đánh thôi, chứ như vậy có thể làm gì bây giờ." Mộ Thần hùng hổ nói, vẻ mặt cũng rất điềm tĩnh.

"Không được, cứ tiếp tục như vậy hai chúng ta thế nào cũng bị bắt. Cậu đi trước, sau đó kêu đại ca quay lại cứu tôi." Long Hiên cũng không nghĩ sẽ đem Mộ Thần dụ dỗ.

"Không được, tôi sẽ không để cậu lại một mình."

"Thật là..." Long Hiên còn chưa nói xong, bọn họ đã muốn công kích lần nữa, Long Hiên vốn đã thở hổn hển không kiên trì được lâu, phía sau lưng liền hung hăng trúng một cước, sau khi đứng lên đã bị trường đao kề trên cổ.

"Tiểu Hiên!" Mộ Thần vừa mới nhấc chân đá văng một người, nhìn đến Long Hiên bị đao đặt ở trên cổ liền sợ hãi kêu một tiếng.

"Đi đi, nhanh lên." Long Hiên dùng hết chút khí lực cuối cùng hét to.

Mộ Thần một quyền đánh ngã người bên kia, hướng Long Hiên trịnh trọng nói: "Tin tưởng tôi, chờ tôi."

Sau đó liền nhanh chóng phá vỡ vòng vây, chạy lên khởi động động cơ, nhìn Long Hiên một cái rồi lái xe đi.

HẾT CHƯƠNG 15.

Chương 16: Vân Ảnh

Trong thâm sâu rừng trúc, cành lá xào xạc, gợi lên vẻ bí ẩn mà thanh nhã.

Con đường mòn biến mất ở chỗ sâu trong rừng, cuối đường mòn là một gian nhà gỗ, tấm biển nhỏ treo trước cửa loáng thoáng hiện ra hai chữ 'Vân Ảnh', một vài cây trúc ghé vào bên cửa sổ, theo gió nhẹ đong đưa.

Những cây trúc cao ngất, đỉnh thiên lập địa, tầng tầng bao xung quanh căn nhà gỗ, khiến nó dường như cô lập với thế giới bên ngoài.

"A Tứ, việc này nên xử trí như thế nào?" Trong nhà gỗ truyền ra âm thanh hiu quạnh, chắc không ai có thể đoán được thanh âm như vậy từ một thanh niên hai mươi mấy tuổi, mặc áo trắng cùng quần đen dài, mái tóc bị gió thổi nhẹ hơi dựng lên, mang thần thái động lòng người.

Người được gọi là a Tứ đứng ở phía sau thanh niên kia, nghe được câu hỏi liền quỳ một gối xuống đất nói: "Chủ nhân, ấn quy củ, phải chết." Không hề chứa tình cảm, câu trần thuật giống như nói chuyện phiếm, lại càng thêm ý nghĩa: quy củ chính là như vậy, không thể nào vượt qua.

"Một linh bảy, ngươi còn muốn nói gì không?" Thanh niên trong mắt lóe một tia hung ác.

Người quỳ trước mặt hắn, cúi người quỳ rạp trên mặt đất được xưng là Một linh bảy lạnh run , giống một con thú nhỏ bị thương, lại không ai thương tiếc.

"Nói cho ta biết, vì cái gì làm như vậy." Thanh niên bảo trì tư thế ngồi thoải mái, cầm lấy chén trà lẳng lặng phẩm trà.

"Chủ nhân, thuộc hạ —— thuộc hạ đáng chết, thỉnh chủ nhân ban thưởng thuộc hạ chết." Một linh bảy đứt quãng nói, hiển nhiên rất thống khổ.

"Không muốn nói sao?" Ngữ khí nghi vấn làm cho hai người còn lại đồng thời thể xác và tinh thần run lên.

"Thuộc hạ đáng chết." Cho dù là rất thống khổ, Một linh bảy vẫn là chịu đựng toàn thân đau đớn quy củ quỳ đến trước mặt chủ nhân.

Thanh niên a Tứ kia cũng không thích nhiều lời, vẫn đi theo chủ nhân bao lâu, a Tứ lại sao lại không biết chủ nhân lúc này có ý gì, liền nhẹ nhàng đứng lên, lấy từ trên người ra một cái điều khiển nhỏ bằng một phần ba bàn tay, nhưng không lập tức đè xuống cái nút, len lén quan sát sắc mặt chủ nhân, nói với người đang quỳ rạp: "Một linh bảy, cho dù ngươi không nói, mạng lưới tình báo của Vân Ảnh cũng lập tức có thể điều tra được, ngươi —"

Người thanh niên dùng ánh mắt lạnh như băng ngắt lời a Tứ, nói đúng một tiếng sau lại chăm chú thưởng trà.

A Tứ nhìn người quỳ rạp trên mặt đất rõ ràng run rẩy một chút, nhưng không thể không khom người nói: "Dạ, chủ nhân."

Đè xuống cái nút, ánh sáng màu đỏ bắn thẳng đến người kia, ánh sáng chiếu lên trên người trong nháy mắt, người đang quỳ trên mặt đất bắt đầu run rẩy, rốt cuộc quỳ không được, trực tiếp xoay người té trên mặt đất, từng trận co giật, lại cắn môi không phát ra âm thanh, dần dần, cơ thể bắt đầu co giật, thật sự nhịn không được đau nhức, "Aaa ——" Một thanh âm vang lên thấu tận trời, người đó từ từ bị lâm vào hôn mê bất tỉnh.

A Tứ hướng về phía người thanh niên, quỳ một chân xuống nói: "Chủ nhân." Sau đó lẳng lặng chờ phân phó.

"Nhiên, đứng lên đi." Thanh niên nhẹ giọng bảo.

"Chủ nhân." A Tứ cung kính đứng bên cạnh người thanh niên.

"Tức giận?" Chủ nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của a Tứ.

"A Tứ không dám."

Người thanh niên không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn.

"Kiệt, ngươi giết hắn cũng tốt hơn như vậy tra tấn hắn a." Bị chủ nhân như vậy nhìn, a Tứ cảm thấy áp bách, không tự giác đã mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Giết hắn? Vân Ảnh chỉ có hai trăm người, mỗi một người đều là chọn lựa từ cô nhi không cha không mẹ bồi dưỡng lên, nhưng hắn không phải, căn cứ vào tin tức mạng lưới tình báo truyền đến, mười năm sau khi gia nhập Vân Ảnh, hắn tìm được cha mẹ ruột.

"Kiệt, vì vậy ngươi không giết hắn?" A Tứ kinh ngạc nhìn chủ nhân, cũng chính là Long gia Nhị thiếu gia, Long Kiệt.

Long Kiệt, Vân Ảnh chủ nhân. Toàn bộ Vân Ảnh chỉ có hai trăm người, nhưng có thể nắm trong tay từng ngóc ngách thông tin, trong đó năm mươi người phụ trách tình báo, gần năm mươi người chuyên gia về máy tính, thông qua internet kỹ thuật cao mà hành sự.

Mà đây chỉ là một phần nhỏ, 'xạ tuyến' mới là vũ khí quan trọng nhất, trong đó chia làm 7 màu cầu vồng, ngoài 7 màu này còn có một loại gọi là 'tử vong xạ tuyến'. 'Tử vong xạ tuyến' trên dưới Vân Ảnh chỉ có Long Kiệt cùng vài người thân cận nhất nắm giữ.

Người ngoài cũng không có ai biết Vân Ảnh rốt cuộc là cái dạng tổ chức gì.

Sát thủ tổ chức, có thể nói không phải, kẻ bọn họ giết đều là không chuyện ác nào không làm, chỉ cần ngươi có biện pháp liên hệ với Vân Ảnh, bàn được giá là có thể mời bọn họ ra tay giết người.

Nhưng muốn liên hệ với Vân Ảnh, chẳng khác nào mò kim đáy bể, hai trăm người phân tán khắp thế giới, cuộc sống như người thường, cho dù nhận được nhiệm vụ cũng không cần tốn nhiều sức liền có thể hoàn thành.

Người của Vân Ảnh luôn có yêu cầu nghiêm khắc, thông qua sàng lọc cẩn thận mới có thể gia nhập, hai trăm người này con số không bao giờ thay đổi, vì gia nhập Vân Ảnh trừ phi là chết, nếu không cũng sẽ không có đường lui, mà nếu có ai đó chết sẽ lập tức bổ sung người mới. Thành viên cho tới bây giờ đều là dùng số thứ tự mà gọi, từ một đến hai trăm. Cấp bậc phân rõ ràng, nắm giữ quyền sinh sát trong tổ chức cũng chỉ có năm người, là từ số năm trở về trước.

Người trên mặt đất chậm rãi thức tỉnh, chịu đau nhức quỳ gối trước Long Kiệt, thân thể vẫn co giật, yếu ớt mở miệng nói: "Xin chủ nhân ban thưởng thuộc hạ cái chết."

Long Kiệt lạnh như băng: "A Tứ, đem hắn giam xuống hầm."

"Dạ, chủ nhân." Không chần chờ, a Tứ đưa tay di chuyển một cây gậy trúc, những cây trúc bên ngoài nhà tự động tách ra, mặt đá phiến khẽ nhúc nhích, mở ra một miệng hầm hình vuông.

Một linh bảy biết không thể thương lượng, tự giác đi vào tầng hầm. A Tứ lại đem gậy trúc di về đúng chỗ, lá trúc đụng nhau phát ra âm thanh xào xạc rồi lại khôi phục sự u tĩnh vốn có.

"Nhiên, cùng ta đi ra ngoài một chuyến."

"Dạ, chủ ——"

Long Kiệt quay đầu lại nhìn thoáng qua người phía sau, làm thanh âm của hắn nghẹn ở trong cổ họng.

"Lục Dịch Nhiên, nhớ kỹ cho tôi, ở trước mặt thành viên Vân Ảnh vẫn cần giữ chút quy củ, ở ngoài tổ chức chúng ta chính là huynh đệ.

Long Kiệt không gọi a Tứ, mà là kêu tên của hắn, ý nói chân chính đem hắn làm huynh đệ, mà không phải thuộc hạ.

"Đã biết, Kiệt, đi thôi." Dịch Nhiên đương nhiên biết tính tình Long Kiệt, nói thêm gì đi nữa sẽ không hay, liền cợt nhả theo hắn ra nhà gỗ, dọc theo đường mòn đi ra rừng rậm...

HẾT CHƯƠNG 16.

Chương 17: Huynh trưởng như Cha.

Ferrari đen chậm rãi tiến vào Long hinh viên, Long Kiệt đưa Dịch Nhiên về phòng mình, thay một bộ quần áo thoải mái, nói: "Nhiên, ở trong phòng đợi một lúc, tôi đi gặp đại ca."

Đây không phải lần đầu tiên Lục Dịch Nhiên tới Long hinh viên, cũng đã gặp Long Tuấn vài lần.

Lần đầu tiên nhìn thấy Long Tuấn, Dịch Nhiên cho rằng Long Tuấn là ca ca tốt nhất trên thế giới, hận không thể có một ca ca bình dị gần gũi, ôn nhu đẹp trai như vậy.

Lần thứ hai nhìn thấy Long Tuấn, khí thế không giận mà uy khiến hắn sùng bái.

Lần thứ ba nhìn thấy Long Tuấn, là lúc đang bắt Long Kiệt quỳ mấy tiếng đồng hồ, khiến hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn thiên sứ đối với Long Tuấn.

"Ta cùng ngươi đi." Âm thầm cảm thấy được có việc phát sinh, Lục Dịch Nhiên nhìn Long Kiệt kiên định nói.

"Không được." So với Dịch Nhiên càng thêm cứng rắn.

"Kiệt!" Lục Dịch Nhiên gắt gao nhìn Long Kiệt.

Long Kiệt khống chế không được, nở nụ cười một chút: "Ta đi gặp đại ca, ngươi nghĩ rằng phải đi lên núi đao hay là xuống biển lửa a?"

"Lên núi đao xuống biển lửa ta cùng ngươi đi, gặp đại ca ngươi ta càng cùng ngươi đi."

"Đại ca của ta không đáng sợ như vậy." Long Kiệt nói xong câu đó lại cảm thấy được có chút trái lương tâm.

"Đại ca ngươi quả thật không đáng sợ, mà là quá đáng sợ."

"A Tứ."

Long Kiệt không thể không xuất ra Vân Ảnh chủ nhân thân phận đến áp Lục Dịch Nhiên. Long Kiệt từ trước đến nay cũng không nguyện ý làm như vậy, đã xem hắn làm huynh đệ đâu thể dễ dàng mượn thân phận này đến áp hắn, trừ phi bất đắc dĩ, mà Lục Dịch Nhiên cùng Long Kiệt quan hệ mặc dù tốt, nhưng là vẫn biết đúng mực, vô luận là trong tình huống nào, đều sẽ không khinh thường chủ nhân uy nghiêm.

"Chủ nhân." Dịch Nhiên phản xạ có điều kiện quỳ một gối, đầu hơi thấp rủ xuống trả lời.

"Không có ta cho phép không được rời đi." Long Kiệt xuất ra chủ nhân tư thái mệnh lệnh.

"Dạ." Lục Dịch Nhiên không có lựa chọn nào khác, miễn cưỡng trả lời.

Long Kiệt có được câu trả lời thuyết phục, đi đến thư phòng Long Tuấn, kiên định nện bước có ý tứ hàm xúc thấy chết không sờn. Đại ca đem chuyện này giao cho mình, còn có kia một ngàn đằng trượng, ám chỉ đã biết gì, đang chờ chính mình giải thích.

Nhưng mà nên nói như thế nào đây? Nhìn ngôn ngữ cùng hành vi có thể biết đại ca không thích tác phong làm việc của Vân Ảnh, lại bình luận lãng phí nhân tài, coi thường khoa học kỹ thuật, khoác áo chính nghĩa đi phá hư thế giới hòa bình.

Nếu như nói mình và Vân Ảnh có liên quan, nhẹ thì mấy tháng nằm trên giường không dậy nổi, nặng thì đuổi ra khỏi nhà.

Nghĩ đến đây Long Kiệt toàn thân giống như bị sét đánh, nếu như nói mình là Vân Ảnh chủ nhân, Long Kiệt thật sự không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Tuy rằng biết đại ca nhất định sẽ không đem mình đánh chết, nhưng có một loại cảm giác thống khổ so với chết còn đáng sợ hơn tên là 'sống không bằng chết'. Từ lúc Long Kiệt hai mươi tuổi trở đi, Long Tuấn rất ít phạt hắn, đó cũng là bởi vì hắn không phạm sai lầm gì lớn. Loại sợ hãi này đối với Long Kiệt mà nói đã nhiều năm không xuất hiện, bây giờ lại phát hiện ra mình không có một chút miễn dịch nào.

Cố nén sợ hãi đưa tay gõ cửa thư phòng, không khỏi bị âm thanh gõ cửa dọa đến.

"Tiến vào.

Long Kiệt đẩy cửa vào, vẫn duy trì bình tĩnh đi đến Long Tuấn trước mặt khom người nói: "Đại ca."

"Đã điều tra xong?" Long Tuấn buông công tác nhìn Long Kiệt.

"Ân."

"Có kiểu như vậy đáp lời sao?" Long Tuấn không ôn không hỏa hỏi một câu.

Long Kiệt liền biết đại ca đây là sắp nổi bão, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, tiêu chuẩn hồi đáp: "Dạ, Kiệt nhi đã điều tra xong."

"Nói đi." Long Tuấn hai tay đặt lên bàn chờ Long Kiệt.

"Đại ca hẳn là biết tổ chức Vân Ảnh."

"Ừ." Long Tuấn đáp nhẹ một tiếng.

"Đại ca, là Diêm Tâm thông đồng với thuộc hạ của Vân Ảnh, thông qua internet kỹ thuật để giả tạo giấy chứng nhận bán trao tay cho Kiều thị sau đó lại giả mạo tam đệ chống án, ý đồ tạo thành Thiên Long và Kiều thị trở mặt, nhân cơ hội đả kích Long đằng, mở rộng thế lực Hỏa bang." Long Kiệt một hơi nói xong.

"Diêm Tâm liên hệ được với Vân Ảnh sao?" Long Tuấn nghi hoặc hỏi lại.

"Đúng vậy, là do Diêm Tâm uy hiếp một thuộc hạ của Vân Ảnh." Long Kiệt không cần phải nghĩ ngợi liền trả lời, ở trước mặt Đại ca, suy tư đều phao lên chín tầng mây, cho dù có lưu lại, cũng là một chút không dám đùa bỡn.

"Từ đâu biết được?"

Long Kiệt đã sớm biết đại ca sẽ hỏi, cũng đã muốn bịa ra quá ngàn vạn loại đáp án, nhưng lúc này đối mặt với câu hỏi, đúng là không có cái nào dùng được. Dù sao sớm hay muộn đại ca đều sẽ biết, sao không hiện tại chính mình liền thẳng thắn, tranh thủ thái độ chủ động. Nghĩ thế Long Kiệt hai đầu gối rơi xuống đất, thẳng tắp quỳ.

Long Tuấn tất nhiên là hiểu được tiểu đệ, từ nhỏ thiên chi kiêu tử, vô luận làm chuyện gì đều cơ hồ có thể dùng hoàn mỹ hình dung, tính cách cũng trung dung, tựa như cầu thăng bằng, chỉ có ở trước mặt mình, mới giữ lại đơn thuần nhất nguyên thủy nhất.

"Nói đi, thừa dịp Ca bây giờ còn có kiên nhẫn." Long Tuấn để cây viết trong tay xuống, đem tấm tựa đến ghế trên nhìn Long Kiệt.

Long Kiệt nhìn vào mắt Long Tuấn, âm thầm nuốt một chút nước miếng, khống chế nhịp tim đập: "Đại ca." Long Kiệt nổi lên một hồi lâu rốt cục mở miệng nói: "Đại ca, Vân Ảnh là do Kiệt nhi lập ra."

Long Tuấn cho là mình nghe lầm, tựa bàn đứng lên nhìn Long Kiệt hỏi: "Đệ nói cái gì?"

Long Kiệt tâm đã sớm treo ở giữa không trung, làm sao trả lời câu hỏi của đại ca.

"Nói." Long Tuấn vỗ vào trên mặt bàn, tiếng vang dọa đến Long Kiệt.

"Đại ca, Kiệt nhi biết sai lầm rồi, Kiệt nhi biết sai lầm rồi~~~" Long Kiệt thật sự sợ hãi, chính là một mặt nhận sai, quỳ cũng không dám động.

Long Tuấn vốn cũng không sao kiên nhẫn, nghe được Long Kiệt nhận sai lại phiền lòng, biết sai lầm rồi, như vậy nhận sai có ích lợi gì, Vân Ảnh là dạng gì tổ chức?

Giết người không chớp mắt, coi thường mạng người, tuy rằng gần đây, Vân Ảnh bảo trì thái độ trung lập, nhưng hồi trước đó thì sao? Cường thủ hào đoạt, đại gian đại ác. Nga..., đệ hiện tại nói với ta Vân Ảnh là đệ sáng lập , đệ muốn ta này làm đại ca nghĩ như thế nào? Biết sai lầm rồi, sai ở nơi nào? Một câu trống trơn nhận sai là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

Long Kiệt cúi đầu quỳ, Long Tuấn thẳng tắp đứng ở phía trước, ánh mắt lạnh như băng ở trên người của hắn chạy, giống như có thể đem hắn nhìn thấu, lửa giận phát ra khiến không khí tăng lên vài độ. Long Kiệt giống như chìm trong biển lửa, mồ hôi đã muốn tuôn rơi chảy xuống.

Long Tuấn trầm mặc làm Long Kiệt sợ hãi lại tăng lên, một phút đồng hồ, hai phút, ba phút đồng hồ... Thời gian từng giây từng phút qua đi, đối Long Kiệt mà nói đây chính là tuyệt đối dày vò, trộm nâng một chút mí mắt nhìn thoáng qua Đại ca, cùng ánh mắt lạnh lùng của Long Tuấn đụng nhau, nội tâm yếu ớt trực tiếp giống bị đè nát, lại nuốt một chút nước miếng, cố lấy dũng khí yếu kêu một tiếng:

"Đại ca~~~"

"Hừ." Long Tuấn cười lạnh, âm điệu châm chọc, "Ngươi còn nhớ rõ ta là đại ca ngươi sao?"

Long Tuấn thật sự tức giận, nhiều ít mình cũng biết tiểu đệ có chút liên quan với Vân Ảnh, nhưng chưa từng nghĩ tới nó có thể là Vân Ảnh chủ nhân.

"Đại ca, đại ca~~~" Long Kiệt vội kêu, Đại ca chưa từng dùng loại ngữ khí này cùng mình nói chuyện.

Chờ thêm một hồi cũng không thấy Long Tuấn để ý tới mình, Long Kiệt cắn răng đứng dậy, đi đến góc tường, mở ngăn kéo, lấy ra đằng trượng đã lâu không sử dụng, đi đến Long Tuấn trước mặt quỳ xuống, giơ lên cao.

"Đại ca, Kiệt nhi biết sai lầm rồi, thỉnh đại ca trách phạt."

"Trách phạt? Hừ! Ta làm sao dám đối với chủ nhân tổ chức sát thủ trách phạt a?"

Nghe một câu nói kia, Long Kiệt nhất thời nước mắt trực tiếp tràn mi mà ra, không có run rẩy, không có tiếng khóc, chỉ là yên lặng mà chảy.

Long Kiệt đem đằng trượng nhét vào trong tay Long Tuấn, nặng nề nói: "Đại ca, Kiệt nhi xin ca đừng nói như vậy."

Long Tuấn tâm can cũng đâu phải làm từ sắt, nhìn tiểu đệ như thế, tim anh so với bất luận kẻ nào đều đau, cũng biết mình nói chuyện nặng lời, nhưng anh thật sự không thể tưởng được nó lừa gạt mình như thế.

"Quỳ tử tế, ai cho đệ khóc sướt mướt như vậy?"

Đối với Long Kiệt, Long Tuấn yêu cầu so với các đệ đệ khác còn muốn nghiêm khắc hơn vài lần, bởi vì, Long Kiệt là đệ đệ mình coi trọng nhất, cũng bởi vì, Long Kiệt là trợ thủ đắc lực nhất.

Long Kiệt lập tức quỳ càng thẳng, cũng cố nén không rơi nước mắt.

Long Tuấn cầm đằng trượng đi đến phía sau, đặt ở trên mông Long Kiệt, thông minh như cậu nào không biết đại ca ý tứ, cũng khó cãi lại quy củ. Nhưng hiện tại lớn như vậy, nói như thế nào cũng hai mươi bốn tuổi , hơn nữa cũng đã vài năm chưa làm qua động tác dọa người này, thật sự không có mặt mũi làm, đành phải cố ý xem nhẹ đại ca, quỳ càng thẳng hơn.

Long Tuấn rốt cuộc không có nhẫn nại, giơ lên đằng trượng liền đánh 'ba' một tiếng, đau tận xương cốt, mười thành lực đạo, đủ thấy tức giận trong lòng.

'ba' lại là một tiếng vang, trên cùng một vị trí.

Long Kiệt cố nén bất động, cậu hiểu được yêu cầu của đại ca, không thể động, không thể phát ra âm thanh, không thể làm động tác giảm đau, nắm tay lại cũng không được.

'ba, ba, ba —' liên tiếp vài phát đều dừng ở cùng vị trí cũ, một chút không lệch.

Không ai đếm đã đánh bao nhiêu, Long Kiệt thì đau đến không kịp đếm, mà đối với Long Tuấn, không theo quy củ thì trách phạt còn chưa tính bắt đầu, đếm cũng không có ý nghĩa.

Năm phút đồng hồ trôi qua, theo tốc độ thì ít nhất đã có mấy chục roi, mà lại chỉ có một vết thương. Trên chiếc quần trắng của Long Kiệt nếu tinh mắt có thể thấy lấm tấm chút màu đỏ.

Mỗi một khắc, thần kinh đều bị đau đớn ập đến, ngón tay thoáng khẽ nhúc nhích, muốn nắm tay để chịu đựng lại chung quy không dám động, thật sự đau đến nhịn không được, cậu đành phải mím môi, dùng răng nanh trộm cắn một chút thịt non trong miệng.

'hưu — ba –' quần trắng nổi rõ một vệt đỏ, không cần nhìn cũng biết miệng vết thương bị vỡ.

Trong miệng Long Kiệt cũng bị cắn đến chảy máu, cậu nâng ánh mắt ngập nước nhìn đại ca, phát hiện Long Tuấn chân mày đang nhíu, trong mắt tràn đầy thương tiếc. Sự áy náy dâng lên trong lòng cậu, nghẹn ngào nói không nên lời.

Long Tuấn lấy tay nâng lên cằm Long Kiệt: "Mở miệng ra."

Long Kiệt ngoan ngoãn ngẩng đầu hé miệng. Nhìn khoang miệng có chỗ ửng đỏ sấm huyết, Long Tuấn giận mắng: "Đệ đúng là đã đem quy củ của ta quên không còn một mảnh."

Long Kiệt trong lòng cũng không chịu nổi, tùy ý nước mắt chảy xuống, làm ướt gò má, cho dù chảy vào tai cũng không lấy tay lau.

Long Tuấn cầm khăn tay thay Long Kiệt lau khô nước mắt, hỏi: "Còn muốn không rõ sao?"

Long Kiệt cúi đầu trầm mặc.

"Nếu không muốn tuân thủ quy củ của ta cũng được, về sau không cần gọi ta đại ca. Ở trong mắt đệ cũng không có coi ta đây là đại ca đi."

Long Tuấn chậm rãi nói xong, anh thật sự đau lòng, đệ đệ mình tin tưởng nhất, coi trọng nhất, có thể gạt mình làm nhiều chuyện như vậy. Chính mình có chút hành vi ở trong mắt nó cũng thực buồn cười đi.

Long Kiệt quỳ sát tới bên người Long Tuấn, tay ôm vòng qua thắt lưng, nâng lên ánh mắt nhìn Long Tuấn nói: "Đại ca, Kiệt nhi biết sai lầm rồi, Kiệt nhi nghe lời, Kiệt nhi theo quy củ, đại ca đừng không quan tâm tới Kiệt nhi."

HẾT CHƯƠNG 17.

Chương 18: Tình bằng hữu, nghĩa huynh đệ.

Long Kiệt chần chờ định đứng lên cởi quần thì nghe được âm thanh ong ong chấn động, tiếp theo đó là tiếng chuông vang lên. Hóa ra di động Long Tuấn kêu, Long Kiệt cảm giác nhẹ lòng đi một chút, tay đặt bên hông buông xuống, đứng yên tại chỗ.

Long Tuấn liếc mắt một cái, đem đằng trượng đưa cho Long Kiệt rồi cầm di động lên nhìn, thấy trên màn hình lóe tên Kiều Mộ Ngạn: "Mộ Ngạn? ...Ân... Cái gì?" Long Tuấn có vẻ hoảng hốt, "Đã biết.....Được, ta lập tức đến." Long Tuấn vội vàng nói.

Chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi chưa đến một phút, sắc mặt Long Tuấn đã thay đổi mấy lần, vừa cúp máy liền bước ra cửa.

"Đại ca." Long Kiệt thấy Long Tuấn đã muốn tông cửa xông ra, cũng vội chịu đựng đau đuổi theo ra.

"Quỳ ở đây chờ ta trở lại." Long Tuấn không quay đầu lại trực tiếp đi xuống thang lầu.

Chuyện gì có thể làm cho Đại ca vội vã như vậy? Long Kiệt lập tức đem câu nói của Long Tuấn ném ra sau đầu, vội vàng đi trở về phòng của mình.

Mới mở cửa, Dịch Nhiên liền nói: "Kiệt, mạng lưới tình báo vừa mới truyền đến tin tức, tiểu thiếu gia bị Hỏa bang bắt cóc."

"Cái gì?" Long Kiệt liền hiểu được vì sao lúc nãy đại ca lại hốt hoảng như thế.

"Kiệt, ngươi bị thương?" Dịch Nhiên nhìn vết máu phía sau cậu.

"Không có việc gì." Long Kiệt tránh Dịch Nhiên, lấy quần đen đi thay sau đó kéo Dịch Nhiên chạy.

"Bôi thuốc trước đã." Dịch Nhiên một phen giữ chặt Long Kiệt.

"Không còn kịp rồi, đi thôi."

Dịch Nhiên cũng biết không lay chuyển được Long Kiệt, đành phải giành việc lái xe. Ô tô chạy như bay trên đường quốc lộ, Long Kiệt mở hộp thư tín liên lạc để theo dõi động thái.

"Số Mười báo cáo, tiểu thiếu gia bị nhốt ở trong thôn A, cách chủ nhân khoảng 30km, đại thiếu gia đã đến nơi, tại hiện trường còn có số Một trăm bảy lăm. Báo cáo xong."

"Nhiên, nhanh lên." Lục Dịch Nhiên chạy xe đến hơn 100km/h, Long Kiệt vẫn cảm thấy chậm, hận không thể lập tức đến bên đại ca.

Khi dừng xe, tiếng phanh kít như xé gió, Long Kiệt bất chấp đau đớn trên người, bước nhanh xuống xe, Dịch Nhiên cũng theo sát. Sau đó, hai người đi vào một gian nhà xưởng cũ, còn chưa bước vào, đã nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

"Long thiếu gia, Kiều thiếu gia, các ngươi đều là người thông minh, chuyện cho qua được thì cho qua, đến tai cảnh sát rồi, ai cũng rất khó coi phải không?" Tiếng nói đầy ngạo mạn, làm cho người nghe rất muốn đấm hắn một cái.

Long Kiệt cảm thấy vô cùng khó chịu, đây mới là bộ mặt thật bạn tốt của mình, Diêm Tâm sao? Vài năm bằng hữu, chả lẽ trước quyền thế lại không chịu được một chút thử nghiệm sao?

"Ngươi thả tiểu Hiên, cái gì cũng có thể thương lượng, chúng ta bàn chuyện với nhau, bắt một đứa bé tới làm gì?" Long Tuấn trấn tĩnh không hề bối rối.

"Hừ, nói thật dễ nghe, các ngươi đem tư liệu giao ra đây ta liền thả người."

"Tư liệu?" Long Tuấn cùng Mộ Ngạn nhìn nhau.

"Đừng giả vờ, tư liệu hacker, tư liệu về vụ kiện cùng với tư liệu về Vân Ảnh."

"Những tài liệu này không có trong tay chúng ta." Long Tuấn trấn định nói.

"Ít giả bộ đi, biết ai đây không?" Diêm Tâm đặt tay lên vai người mặt lạnh tanh bên cạnh, "Thành viên Vân Ảnh, hắn đưa tin tức chẳng lẽ còn sai?"

Người nọ chán ghét giãy khỏi tay Diêm Tâm đang khoác lên trên vai, người của Vân Ảnh, từ trước đến nay không thích cùng người khác tiếp xúc.

"Tư liệu đang nằm trong tay ta." Long Kiệt đạp cánh cửa mà vào. Cùng lúc có hơn mười khẩu súng đồng loạt đều chĩa về phía cửa.

Long Kiệt khinh thường cười, đi đến Long Tuấn cung kính kêu một tiếng, "Đại ca", thấy Long Tuấn mặt lạnh như băng hơi nghiêng ra sau liền thuận theo đứng ở phía sau.

"Đem Long tiểu thiếu gia mời lên đi." Diêm Tâm vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn đem tiểu Hiên đang bị trói chặt dẫn đi lên.

"Buông, buông, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Long Hiên thực cấp bách nhưng thanh âm không hoảng loạn.

Nhìn đến tiểu đệ không có việc gì, tảng đá tựa như ngàn cân treo sợi tóc trong lòng Long Tuấn cùng Long Kiệt rốt cục cũng rơi xuống đất.

"Tiểu Hiên, đại ca ở đây." Long Tuấn đơn giản an ủi.

Nghe được giọng nói của đại ca, Long Hiên lập tức đưa mắt tìm kiếm. Nhìn thấy Long Tuấn, ánh mắt ảm đạm trước lập tức sáng ngời, hướng đại ca nở nụ cười, muốn ôm ở trên người đại ca mà làm nũng. Bởi vì dù cho có việc gì, đại ca cũng sẽ ở bên cạnh bảo hộ mình. Thế nên, bất kể ở nơi đâu, bất kể là tình huống gì, bất kể nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần đại ca bên người, Long Hiên tin tưởng mình sẽ không có việc gì, bởi vì đại ca là nơi nương tựa, hảo bảo hộ hắn, hảo chiếu cố hắn.

"Diêm Tâm, mau thả tiểu Hiên." Long Kiệt nhìn Diêm Tâm nói.

"Long nhị thiếu gia, ngươi cũng không khỏi quá ngây thơ đi." Diêm Tâm cười.

"Diêm Tâm, chẳng lẽ tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta..." Long Kiệt không tin được mà hỏi Diêm Tâm.

"Bạn?" Thanh âm của Diêm Tâm cắt ngang lời Long Kiệt – "...cùng nhau từ trung học đến lớn, bất kể làm việc gì ngươi đều đứng nhất, cho dù ta có liều mạng cố gắng cũng chỉ là đôi mắt dõi theo phía sau. Mọi người đem ngươi tâng bốc lên tận trời, tuyệt nhiên không ai để ý đến ta."

"Diêm Tâm, ta thật sự không biết, không biết ngươi lại nghĩ như vậy. Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ cùng ngươi tranh cái gì." Long Kiệt nhìn thấy Diêm Tâm như vậy mà đau lòng. Chính mình cho tới bây giờ đều là đem Diêm Tâm trở thành bạn tốt. Cho tới bây giờ vẫn sẽ không nghĩ tới Diêm Tâm lại đối với mình như vậy. Chẳng lẽ ở cùng một chỗ thân thiết lâu nay là dốc lòng đem mình đánh bại, hoặc là cùng chính mình tranh vị trí sao? Long Kiệt không thể tin được, đúng ra là không muốn tin đây là sự thật.

"Đúng, ngươi cái gì cũng không tranh, nhưng lại cái gì cũng đều tranh." Diêm Tâm nhìn Long Kiện phẫn nộ nói.

"Diêm Tâm, ta chỉ biết ta là thật lòng xem ngươi là bạn, vĩnh viễn đều nhớ rõ ngươi từng nói với ta một câu: Ngươi là Kiệt ta là Tâm, ta là thật lòng đối với ngươi hảo bằng hữu." Nói xong, Long Kiệt gắt gao mà nhìn Diêm Tâm, hy vọng Diêm Tâm nói cho chính mình biết, tất thảy chuyện này đều là giả, chúng ta, như trước vẫn là bạn tốt.

"Đừng có giả bộ với ta. Một tay giao tài liệu, ta một tay giao người."

"Số bốn." Long Kiệt nhìn đến Diêm Tâm như vậy mà cắt đứt quan hệ thì hơi nhíu mày, kiên quyết kêu một tiếng, mười mấy người cầm súng nhất thời ngã xuống đất.

Ai cũng không biết thời điểm Long Kiệt nói hai chữ này trong lòng có bao nhiêu đau đớn. Nếu phản bội là một loại dũng khí, như vậy, người nhận phản bội cần một loại dũng khí còn lớn hơn nữa.

"Tử vong xạ tuyến?" Diêm Tâm kinh hãi nói một tiếng, kích động mà nâng đầu nhìn về phía người của mình.

"Không phải ta, tử vong xạ tuyến ta không còn." Người đang đứng bên cạnh hắn cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.

Long Kiệt không nói gì nữa, nhìn đến mọi người lùi xuống, chậm rãi đi lên phía trước.

"Đừng bước qua đây, ta cũng có người của Vân Ảnh." Diêm Tâm bắt đầu bối rối. "Đối tên kia sử dụng xạ tuyến." Diêm Tâm chỉ hướng Long Hiên nói.

Người của Vân Ảnh từ trước đến nay nhận được nhiệm vụ là di chuyển, ánh sáng màu xanh biếc chợt lóe, Long Kiệt cả kinh, rất nhanh bổ nhào vào người tiểu Hiên mà che chắn.

"Số một trăm bảy mươi lăm." Dịch Nhiên hét to một tiếng thành công khiến số một trăm bảy mươi lăm thu ánh sáng màu xanh kia về.

Long Kiệt ghé vào Long Hiên, đau đớn cố đứng lên, sốt ruột nhìn tiểu Hiên hỏi: "Không có việc gì chứ Hiên nhi, có hay không bị đau chỗ nào?"

"Không có Nhị ca, Hiên nhi không có việc gì." Long Hiên nói xong nước mắt liền chảy ra, bị Long Kiệt liền gắt gao ôm lấy.

Người đàn ông bắt tiểu Hiên thấy Long Kiệt như vậy, nâng cánh tay hướng Long Kiệt ra đòn, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị trúng xạ tuyến, một trận co rút ngã xuống đất.

Long Kiệt giúp Long Hiên cởi bỏ dây trói, nói: "Hiên nhi về bên đại ca trước đi, nhị ca còn có việc xử lý."

Long Kiệt nhìn thoáng qua Lục Dịch Nhiên sau liếc mắt qua số một trăm bảy mươi lăm một cái, lại nhìn Diêm Tâm thầm nghĩ: "Xem ra tình nghĩa bạn bè bao nhiêu năm, xảy ra việc này cho dù ngươi có là bạn của ta, từ nay về sau đoạn tuyệt". Nghĩ vậy, nhưng tâm Long Kiệt kịch liệt đau đớn.

"Được lắm." Diêm Tâm lên tiếng, quét mắt nhìn người của hắn nằm trên mặt đất, căm giận mà từ cửa sau rời đi.

"Số một trăm bảy mươi lăm trở lại công tác. Lần này ngươi là chịu mệnh lệnh của số một linh bảy, ta sẽ không truy cứu. Số bốn quay về tổng bộ chuẩn bị, ta nghĩ sau khi ta trở về có chút chuyện nên sửa lại."

"Dạ, chủ nhân." Dịch Nhiên nghe được Long Kiệt dặn dò trả lời.

Số một trăm bảy mươi lăm nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, chưa từng nghĩ tới sẽ có cơ hội diện kiến bộ mặt thật của chủ nhân, nghe được mình được kêu tên, thậm chí không dám ngẩng đầu lại nhìn Long Kiệt một cái liền lập tức suy sụp quỳ xuống đất, dùng thanh âm run rẩy kêu lớn một tiếng:

"Chủ nhân."

"Đi đi." Long Kiệt hướng Dịch Nhiên nói.

"Vâng." Lục Dịch Nhiên lên tiếng, sau dẫn số một trăm bảy mươi lăm rời đi.

Đợi hai người kia rời đi rồi, Long Kiệt trở lại bên người Long Tuấn, cung kính khom người mà kêu: "Đại ca, Kiều đại ca." Sau đó đứng ở Long Tuấn phía sau.

"Mộ Ngạn, để cậu phải mạo hiểm theo tôi rồi." Long Tuấn không nhìn Long Kiệt lấy một cái, nghiêng mặt đối Mộ Ngạn nói.

"Tiểu Hiên là ở bên cạnh Mộ Thần bị bắt đi, nếu nó có chuyện gì, tôi sẽ không có mặt mũi gặp cậu, huống hồ, chúng ta có quan hệ như thế nào?"

"Một Thần đứa nhỏ kia là vô tội, đừng làm khó nó."

Mộ Ngạn cười, vỗ vỗ bả vai Long Tuấn: "Không có việc gì, đi thôi."

HẾT CHƯƠNG 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro